Màn đêm buông xuống, bộ binh và kỵ binh do Phùng An Sơn chỉ huy nhanh như chớp băng qua sườn núi Cửu Long, xông thẳng vào trung tâm quận Định Tương. Do lực lượng công và thủ có chênh lệch, Huyền Giáp Vệ vốn đang ở thế bị động lập tức giành được thế chủ động. Ninh Vương nhanh chóng phái quân đến cứu viện nhưng lại rơi vào vòng vây Từ Ưng Bạch bố trí, huyết chiến một đêm cuối cùng vẫn bại trận. Huyền Giáp Vệ của Từ Ưng Bạch dường như trải rộng khắp núi rừng tựa như những bóng ma, đi đến đâu cũng có nguy cơ bị đột kích. Các tướng lính dưới trướng Ninh Vương đều biết hiện giờ trong tay Từ Ưng Bạch cùng lắm cũng chỉ có hơn một ngàn người, vậy mà lại có thể giằng co với đội quân hơn tám ngàn người của bọn họ lâu như vậy, lần đầu tiên bọn họ ý thức được chỗ lợi hại và xảo quyệt của kẻ này.

Trận chiến kéo dài từ nửa đêm hôm trước đến chạng vạng ngày hôm sau, chiến trường ngổn ngang xác chết, binh mã của Ninh Vương không thể đột phá vòng vây, Huyền Giáp Vệ lởn vởn xung quanh bọn họ tựa như những bóng ma.

Từ Ưng Bạch cưỡi ngựa đứng giữa lòng quân, ráng hồng như thiêu như đốt che lấp nửa chân trời chảy xuống từ những ngọn núi đen, dịu dàng chiếu lên lớp giáp sắt nhuốm máu. Phó Lăng Nghi cả người tắm máu, liên tục giằng co thoát ra khỏi vòng vây, tiêu diệt quân địch, ngay cả y cũng không thể không ra sức. Đội hình của Huyền Giáp Vệ biến hóa liên tục, mỗi người chỉ cần hơi nghiêng đầu là có thể nhìn thấy chủ tướng, kỵ binh của Ninh Vương cũng thấy rõ ràng bóng ma tọa lạc giữa lòng Huyền Giáp Vệ như đang xem thường mạng sống.

Tướng quân Lục Vinh Thành dưới trướng Ninh Vương dẫn quân liều mạng chọc thủng vòng vây, hai mắt đỏ ngầu. Các tướng sĩ bên cạnh lần lượt ngã xuống, gã đột nhiên ghìm ngựa xoay người, vung đao dọn đường, chém giết thẳng đến trung tâm đội quân Huyền Giáp Vệ. Bắt giặc phải bắt vua trước!

Cánh cung căng lên như trăng tròn, tên đã lên dây. Phó Lăng Nghi quay phắt đầu lại, chùm tên lóe ánh bạc phản chiếu thành một mảnh sáng rực trong cặp mắt hổ phách, Từ Ưng Bạch bỗng siết chặt dây cương.

"Tướng quân!!!" Huyền Giáp Vệ xung quanh khản giọng hô to. Tuấn mã tung vó hí vang, mũi tên sắt dài xuyên qua bụng ngựa khiến nó đau đớn lồng lên dữ dội. Ngay lúc đó, Phó Lăng Nghi lao đến lôi Từ Ưng Bạch xuống rồi đá mạnh vào cổ ngựa làm nó gãy cổ ngã xuống. Một tay y bảo vệ đầu Từ Ưng Bạch, cả hai lăn hai vòng trên mặt đất, cỏ dại và bùn đất dính đầy quần áo.

Lục Vinh Thành một đòn không trúng đã mất đi cơ hội, rơi vào đường cùng, gã siết chặt thanh đao, chuẩn bị liều chết phá vây lần nữa thì chợt nghe từng đợt hò reo vang vọng khắp núi đồi, quân lính Ích Châu đeo tua rua xanh trên mũ giáp từ trên trời giáng xuống xung phong tiến về phía bọn họ. Giọng lính liên lạc của Huyền Giáp Vệ vang dội toàn quân, "Viện quân tới rồi!!!"

