A Cổ Đạt Mộc lau vết máu trên môi, làn da màu đồng cổ dính máu khiến gã càng thêm hoang dại. Cặp mắt sắc lẹm lạnh lùng liếc qua Phó Lăng Nghi đang ôm đao rồi hình sang Từ Ưng Bạch, "Đúng là ngươi rồi."
Từ Ưng Bạch ấn đốt ngón tay, không kiêu ngạo cũng không khiêm tốn đáp, "Là ta, Từ Ưng Bạch."
Kiếp trước trên chiến trường sa mạc, Từ Ưng Bạch nắm quyền quân đội, từng gặp mặt vị tiểu vương tử trẻ tuổi chiến công hiển hách giống mình này một lần. Khác với kẻ ngồi giữa toàn quân theo dõi tình hình như hắn, vị vương tử này thích mang theo kỵ binh xung phong liều chết, bộ binh dàn trận theo sát phía sau, phong cách chiến đấu vừa đẹp vừa ác liệt.
"A Cổ Đạt Mộc," tiểu vương tử Ô Quyết ngồi dưới đất nói. Gã chỉ Từ Ưng Bạch, miệng bập bẹ một câu tiếng Trung Nguyên tương đối dễ hiểu, "Chúng ta, gặp nhau trên chiến trường." Rồi gã chợt quát lớn, "Khánh Cách Nhĩ Thái! Mặc kệ ta! Đi nhanh đi!"
Từ Ưng Bạch nhướn mày. Bên ngoài vẫn còn tiếng đánh giết, hẳn là tùy tùng của gã đang chiến đấu với ám vệ. Từ Ưng Bạch nhìn vị tiểu vương tử ngồi bệt dưới đất, không định đứng dậy cũng không định phản kháng kia rồi nhìn sang những ám vệ khác, hạ giọng bảo, "Các ngươi ra ngoài bảo những người khác thả tùy tùng của gã đi, rồi báo với Kỷ đại nhân rằng thích khách đã đào tẩu, ta bị hoảng sợ nên ngủ rồi, bảo ngài ấy đừng tới đây nữa."
Tiếng ồn ào bên ngoài nhỏ dần. A Cổ Đạt Mộc mỉm cười, liếc Phó Lăng Nghi một chút rồi chống tay đứng dậy, lưỡi đao của Phó Lăng Nghi vững vàng chĩa vào gã. "Đây là con chó ngươi nuôi à, đánh nhau cũng giỏi đấy," gã chỉ Phó Lăng Nghi bảo.
"Câm mồm!" Từ Ưng Bạch lập tức lạnh mặt, "Xin lỗi y ngay, nếu không ta tống ngươi vào ngục cho phụ huynh tới chuộc."
A Cổ Đạt Mộc à một tiếng, "Rồi, xin lỗi."
Phó Lăng Nghi mặc kệ gã, lưỡi đao vẫn vung ra bảo vệ Từ Ưng Bạch.
"Ngươi từ đâu tới đây?"
"Phía bắc sa mạc.".
Truyện Light NovelTừ Ưng Bạch nhướn mày kinh ngạc, Gia Dục Quan ba mặt giáp núi, chỉ có phía bắc sa mạc là lối vào duy nhất, tên này lại đến từ sa mạc, xem ra đã hành quân không ít ngày, vậy mà thủ vệ phía bắc không hề phát hiện ra gã, có vẻ phải thao luyện lại một trận hẳn hoi. A Cổ Đạt Mộc nhìn Từ Ưng Bạch, hỏi, "Ngươi không hỏi xem ta tới làm gì sao?"
Từ Ưng Bạch ngồi xuống ghế, ẩn ý nói, "Chắc không phải đến tìm A Châu cô nương đâu nhỉ." Hắn mân mê hai quân cờ trong tay, "Nếu muốn ta tin loại người như ngươi xông vào doanh trại địch vì một cô gái thì thà để ta tin ngươi đến giết ta còn hơn."
Gương mặt A Cổ Đạt Mộc cứng đờ.
Từ Ưng Bạch thản nhiên hạ cờ, "Người của ta nói rằng cô nương ngươi yêu mến bị em trai Dương Thế Thanh bắt đi rồi, nhưng có vẻ không phải." Hắn thả lại quân cờ vào sọt, nhìn thẳng cặp mắt sắc sảo kia, "Ngươi cố ý để người khác nghĩ như vậy mà thôi."
Kiếp trước Từ Ưng Bạch có qua lại với Dương Thế Thanh vài lần nên hiểu rõ bản chất của lão, tuy tên cáo già này vừa hai mặt vừa nói một đằng làm một nẻo nhưng lại khéo đưa đẩy, sẽ không vì một người mà gây hấn với tiểu vương tử Ô Quyết. Lời đồn này chỉ có thể tin một nửa. Từ Ưng Bạch nhìn A Cổ Đạt Mộc, thở dài, "Để cô nương người ta như vậy không hay lắm đâu."
