Sau khi lớn lên Trịnh ảnh đế có Mễ Soái đại ca quan tâm, tạm thời chúng ta quay lại thời điểm Trịnh Tử Dương 7 tuổi nào. Lúc đó, anh không có định vị GPS, không có điện thoại để gọi cầu cứu, không có người đại diện đi theo, không có tiểu đội cứu giá, không có chú Trương, không có chú Lý, không có chú Triệu nhiệt tình đưa anh về nhà.

Đứa trẻ 7 tuổi một mình tại một nơi xa lạ, dù không có thú dữ nhưng xung quanh cây cối um tùm cũng vô cùng nguy hiểm. Trịnh Tử Dương không đi nổi nữa, mà cũng không biết đi hướng nào, không thể làm gì khác hơn là ngồi lên một tảng đá lớn ven đường. Anh yên lặng nhìn con đường vắng vẻ không một bóng người, chỉ có vài chú chim sẻ tranh nhau những hạt thóc. Xa xa là những vệt bánh xe mờ nhạt, thỉnh thoảng lại có vài cơn gió thổi qua mang theo đất cát, rõ ràng không bị bụi bay vào mắt nhưng anh lại có cảm giác rất muốn khóc.

Khuôn mặt nhỏ chợt phồng lên, miệng mím lại đầy vẻ oan ức, viền mắt ửng hồng, mồ hôi trên mặt bởi vì bị bàn tay bẩn lau qua mà để lại những vệt đen, đây chính là ấn tượng của Kim Tiểu Viên đối với Trịnh Tử Dương. Vậy ấn tượng đầu tiên của Trịnh Tử Dương đối với Kim Tiểu Viên là gì? Đó chính là một cái đầu to, nói chính xác hơn là một cái đầu tròn xoe, vô cùng đáng yêu.

Thời điểm đó, Trịnh Tử Dương đang rơi vào cơn khủng hoảng lớn nhất trong cuộc đời từ lúc sinh ra, anh tuyệt vọng và đang cố gắng chịu đựng không để bản thân mình khóc. Ba của anh từng nói, đàn ông đổ máu chứ không rơi lệ. Đột nhiên, anh phát hiện có một điểm đen nhỏ ở cuối con đường di chuyển càng lúc càng gần về phía anh. Khi đến gần, anh nhìn ra hình như là một đứa bé, trên tay cầm một cái giỏ nhỏ bằng tre, còn chưa kịp nhìn rõ hình dáng thì chợt nghe “Bộp” một tiếng đứa bé đã ngã trên đường. Trịnh Tử Dương chạy nhanh đến đỡ đứa trẻ. Đứa bé chỉ khoảng 3 tuổi, nhỏ con, chỉ đứng đến đùi của Trịnh Tử Dương, nhưng ngược lại đầu có vẻ lớn hơn mấy đứa bé bình thường khác một chút.

Trịnh Tử Dương ngồi xổm xuống, cẩn thận kiểm tra chân của đứa bé, rất may không bị chảy máu. Anh vỗ vỗ vết bẩn trên người đứa bé rồi xoa xoa đầu gối nó và hỏi: “Ngã có đau không?”

Đứa trẻ rất ngoan, sau khi ngã chỉ lắc đầu ngẩng mặt nhìn Trịnh Tử Dương chứ không khóc. Trong chốc lát, Trịnh Tử Dương như bị sét đánh.

Đây, đây, đây không phải là thiên thần sao?

Trịnh Tử Dương từng nhìn thấy hình ảnh thiên thần trong một quyển sách bìa cứng khổ lớn của cha mình. Thiên thần có đôi mắt to, làn da trắng, miệng nhỏ xíu, xinh xắn dễ thương vô cùng. Nhìn lại đứa bé trước mặt, làn da trắng nõn nà vô cùng mịn màng, hai mắt to long lanh ngấn nước, lông mi vừa dài vừa cong, dưới chiếc mũi xinh xắn là cái miệng nhỏ hồng hồng, quả thực so với thiên thần còn đẹp hơn. Chỉ là đầu có vẻ hơi to một chút, nhưng không sao, thế này trông lại càng đáng yêu.

