Ngày hôm sau trên triều đình, Hình Bộ thượng thư Trương Cố Minh dâng tấu, rằng hôm trước thẩm vấn tội thần Phó Bách Khê đã tra ra gã có liên quan đến vụ án Võ An hầu mười bốn năm trước, là chuyện hệ trọng nên đã bẩm báo lên trên, mong bệ hạ phán quyết.

Ngụy Chương vốn đang không kiên nhẫn đùa nghịch ngọc bội bên hông, nghe vậy thì cau mày nhìn Trương Cố Minh, "Ngươi nói cái gì? Vụ án Võ An hầu?" Gã ngẫm nghĩ một hồi vẫn không nhớ ra vụ này là vụ nào.

Lưu Mãng đứng hầu bên cạnh lập tức mồ hôi lạnh đầm đìa. Hôm qua khi nhận được tin Từ Ưng Bạch đến đại lao gặp Phó Bách Khê, gã đã cảnh giác ngay, đoán được Từ Ưng Bạch muốn làm gì, sau khi người kia đi không lâu thì bèn phái người tới đại lao. Chỉ cần Phó Bách Khê chết đi, lại không có chứng cứ thì không có gì phải sợ. Kẻ được phái đến đại lao cũng báo cáo rằng mình đã tận mắt thấy Phó Bách Khê ăn chỗ thức ăn tẩm độc kia... Nhưng tại sao Phó Bách Khê chưa chết? Gương mặt dúm dó nhăn tít lại, ánh mắt ngờ vực lặng lẽ quét qua dưới đài, gã vừa liếc đã thấy Từ Ưng Bạch đứng đầu trong các chúng thần. Người này mặc quan phục đỏ thẫm, như cảm nhận được mà ngẩng đầu lên nhìn gã, khẽ chớp mắt rồi mỉm cười ôn hòa. Lưu Mãng choáng váng cả người. Chắc chắn là cố ý, tên này đã chuẩn bị trước cả rồi, gã sôi máu. Từ Ưng Bạch cố tình để gã biết chuyện mình đi gặp Phó Bách Khê để rồi chột dạ mà hỏa thiêu để thủ tiêu nhân chứng... ấy thế mà Phó Bách Khê lại hoàn toàn tin lời Từ Ưng Bạch.

Ngụy Chương híp mắt, giọng điệu có vẻ không vui, "Bản án nhà Võ An hầu đã trôi qua mười mấy năm rồi, người cũng chết sạch, điều tra thì có ích gì?"

Cả triều lập tức nổi bão, Kim Loan Điện náo loạn, loạn đến ba mươi phút, Ngụy Chương rốt cuộc không chịu nổi, cáu gắt ném hết đống tấu chương bên cạnh thì đám người mới yên tĩnh lại. Trương Cố Minh khô cả cổ, thoáng nhìn Mai Vĩnh và Từ Ưng Bạch rồi nói, "Bệ hạ, chuyện này liên quan đến danh dự của tiên đế, tất nhiên vô cùng quan trọng. Huống hồ nếu vụ án Võ An hầu quả thực có điều khuất tất, bệ hạ hạ chỉ tra rõ cũng sẽ khiến chúng thần an tâm."

Ngụy Chương nghe xong thấy cũng có lý, vả lại đây chỉ là một vụ án cũ, không thể gây ra sóng gió gì, đang định gật đầu đồng ý thì ngự sử đại phu Lâm Thần Niên bước ra khỏi hàng nói, "Không được đâu bệ hạ!" Lão liếc về phía Lưu Mãng, thấy người kia chạm mắt đáp lại thì mới hiên ngang lẫm liệt nói, "Làm con không nên bới ra sai lầm của cha, huống hồ tiên đế mới qua đời chưa được ba năm, nếu hiện giờ tra lại vụ án Võ An hầu thì không ổn với lễ chút nào!"