A Cổ Đạt Mộc phá lên cười, gằn từng chữ một, "Người Trung Nguyên kia, không phải các ngươi có câu, trời đố kỵ người tài, thông minh quá ắt tai họa sao."
Phó Lăng Nghi đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt tối tăm dán chặt vào A Cổ Đạt Mộc.
Gương mặt lạnh lùng thoáng nở nụ cười, gã giang tay nói, "Ngươi thông minh đấy, chẳng trách lại ốm yếu như vậy, nói không chừng chết-"
"Câm, mồm..." Lưỡi đao đã kề sát cổ A Cổ Đạt Mộc, Phó Lăng Nghi nghiến răng nghiến lợi, bàn tay cầm đao cũng run rẩy, "Không cho nói!"
A Cổ Đạt Mộc giơ tay chịu thua, giống vừa rồi nói, "Xin lỗi."
Phó Lăng Nghi nhịn xuống, buông đao.
Từ Ưng Bạch nhìn A Cổ Đạt Mộc, hỏi thẳng, "Ngươi đi được đến đây cũng không dễ dàng gì. Nói đi, sao lại muốn tìm ta?"
Gương mặt tuấn tú trở nghiêm túc hẳn lên, gã nói, "Người Trung Nguyên kia, ta tới tìm ngươi mượn binh."
"Mượn binh?" Từ Ưng Bạch đang muốn lấy lại quân cờ chợt ngừng lại, ngẩng đầu hỏi, "Bảy bộ của Ô Quyết phản loạn rồi sao?"
A Cổ Đạt Mộc lạnh lùng liếc hắn, bực bội nói, "Đúng là người Trung Nguyên không có gì tốt."
Vẻ mặt Từ Ưng Bạch ôn hòa, giọng điệu cũng ôn hòa, "Vậy thì là nội đấu trong vương đình nhỉ, ngươi bị phụ huynh ép đến nỗi phải tới đây."
A Cổ Đạt Mộc không muốn nói thêm nữa, vừa nghĩ đến là lại thấy bực. Gã có năm người anh trai, ai nấy đều nhăm nhe vị trí Đại Hãn như hổ rình mồi, mà cha gã đã cao tuổi, không còn khả năng kiềm chế bọn họ nữa, Ô Quyết cần một vị thủ lĩnh mới. A Cổ Đạt Mộc tuy giỏi dụng binh nhưng lại kém khoản âm mưu quỷ kế, vì chiến công hiển hách mà bị các anh trai đề phòng, đứng mũi chịu sào bị hãm hại, mất đi binh quyền. Để giữ được tính mạng, gã đã vắt hết óc nghĩ ra một cách, nói thanh mai trúc mã của mình bị bắt đi, nhân cơ hội thoát khỏi vương đình, trước tiên đến Gia Dục Quan rồi sai thị vệ trở về báo tin mình bị bắt, thực chất là đến mượn binh, chuẩn bị liều lĩnh phản công.
"Ta không thể để bọn họ lên làm thủ lĩnh được, nếu vậy ta sẽ mất mạng," A Cổ Đạt Mộc nói. "Vả lại bọn họ không hề đối xử tốt với người Đồ Xà bộ, nạn tuyết lần trước đã giết rất nhiều người già, phụ nữ và trẻ em rồi."
Từ Ưng Bạch ngả lưng ra sau hỏi, "Vậy sao ngươi không đến tìm Dương Thế Thanh? Không phải Ô Quyết các người có quen biết lão hay sao?"
A Cổ Đạt Mộc khinh bỉ ra mặt, "Tên cáo già hèn nhát lươn lẹo kia còn lừa cả người Trung Nguyên, còn liên lạc với các huynh trưởng của ta nữa, ta không tin lão."
"Hửm, thế ta thì đáng tin à?"
"Không," A Cổ Đạt Mộc lập tức phủ định, "Người Trung Nguyên các người đều là một đám cáo già. Nhưng khi Dương Thế Thanh nói ngươi sắp đến Gia Dục Quan, ta đã biết ngươi đến để xử lý lão, bởi người Ô Quyết bọn ta thua trận vẫn sẽ còn quay lại, nhưng Dương Thế Thanh thì khác, ngươi có giết người, chiếm đất thì lão cũng chẳng sống lại mà cướp được. Vậy nên biết ngươi ở đây ta mới tới."
Từ Ưng Bạch mỉm cười, "Đúng là anh hùng thường có chung chí hướng. Nhưng nếu cho ngươi mượn binh thì ta được lợi gì đây?" Hắn không làm những giao dịch không lời.
"Đến khi làm chủ được vương đình, ta sẽ đưa một đội kỵ binh và một ngàn con ngựa cho ngươi, cùng ngươi đánh Dương Thế Thanh, nhưng chiến lợi phẩm mỗi bên một nửa."
"...Ngươi không khách sáo chút nào nhỉ."