Trịnh Tử Dương có phần khó hiểu, không phải ở nông thôn da dẻ của trẻ con đều đen sì thô ráp, tóc cháy nắng, mặt đầy tàn nhang, thức ăn thừa đôi khi còn dính quanh miệng, khi cười đều là toe toét lộ hết răng sao? Không phải trên phim hoạt hình đều như thế sao?- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT

Khi Trịnh Tử Dương kinh ngạc mà nhìn chằm chằm đứa trẻ thì nó cũng đang cắn cắn đầu ngón tay mà đưa đôi mắt long lanh đen láy nhìn lại Trịnh Tử Dương. Trịnh Tử Dương rốt cuộc hoàn hồn, nhìn vào mắt đứa trẻ, anh đột nhiên cảm thấy có chút xấu hổ, mặt nóng cả lên. Anh dời ánh mắt đi, cúi đầu nhưng vẫn không nhịn được lén nhìn đứa bé. Lúc này, đứa bé bất thình lình duỗi tay tay ra, nhắm thẳng mặt Trịnh Tử Dương. Trước vẻ mặt kinh ngạc của Trịnh Tử Dương, đứa trẻ lấy ngón tay chọc vào má anh: “Anh ơi, anh là bánh nhân đậu sao?”

Tha thứ cho tiểu thụ của chúng ta vừa lên sân khấu đã nói một câu vô nghĩa như thế. Dù sao thời điểm ấy cậu chỉ mới 3 tuổi. Trong lòng một đứa trẻ ba tuổi thì đồ ăn luôn xếp vị trí hàng đầu, huống hồ ngay lúc đó Trịnh Tử Dương cũng chỉ là một đứa bé. Dù rằng hiện tại anh đẹp trai tuấn tú như hoa hướng dương, đôi mắt phượng sắc bén, chiếc cằm góc cạnh đẹp đẽ, tay chân thon dài không thua gì vóc dáng chín múi của người mẫu thì tại lúc đó cũng chỉ là một đứa trẻ.

7 tuổi Trịnh Tử Dương vẫn chưa có được chiều cao đáng tự hào, chưa có khuôn mặt sắc cạnh, chưa có cơ thể khỏe mạnh cân đối nhưng cũng là một đứa trẻ đáng yêu, có khuôn mặt hồng hào tròn trịa, hai bên gò má đều là thịt, nhìn qua thật sự rất giống bánh đậu. Hơn nữa anh còn có phản ứng quen thuộc là mỗi khi vui thích vì điều gì đó thì mặt sẽ nóng lên. Nếu không phải có mặt than từ nhỏ thì với dáng vẻ đáng yêu của mình chắc chắn Trịnh Tử Dương đã bị vô số cô chú xa lạ quấy rầy, thậm chí bắt luôn về nuôi.

Anh ơi, anh là bánh nhân đậu sao? Một câu nói của thiên thần nhỏ đã khiến Trịnh Tử Dương đứng hình tại chỗ, lông mày lập tức chuyển sang vị trí 8h20 , khóe miệng có chút co giật, vẻ mặt dở khóc dở cười. Tuy rằng bên ngoài không có nhiều biến động, nhưng bên trong Trịnh Tử Dương đã nổi bão lòng.

Thiên thần nhỏ nói chuyện với anh đó nha, giọng nói dễ nghe vô cùng, mềm mại như tơ, khi nghe tiếng “Anh ơi” thì toàn thân anh như muốn hét lên. Nhưng ý của thiên thần nhỏ là nhìn mình giống cái bánh nhân đậu sao? Nhưng ý đó không quan trọng, quan trọng là cậu nhóc (cô nhóc) này có thích bánh nhân đậu không? Nếu như không thích thì làm sao? Anh có bị thiên thần nhỏ ghét không? Trịnh Tử Dương rối đến mức muốn khóc lên rồi~~~~~

(Tôi sử dụng cậu nhóc (cô nhóc) là vì chúng ta đều biết thiên thần nhỏ trong tranh vẽ là bé trai, nhưng Trịnh Tử Dương không biết, hoặc anh ấy hoàn toàn không chú ý đến giới tính. Anh ấy đã bị mù mắt trước hào quang của thiên thần nhỏ)

Trịnh Tử Dương biến hóa nội tâm phức tạp như thế nhưng đứa bé nọ thì không hay biết gì. Cậu chỉ biết trước mắt mình là một anh trai có da có thịt, hồng hào, rất đáng yêu, nhìn vào thì cảm thấy siêu thích. Mẹ của đứa bé bán bánh nhân đậu, ngày nào cậu cũng nhìn thấy một nồi bánh đậu trắng ngần, béo ngậy nhưng không được đụng vào. Mẹ nói nếu đụng vào thì sẽ bị hư không bán được. Cậu chỉ có thể thừa dịp mẹ không để ý mà lén lút đi rửa tay rồi chọc vào, nhưng cũng không dám làm gì quá mạnh vì sợ lỡ mà để lại dấu thì em phải ăn hết để tiêu hủy chứng cứ phạm tội, mà ăn hai lần bánh này chắc chắn sẽ no chết mất.