Mai Vĩnh đang định bước ra thì Từ Ưng Bạch đã lên trước. Chúng thần đồng loạt quay đầu, Mai Vĩnh cũng nhìn hắn, thầm hiểu rõ, bản thân mình là bạn cũ của Võ An hầu, nếu ra mặt trước sẽ không tốt, lại còn bị nghi là thiên vị.

"Lâm đại nhân nói thế cũng không ổn," Từ Ưng Bạch nghiêm túc nói, "Ngài bảo làm con không nên bới ra sai lầm của cha, tiên hoàng có lỗi hay không còn phải đợi tra ra mới biết, không thể nói bậy. Mà chẳng phải những lời này của Lâm đại nhân đang ám chỉ tiên đế phán sai vụ án này hay sao?"

Lâm Thần Niên thở không ra hơi, run rẩy chỉ Từ Ưng Bạch, "Ngươi..."

Từ Ưng Bạch hiền lành nhìn nhìn Lâm Thần Niên, tuy vẻ mặt vẫn còn ốm yếu nhưng những lời nói ra lại dõng dạc vô cùng, cực kỳ có khí thế, "Nói xấu tiên đế là tội chết đó, Lâm đại nhân, ngươi quên bệ hạ vẫn còn đang ở đây sao?"

Kim Loan Điện lập tức im như ve sầu mùa đông. Lưu Mãng nghiến răng nghiến lợi nhìn Từ Ưng Bạch đang đứng thẳng tắp dưới đó. Từ Ưng Bạch quay đầu hành lễ với hoàng đế phía trên, "Thần tấu xin bệ hạ tra rõ vụ án này, để tiên đế trên trời được yên tâm nhắm mắt."

Mai Vĩnh cũng bước ra, "Từ đại nhân nói có lý, bệ hạ nhân hậu có hiếu, tra án lần này không chỉ để an lòng tiên đế trên trời mà còn chứng minh bệ hạ thánh minh thận trọng, thần Mai Vĩnh, tấu xin bệ hạ tra rõ vụ án Võ An hầu!"

Những lời này tâng bốc Ngụy Chương một phen, nếu không tra thì tiên đế không an lòng, cũng cho thấy bệ hạ không thánh minh, không thận trọng. Lưu Mãng và các đại thần phe Thái Hậu không dám chọc vào Ngụy Chương nữa, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi câm miệng. Mà hoàng đế cũng không ngờ mình cũng sẽ bị kéo vào, gã thỏa mãn với lời khen của Mai Vĩnh vô cùng, cười tít cả mắt, chỉ là một bản án cũ mà thôi, tra thì tra, đã mười mấy năm trôi qua, không một ai sống sót, có tra cũng chẳng tìm được gì nữa, mà lại thể hiện ra bản thân mình anh minh, cớ gì lại không làm. Lời vừa dứt, quần thần lần lượt quỳ xuống quá nửa, cao giọng nói, "Thần tấu xin bệ hạ tra rõ vụ án Võ An hầu!"

Lưu Mãng vừa sợ vừa giận, không khỏi chửi thầm trong lòng, Phòng Như Ý đúng là đồ ngu, chết rồi còn muốn kéo đồng bọn chết chung, các trọng thần trong triều hiện giờ mười người thì tám chín người theo phe Từ Ưng Bạch, Mai Vĩnh, lấy đâu ra chỗ chuyển mình nữa?

Ngụy Chương phất tay, "Án này giao cho Hình Bộ! Mau tìm cho ra manh mối."

Trương Cố Minh quỳ xuống lãnh chỉ, mọi chuyện đã định.

Hạ triều, Từ Ưng Bạch cáo bệnh, chỉ có mình Mai Vĩnh bị Ngụy Chương giữ lại Tuyên Chính Điện bên phê tấu chương. Triều thần tốp năm tốp ba rời đi, Từ Ưng Bạch đi một mình, gặp phải Lưu Mãng. Lưu Mãng ngoài cười nhưng trong không cười, hằn học nhìn Từ Ưng Bạch, "Từ Thái úy ghê gớm thật đấy!"

