Sau khi tiễn Thời Chí, Tiết Lam đi thẳng sang gõ cửa nhà Thịnh Lâm.

“Sao ba mẹ lại tới bất ngờ vậy, không phải họ nói năm mới muốn cùng chú Lý dì Trương du lịch nước ngoài sao?”

“You hỏi tôi?” Thịnh Lâm ngồi trên sofa như ông lớn, hai tay khoanh trước ngực.

“Còn không phải do Thời Chí ư, chuyện ở lễ trao giải trước đây ầm ĩ náo nhiệt như vậy, đoán chừng ông cụ bà cụ phong phanh nghe được gì đó.”

Chuyện Thịnh Lâm và Thời Chí cùng lúc đưa giải thưởng cho cô ở lễ trao giải, mặc dù khi ấy sau khi hoạt động kết thúc ba người đã có ứng biến nhưng vẫn không ngăn được các blogger và các ký giả bà tám suy này đoán nọ.

Dù sao, “đồng nghiệp chung đoàn yêu đương” cũng không phải tai tiếng lăng nhăng khiến người ta khó chịu gì, vì vậy tin tức liên quan chuyện Tiết Lam và Thời Chí yêu nhau ngập tràn trên mạng.

Tiết Lam nghẹn lời, cố gắng gỡ tội cho bạn trai mình, “Chuyện này cũng không thể hoàn toàn trách Thời Chí, nghiêm túc suy nghĩ thì em cũng có trách nhiệm mà, hôm đó là do em đưa giải thưởng của mình cho chị trước.”

Nếu như cậu chờ sau khi về mới đưa cho cô thì Thời Chí đại khái cũng sẽ không làm như vậy đâu.

Thịnh Lâm cười lạnh một tiếng. Thế ra lại thành lỗi của cậu à?

“Hừ, Tiết Lam, you tiếp tay cho người ngoài quá đấy, chú ý một chút, cẩn thận đừng có mà gãy tay!”

Tiết Lam: “………”

Hai chị em ở nhà đợi không bao lâu thì mẹ Tiết và ba Thịnh đã hấp tấp tới nơi.

Tiết Lam hỏi: “Ba mẹ, sao ba mẹ lại đột ngột đến đây vậy ạ?”

Mẹ Tiết liếc cô một cái, “Còn nói nữa, con và Thời Chí rốt cuộc có phải thật không. Tối qua ba con vừa nghe chú Lý nhắc tới thì hôm nay mới tảng sáng đã ngồi không yên, kéo mẹ ra sân bay rồi.”

Tiết Lam nhìn mẹ Tiết, rồi lại nhìn ba Thịnh, cũng không dám giấu nữa, chỉ có thể da đầu tê rần gật đầu.

“Chuyện đó, tụi con vừa bên nhau không lâu, vốn định chờ quan hệ ổn định một chút rồi báo cho ba mẹ, thật sự không có ý giấu.”

Nói rồi lại nói, Tiết Lam có chút chột dạ rụt cổ. Haiya, đoán chừng là không khỏi bị ăn mắng rồi.

Nào ngờ ba Thịnh bỗng đứng dậy, hung dữ trừng Thịnh Lâm một cái, nói: “Con qua đây cho ba.”

Thịnh Lâm: “………”

Liên quan gì cậu chứ, cũng có phải cậu yêu đương đâu!

Tiết Lam cũng mặt mày ngơ ngác, ba cô giận tới “ngớ” người rồi ư.

“Ba, có phải ba kêu nhầm người rồi không?” Thịnh Lâm lườm Tiết Lam một cái, hỏi.

Ba Thịnh không vui đáp: “Kêu con đó!”

Nói rồi ba Thịnh cũng không thèm nhìn Thịnh Lâm mà quay người đi thẳng vào thư phòng.

Thịnh Lâm hết cách, chỉ có thể đi theo vào, có điều trước khi rời đi, cậu hung dữ trừng Tiết Lam một cái sắc lẹm.

Tiết Lam: ………….

Được rồi, cô đại khái cũng đã đoán được Thịnh Lâm đây là bị cô liên lụy.

Sau khi ba Thịnh và Thịnh Lâm rời đi, phòng khách chỉ còn lại hai người là Tiết Lam và mẹ Tiết.

Tiết Lam cực kỳ biết điều kéo cánh tay mẹ Tiết, làm nũng nói: “Mẹ, con thật sự không định giấu ba mẹ đâu, mẹ nhất định phải tin con nhé.”

Trong nhà họ, đối phó được mẹ cô tương đương với việc bình định được ba cô, Tiết Lam có chút tự tin với việc này.

Mẹ Tiết xỉ trán Tiết Lam, nói: “Con đó, bớt làm nũng ra vẻ dễ thương đi, cho con biết, ba con không nỡ mắng con nhưng mẹ thì nỡ đó!”

Tiết Lam lắc lắc cánh tay mẹ Tiết, lấy lòng cười nói: “Sẽ không đâu, mẹ mới không đành lòng mắng con mà ha.”

Mẹ Tiết hết cách với cô, chỉ có thể bất đắc dĩ nói: “Được rồi, nói thử xem con với Thời Chí rốt cuộc chuyện là thế nào. Trước đây mẹ để con đi làm gián điệp, nhưng cũng không cần để bản thân nhảy vào hố như vậy chứ.”

Tiết Lam vốn cũng không có gì cần giấu mẹ Tiết, vì vậy cô kéo bà ngồi xuống sofa, kể bà nghe chuyện của cô và Thời Chí.

Sau khi nghe xong, mẹ Tiết vừa định hỏi gì đó thì đúng lúc ba Thịnh vẻ mặt nghiêm nghị từ thư phòng đi ra.