Người chỉ huy quân Ích Châu xông lên hóa ra lại là một cô gái, nàng mặc giáp mỏng, cán thương trên tay treo tua rua đỏ hừng hực khí thế, kiêu ngạo và phóng khoáng như ánh mặt trời. Diệp Vĩnh Ninh hô to, "Ai lấy được đầu tướng địch ta sẽ thưởng mười đồng vàng, để kẻ đó đến làm việc cho Lý Nghị!"

Đã có thưởng ắt sẽ có dũng sĩ, sĩ khí của binh lính tăng vọt, xung phong liều chết bao vây, nhân số đống đảo làm cho quân địch tan đàn xẻ nghé. Đám kỵ binh kia biết không thể chống trả thì bỏ chạy tán loạn, bị Huyền Giáp Vệ và binh lính Ích Châu truy đuổi gắt gao. Chỉ trong vòng chưa đầy một giờ, tình hình chiến trận đã hoàn toàn bị đảo lộn, hơn sáu trăm kỵ binh bị bắt giữ, tướng quân Lục Vinh Thành bị bắt sống. Binh Ích Châu và Huyền Giáp Vệ chỉ tập trung lại một lát rồi nhanh chóng tản ra, thuần thục dọn dẹp toàn bộ chiến trường. Diệp Vĩnh Ninh nhảy xuống ngựa, bước về phía Từ Ưng Bạch bên đống lửa, gọi, "Kiều Kiều!"

Từ Ưng Bạch vừa chỉnh đốn xong quân đội đã được Phó Lăng Nghi đỡ ngồi xuống, gật đầu cười chào hỏi, "Vĩnh Ninh đấy à. Vĩnh Nghi không đi cùng cô sao?" Hắn nhớ rõ cặp chị em này trước giờ lúc nào cũng như hình với bóng.

Diệp Vĩnh Ninh cởi mũ giáp, lắc lắc đầu, "Lý Nghị và Trang Tứ trực tiếp dẫn quân chi viện cho Phùng tướng quân rồi, đội binh mã này đáng ra là do ta và tỷ tỷ đưa đến chỗ ngươi. Thế nhưng tỷ tỷ không biết võ, Lý Nghị lo tỷ ấy gặp nguy hiểm nên không cho ta đưa đi cùng, mới lơ là một cái mà tên đó đã cướp mất người rồi. Tức quá đi mất!" Diệp Vĩnh Ninh tức muốn hộc máu.

"Thì ra là thế, khụ khụ... Chuyến này vất vả cho mọi người rồi."

"Không vất vả gì đâu." Diệp Vĩnh Ninh phẩy tay, thấy Phó Lăng Nghi khom lưng xắn ống quần Từ Ưng Bạch lên, để lộ vết bầm tím trên đùi, "Kiều Kiều... Ngươi bị thương sao?"

"Không sao," Từ Ưng Bạch ôn hòa đáp. "Chỉ va đập một chút, không đáng ngại."

Diệp Vĩnh Ninh không nhìn thấy mặt Phó Lăng Nghi mà chỉ có thể nhìn thấy hành động của y. Người này lặng lẽ lấy thuốc trị thương bên hông ra, dùng nước trong chậu rửa tay kỹ càng, lấy khăn sạch lau khô, đổ thuốc ra lòng bàn tay xoa cho nóng lên rồi mới nhẹ nhàng xoa lên đùi Từ Ưng Bạch. Lặp đi lặp lại vài lần, vết máu bầm dần tan ra, thoạt nhìn trông rất đáng sợ.



Máu tụ phải tan ra mới nhanh lành, Phó Lăng Nghi nhìn đăm đăm vào vết bầm ghê người kia, vẻ mặt vô cùng dằn vặt, đó là hậu quả của cú rơi từ lưng ngựa quá mạnh kèm theo hai vòng lăn lộn trên mặt đất, thầm nghĩ để Từ Ưng Bạch bị thương là lỗi của mình.

Từ Ưng Bạch nhìn vẻ mặt y, khẽ thở dài. Từ trước đến nay hắn vốn giỏi thấu hiểu tâm tư người khác, hơn nữa đối phương còn là người đi theo mình hai kiếp mà không hề giấu diếm bất cứ ý định nào, hắn chỉ cần liếc mắt một cái đã đoán được tám chín phần Phó Lăng Nghi đang nghĩ gì trong đầu. "Đừng nhìn, không đau đâu," Từ Ưng Bạch nói. "Vả lại nếu không có ngươi thì hậu quả của cú ngã ấy không chỉ là một vết bầm tím thế này."