Từ Ưng Bạch vẫn đứng yên đó, làm như không có chuyện gì, ôn hòa đáp, "Lưu đại nhân quá khen."

Lưu Mãng âm trầm nhìn hắn. Từ Ưng Bạch cũng không sợ mà chỉ cười, chân thành nói, "Năm cũ sắp qua rồi, Lưu đại nhân, Ưng Bạch chúc ngài năm mới an lành."

Lưu Mãng hận không thể đưa tay bóp chết Từ Ưng Bạch, mà đây lại là cửa Tuyên Chính Điện, đủ loại quan lại lẫn thị vệ bên cạnh, gã không dám động tay, chỉ có thể trơ mắt nhìn Từ Ưng Bạch xoay người rời đi.

Vừa ra đến cửa cung, Lý Khoái Tử và ám vệ đã tiến lên đón. Vì Phó Lăng Nghi thích mình nên hai ngày nay Từ Ưng Bạch không hề để y đi theo, ám vệ bên cạnh vẫn là người được phái tới ngày đó. Tên này tên là Mạnh Phàm, tuy khá lanh lợi nhưng lại không dám nói chuyện với Từ Ưng Bạch. Vừa đi được mấy bước Mạnh Phàm đã nghi hoặc nhìn khắp nơi, Từ Ưng Bạch thấy thế bèn hỏi, "Sao vậy?"

Mạnh Phàm gãi đầu, "Cảm giác như có người đang đi theo chúng ta, nhưng không nhìn thấy là ai."

Từ Ưng Bạch hơi nhướn mày, đứng lại, đưa tay đỡ trán. Mạnh Phàm và Lý Khoái Tử xám hồn, tưởng rằng hắn lại phát bệnh đau đầu, đang tính đỡ thì Từ Ưng Bạch đã bỏ tay xuống rồi quay phắt đầu lại. Thị lực rất tốt, trong nháy mắt hắn đã thoáng thấy được một bóng hình mặc đồ đỏ đen, bóng hình kia lập tức trốn vào góc tường.

"..."

Hắn bất lực thở dài rồi bước lên xe. Mạnh Phàm không hiểu sao nhưng vẫn quan sát xung quanh một chút, nhằm phát hiện ra kẻ khả nghi nào đó, kết quả lại thấy thủ lĩnh nhà mình thập thò ở góc tường. Phó Lăng Nghi vẫn đeo mặt nạ tử kim, hàng mày dài cau chặt, trông vừa lạnh lùng vừa hung hãn. Y đặt ngón trỏ lên môi, ánh mắt tràn ngập cảnh cáo. Mạnh Phàm hồn bay phách lạc, gật đầu như giã tỏi. Nếu chủ tử nhốt thì có thể bị phạt quỳ, còn thủ lĩnh mà ra tay thì mất nửa cái mạng không chừng.

Xe ngựa kẽo kẹt lăn bánh, Phó Lăng Nghi đạp lên lớp tuyết dày trên đầu tường và mái ngói, đi theo một tấc không rời. Từ Ưng Bạch ôm lò sưởi tay nhắm mắt nghỉ ngơi, ngón tay chậm rãi vuốt ve hoa văn trên đó, nhớ tới bóng hình kia lại bất đắc dĩ thở dài.

Khoảng mười lăm phút sau, xe ngựa về tới Từ phủ. Từ Ưng Bạch vịn tay Mạnh Phàm bước xuống. Mạnh Phàm nơm nớp lo sợ, chỉ mong sao thủ lĩnh không nổi giận. Từ Ưng Bạch nhìn Mạnh Phàm mặt mũi xám xịt thì an ủi, "Thủ lĩnh các ngươi rất công bằng, không sao đâu."

"..."