Nhưng nếu tính toán kỹ hơn, kỵ binh là cần thiết. Đội quân thứ tám, chín và mười trong số mười ba đội quân của Tề Vương và kiêu kỵ quân của Ninh Vương đều là những đội kỵ binh anh dũng thiện chiến, mà phần lớn binh mã của Từ Ưng Bạch lại là bộ binh, kỵ binh không nhiều. Tuy hắn có thể dùng bộ binh thắng được kỵ binh nhưng thương vong nhiều là không tránh khỏi.
Nghĩ đến đây, Từ Ưng Bạch nói, "Ngươi phải cho ta một ngàn kỵ binh, nếu không thì thôi. Nhưng ngươi không thể lấy danh nghĩa của ta giành lại vương đình được, mượn danh Dương Thế Thanh đi." Hắn vừa xếp lại bàn cờ vừa nói, "Như vậy nếu ngươi thua, ta vẫn có thể bắt ngươi đến tìm phụ huynh ngươi tranh công, nhận tiện lấy cớ xử lý Dương Thế Thanh luôn."
A Cổ Đạt Mộc: "..." Đúng là bọn Trung Nguyên gian xảo! Nhưng vì ngai vàng, gã suy đi tính lại mãi, cuối cùng nghiến răng nghiến lợi đồng ý.
Từ Ưng Bạch vừa lòng gật đầu, cười nói, "Vậy vất vả cho vương tử A Cổ Đạt Mộc, tối nay phải ngủ tạm trong lều của thị vệ ta rồi."
Đến khi A Cổ Đạt Mộc rời đi thì bàn cờ trước mặt Từ Ưng Bạch cũng xếp xong, là một ván cờ đang còn dang dở. Phó Lăng Nghi vẫn đang ôm chặt thanh đao đứng trong lều. Từ Ưng Bạch hạ một quân trắng, ngẩng đầu bảo y, "Lại đây, chơi với ta một ván."
Phó Lăng Nghi đứng lại một lát rồi ngoan ngoãn ngồi xuống chơi cờ. Y căng thẳng đến đổ mồ hôi tay, vô thức nuốt xuống, còn cụp mắt che đi đôi ngươi đen nhánh. Ngược lại, Từ Ưng Bạch vẫn thong dong nhã nhặn như thường, chậm rãi hạ từng quân cờ. Ánh lửa ấm áp chiếu lên người hắn, gương mặt có một mảnh bóng mờ, đẹp đến không giống người phàm. Phó Lăng Nghi giấu đi những tham lam tột độ trong đáy mắt, ngồi đó lẳng lặng nhìn người đối diện, mong sao thời gian trôi chậm một chút.
Vừa đánh được mười lăm phút, Phó Lăng Nghi nhìn quân đen của mình, mím môi lập tức tước vũ khí đầu hàng, khàn giọng bảo, "Từ Ưng Bạch, ta thua rồi." Trên bàn cờ, quân đen bị quân trắng bao vây không còn đường trốn, gần như toàn quân bị diệt.
Từ Ưng Bạch không biết phải nói gì, rõ ràng lúc bày cờ quân đen đã chiếm thế thượng phong, không nên thua mới phải. Người này điên lên thì không có điểm dừng vậy mà lúc chơi cờ lại ngốc nghếch như thế, quân trắng đánh đến trước mặt rồi mà còn không biết phản kích. Từ Ưng Bạch nhặt quân cờ vào sọt, không khỏi thở dài, "Người chơi cờ dở thật đấy."
Ngón tay Phó Lăng Nghi co lại, y ôm đao, bất chợt lên tiếng hỏi, "Có phải ta vô dụng lắm không?"
Từ Ưng Bạch không khỏi bật cười nhìn y, dịu giọng hỏi, "Sao ngươi lại nói thế?"
"Ta biết quá ít, chữ thì xấu, cờ thì dở. Tạ Tĩnh Vi có thể bàn luận Đạo Đức Kinh với ngươi, Ngụy Hành có thể bày sách lược, Mai đại nhân có thể chơi cờ, ngay cả A Cổ Đạt Mộc cũng có thể lên kế hoạch với ngươi, còn ta thì không." Yết hầu lăn lăn, y bướng bỉnh nhìn Từ Ưng Bạch, gian nan nói tiếp, "Ta chỉ biết đánh nhau thôi."
Từ Ưng Bạch đặt toàn bộ cờ vào sọt, nhẹ nhàng bảo, "Như vậy còn chưa đủ sao? Ngươi biết đánh nhau, ta thì không, những người khác đánh không lại ngươi, thế nên người đứng đây bảo vệ ta là ngươi, chứ không phải ai khác."
Mí mắt Phó Lăng Nghi run lên, tim đập như trống. Y hít sâu một hơi, cố gắng không tiến lên ôm chầm lấy người kia.
Từ Ưng Bạch gõ gõ quân cờ, hoa đèn rơi xuống, "Đừng nghĩ bản thân mình vô dụng nữa, ai cũng có thế mạnh riêng, không cần lo lắng." Hắn ngẩng đầu nhìn vào mắt Phó Lăng Nghi, thấy lồng ngực y khe khẽ phập phồng.
Cuối cùng Phó Lăng Nghi đứng dậy, khoác thêm áo cho Từ Ưng Bạch.