Phó Lăng Nghi nhẹ nhàng buông ống quần xuống cho hắn, "Là lỗi của ta. Nếu như ta nhanh hơn một chút, cẩn thận hơn một chút thì mũi tên kia thậm chí còn chẳng thể đến gần ngươi. Là lỗi của ta." Y lặp lại rồi ủ rũ cúi gằm xuống, để lộ gương mặt và cái cổ dính máu, quần áo trên người có vài vết cắt, nồng nặc mùi tanh, thậm chí góc áo còn tí tách rỉ máu, ngoại trừ đôi tay không có chỗ nào sạch sẽ, giống như cún con vụng về nhem nhuốc, ngoài hai chiếc móng vuốt được liếm sạch sẽ để chạm vào chủ nhân thì những chỗ khác nhếch nhác vô cùng, trông rất buồn cười. Diệp Vĩnh Ninh đứng phía sau chống cằm nhìn hai người nói chuyện, suýt chút nữa đã phì cười. Chao ôi, sao Kiều Kiều lại có thể mê mẩn người này đến như vậy chứ?

Vậy mà Từ Ưng Bạch lại mềm lòng. Hắn là người, không phải sắt đá, tuy kiếp trước chưa từng trải qua chuyện tình cảm, kiếp này lại chưa từng hy vọng xa vời, nhưng cũng không phải là không biết gì. Hai người hiểu nhau, yêu nhau đến đầu bạc răng long không phải là chuyện dễ dàng, nghĩ đến trách nhiệm và công sức phải bỏ ra cũng đã đủ đau đầu. Rất nhiều đôi phu thê ân ái vô cùng thuở ban đầu nhưng rồi đến nửa chặng đường lại chia đôi mỗi người một ngả, những việc như vậy không hề ít, kể cả trong sách vở lẫn đời thực.

Từ Ưng Bạch vốn biết điều, hắn biết mình không thể cho đi bao nhiêu thứ, cũng biết với thân thể ốm yếu này bôn ba đường sá xa xôi thì không thể hứa hẹn điều gì, thậm chí cũng chẳng thể nào làm tròn trách nhiệm của một "người chồng tốt" như người đời vẫn nói, vậy nên cũng chưa từng mơ mộng hão huyền đến chuyện cảm tình, nếu như thực sự có thì cũng chỉ là những lỡ lầm tuổi trẻ mà thôi. Nhưng điều đó không có nghĩa là không muốn được yêu, thời niên thiếu, hắn cũng từng thầm tưởng tưởng xem người mình yêu sau này sẽ là người thế nào. Khi trưởng thành rồi, vào những lúc lẻ loi độc hành, hắn cũng sẽ nghĩ nếu có một người bên cạnh mình thì tốt rồi, không cần quá lâu, chỉ nửa khắc là đủ, để mình có thể dựa vào người ấy một lúc.

Từ Ưng Bạch không ngờ rằng sẽ có ngày gặp được một người thực sự hết lòng hết dạ yêu thương mình, quý trọng mình đến mức cho dù có lấm lem bẩn thỉu, có thương tích đầy người cũng không nỡ làm bẩn mình một chút, dẫu cho chính bản thân Từ Ưng Bạch cũng cảm thấy mình trả giá quá ít, thế nhưng một chút ít ỏi đó lại là toàn bộ những gì hắn có thể trao đi.

Nghĩ đến đó, Từ Ưng Bạch vươn tay muốn xoa đầu Phó Lăng Nghi, nhưng đối phương lại hoảng hốt quay ngoắt đi, sốt sắng muốn chết, "Bẩn lắm, ngươi đừng chạm vào!"

Từ Ưng Bạch híp mắt cười, thu tay vào tay áo, không ép y nữa, "Hừm... Được rồi."

Diệp Vĩnh Ninh thấy Phó Lăng Nghi thở dài nhẹ nhõm rồi nắm lấy tay Từ Ưng Bạch, cẩn thận đan mười ngón vào nhau, mà Từ Ưng Bạch cũng đáp lại thật nhẹ nhàng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play