Tại sao chủ tử vừa liếc mắt đã biết đám lâu la bọn họ nghĩ gì vậy? Vả lại hai chữ "công bằng" này có vẻ không liên quan đến Phó Lăng Nghi cho lắm. Mạnh Phàm vừa khổ sở chửi thầm vừa cẩn thận đỡ Từ Ưng Bạch xuống, rồi mới nghĩ lại, hay là trước lúc lên xe chủ tử đã nhìn thấy thủ lĩnh rồi? Cậu lại càng khổ sở, con mẹ nó, mình có nói gì đâu!

Mạnh Phàm còn đang đau khổ thì Từ Ưng Bạch đã chậm rãi vào nhà. Tạ Tĩnh Vi và Ngụy Hành đang ở thư phòng, chụm đầu đọc sách. Hắn đang chỉ bài cho hai đứa thì Lý Khoái Tử vào thêm than và mang tới một chén thuốc. Nước thuốc đen tuyền, vừa ngửi đã thấy đắng. Từ Ưng Bạch buông sách xuống, quay đầu nhìn thoáng qua khay đựng, ánh mắt hơi dao động. Ngoại trừ chén thuốc, trên khay còn có một đĩa mứt hoa quả. Hắn nếm thử một miếng, ngọt vô cùng.

"Của ai vậy?" Từ Ưng Bạch hỏi.

Lý Khoái Tử đặt khay xuống, đáp, "Cái này sao, ta cũng không biết, vừa sắc thuốc xong quay lại thì đã thấy đĩa mứt này trên khay rồi. Thuốc này đắng, ta cũng ăn thử thấy không vấn đề gì nên mới mang tới đây."

Vị ngọt lan ra trong miệng, Từ Ưng Bạch cụp mắt nói, "Làm phiền ngươi rồi, lui xuống đi."

Từ Ưng Bạch uống cạn thuốc, ăn mứt cho đỡ đắng rồi tiếp tục giảng bài cho Tạ Tĩnh Vi và Ngụy Hành. Hai đứa còn nhỏ nên vẫn có sai sót, hắn lần lượt chỉ ra, đợi bọn nhỏ sửa xong thì ngồi lại xuống ghế, ngây người nhìn đĩa mứt quả trên bàn. Hắn đưa tay lấy thêm vài miếng nữa. Từ bé Từ Ưng Bạch đã uống quá nhiều thuốc đắng nên rất thích ăn đồ ngọt, nhưng sau này đi theo sư phụ Huyền Thanh Tử ra ngoài, rồi lại tới Trường An làm quan, dần dần bớt quan tâm đến khẩu vị nên cũng ít ăn những thứ ấy. Tất nhiên hắn biết đĩa mứt này là của ai, bất giác cảm thấy hơi hết thuốc chữa, người này chỉ mới thấy hắn ăn bánh ngọt một lần mà đã đoán ngay được sở thích rồi. Từ Ưng Bạch đứng dậy, bảo hai đứa nhỏ tự đọc sách rồi đẩy cửa ra ngoài.

Hoa mai trong sân đã nở, từng chùm hoa đỏ rực rỡ trên nền tuyết trắng. Từ Ưng Bạch hơi bất đắc dĩ, "Sau này ngươi đừng lén đi theo nữa, cứ theo sau như thế sẽ làm người khác sợ đấy."

Phó Lăng Nghi đứng cạnh cây mai, làn mi hơi rung động, cụp mắt xuống. Y ừm một tiếng rồi lặng im không nói, đùa nghịch lá liễu đao trên tay. Lưỡi đao xoay chuyển rất chậm, thường ngày Phó Lăng Nghi chơi đao giỏi lắm, vậy mà hôm nay lại sơ ý cắt vào tay. Máu nóng nhỏ giọt trên tuyết lạnh, nom còn chói mắt hơn hoa mai trên cành.

"..."

Thái dương Từ Ưng Bạch giật giật, không biết phải làm sao với người này mới được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play