Cho nên ở một mức độ nào đó, đứa trẻ đã rơi vào trạng thái ham muốn mà không được thỏa mãn. Ngày hôm nay lại gặp một cái bánh nhân đậu sống sờ sờ, lại còn nói chuyện nhẹ nhàng, giúp cậu xoa đầu gối, cậu không kiềm chế được mà duỗi tay ra chạm vào, không nói hai lời liền lập tức chiếm tiện nghi của vị ảnh đế tương lai. Nhưng sau một hồi chọc chọc mặt người ta thì cậu có vẻ ngượng ngùng mà cúi đầu nhìn chân, mười ngón tay đan vào nhau, môi dưới bị cắn nhẹ, chần chừ cả buổi mới lên tiếng: “Anh à, anh thật đáng yêu. Em có thể chạm vào một lúc không?”

Anh thật đáng yêu? Thiên thần nhỏ khen anh đáng yêu! Trịnh Tử Dương cảm giác trong nháy mắt mình đã sống lại, các giá trị sinh tồn khôi phục, đây chính là thiên thần cứu vớt trần gian sao? QAQ ( truyện trên app T Y T )

Trịnh Tử Dương mở cờ trong bụng, vẫn ngồi xổm nhích gần đến ôm đứa bé thơm thơm mềm mềm vào lòng, ghé sát mặt vào nó rồi bảo “Đây, tùy em~ “

Đứa trẻ hoan hô một tiếng, kích động mà đưa tay tới. Tựa như một người bị bỏ đói lâu ngày chợt trước mắt hiện ra một bàn tiệc Mãn Hán, trong phút chốc đứa bé chỉ thấy hạnh phúc tột cùng. Đứa trẻ giơ lên bàn tay nhỏ bé ôm lấy khuôn mặt của Trịnh Tử Dương mà vò vò mà nhào nặn. Còn người bị vò, bị nặn thì trong lòng cũng thích thú không kém. Cuối cùng đứa trẻ coi như chơi đủ rồi, miễn cưỡng thu tay về, nhưng đôi mắt thì lưu luyến không rời, rồi chợt nhìn ngó xung quanh xong kiễng chân nhỏ lên cắn một miếng vào má của Trịnh Tử Dương.

Trịnh Tử Dương nhất thời ngây ngẩn cả người, anh sờ sờ dấu răng nhàn nhạt trên mặt, rồi nhìn sang đứa nhỏ sau khi đạt được gian kế thì chắp tay sau lưng, trưng vẻ mặt vô tội mà cười híp mắt. Đột nhiên Trịnh Tử Dương cảm giác trong lòng mình có một tia cảm xúc khác lạ, chẳng biết là gì, chỉ biết rằng anh không có khả năng chống cự lại đứa bé này. Anh dung túng cho đứa bé nhích từng chút lại gần mình, cảm giác đối với bé vô cùng quen thuộc, vô cùng thân thiết, trong lòng Trịnh Tử Dương vô cùng vui.

Đứa bé thấy Trịnh Tử Dương im lặng không nói gì, còn tưởng anh tức giận, có chút lo lắng hỏi: “Anh ơi, anh không nói gì sao? Em cắn anh đau lắm hả?” Trịnh Tử Dương vừa muốn theo bản năng lắc đầu một cái, nhưng chợt suy nghĩ một chút mà đổi sang gật gật đầu, chỉ chỉ vào hai dấu răng nhỏ trên má mình mà nói: “Hôn thì sẽ hết đau.”

(Tác giả: Trịnh Tử Dương nói đi, có phải anh đã xuyên không trở về lúc đó không? Chứ không tại sao lại đột nhiên thông minh như thế. Thật vô lý!

Trịnh: Không phải đâu, lúc đó đúng là Trịnh Tử Dương lên bảy. Một trăm phần trăm tôi chính là một anh công thông minh mà~)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play