Thịnh Lâm mặt mày đen sì theo sát sau lưng, sau khi ra còn trừng Tiết Lam một cái, không cần đoán cũng biết chắc chắn là bị mắng té tát rồi.

Một lúc sau, ba Thịnh lên tiếng, “Không ngờ nhà chúng ta lại bị sói nhìn trúng?”

Tiết Lam mặt mày ngơ ngác, có ý gì?

Mẹ Tiết kịp thời giải thích: “Trên đường ba con cứ lẩm bẩm mãi, nói Thời Chí chính là một con sói, trước đây chúng ta còn tưởng mục tiêu của cậu ta là Thịnh Lâm, bây giờ mới phát hiện thì ra là con.”

Tiết Lam/ Thịnh Lâm: “………….”

Thịnh Lâm cũng gần như cạn lời, cậu hoàn toàn là nằm im cũng trúng đạn á.

Không biết vì sao, cậu bỗng ma ma phật phật hỏi một câu: “Ba mẹ, vậy ba mẹ hi vọng ai trong hai đứa tụi con bị tha đi?”

Ba Thịnh “cuồng con gái” và mẹ Tiết lặng lẽ nhìn con trai, ý tứ này rõ ràng quá rồi nhỉ.

Nếu nhất định phải bị sói tha đi một đứa, thế thì đành hi sinh Thịnh Lâm vậy.

Thịnh Lâm: “…………..”

Tự nhiên có chút hoài nghi có phải mình được lượm về không!

“Ba, mẹ, hai người chắc chắn Tiết Lam không phải con gái một đấy chứ?”

Mẹ Tiết nhìn bộ dạng con trai liền biết e là cậu đã bị ba mắng dữ dội, vì vậy, tấm lòng mẹ hiền liền trỗi dậy.

Mẹ Tiết hàm ý sâu xa nói: “Thịnh Lâm à, con cũng đừng cảm thấy tủi thân, nghiêm túc mà nói thì thằng bé Thời Chí kia không phải do con dẫn dụ tới hay sao, bằng không sao chị con có thể quen biết cậu ta?”

Thịnh Lâm sửng sốt, cẩn thận nhớ lại hình như thật sự là vậy, bỗng dưng cũng không còn thấy quá mức tủi thân.

“Ba, mẹ, thật ra con cảm thấy Thời Chí cũng được lắm. Cậu ta khác với nhiều nghệ sĩ trong cái giới này, cũng không có scandal gì, nhân phẩm cũng đáng tin, hai người trước đừng vội có thành kiến với cậu ta.” Thịnh Lâm nói.

Tiết Lam ngồi cạnh liên tục gật đầu phụ họa. Trước nay cô chưa từng thấy thằng nhóc Thịnh Lâm vừa mắt thế này bao giờ.

“Không tin ba mẹ hỏi Tiết Lam đi, bình thường Thời Chí đối với bà ấy thế nào, ít ra con cảm thấy quá chi dư dả với bà ngốc Tiết Lam này.”

Tiết Lam vừa định tiếp tục gật đầu thì bỗng nhận ra thằng nhóc đó đang xỉa xói cô, dù thế nào cũng không gật đầu nổi nữa.

“Thằng nhóc này con nói năng kiểu gì thế hả, còn dám nói chị mình như vậy, hả?” Ba Thịnh tức giận mắng.

Tiết Lam liền tranh thủ cơ hội: “Đúng đó, em mới là đồ ngốc ấy!”

Vừa cáo mượn oai hùm xong, Tiết Lam liền hướng về phía ba mẹ, nịnh hót nói: “Có điều lời em ấy nói vừa rồi cũng là sự thật, không hề khoa trương càng không có gì che giấu, con chứng thực.”

“Còn nữa, lần trước không phải ba mẹ cũng từng gặp Thời Chí rồi sao, con nhớ ấn tượng của ba mẹ đối với anh ấy còn rất tốt ấy. Ba, ba quên rồi ư, ba còn khen anh ấy trầm ổn đó.”

Mẹ Tiết nhịn không được trợn mắt khinh thường. Có thể giống nhau sao, lần trước họ chỉ xem Thời Chí là bạn của con trai mình mà cư xử, có thể giống với tiêu chuẩn về con rể ư?

Ba Thịnh không vui nói: “Thằng nhóc đó có biết ba mẹ tới không?”

Tiết Lam vội tiếp lời: “Biết ạ biết ạ, anh ấy đang ngoan ngoãn nghiêm túc ở nhà chờ hai vị đại nhân triệu kiến.”

Ba Thịnh lườm Tiết Lam một cái, “Hừ, vậy thì gọi nó lên đây.”

“Tuân lệnh.” Tiết Lam vui vẻ đồng ý.

Cô cũng không nghĩ gì nhiều, hớn hở chạy xuống lầu dẫn Thời Chí lên. Chỉ là lúc ba mẹ cô muốn cô và Thịnh Lâm ra ngoài, để Thời Chí lại nói chuyện một mình thì Tiết Lam có hơi hoảng.

“Ba, mẹ, ba mẹ có gì mà không thể nói trước mặt tụi con ạ, thế nào cũng phải bảo tụi con ra ngoài làm gì?” Tiết Lam không tình nguyện nói.

Mẹ Tiết lườm cô một cái, “Sao nào, sợ mẹ và ba con ăn thịt cậu ta à?”

Tiết Lam lắc đầu, ăn thì chắc chắn không được rồi, nhưng chủ yếu vẫn sợ họ sẽ làm khó Thời Chí.

Thời Chí nở nụ cười với Tiết Lam, trao cô một ánh mắt để cô yên tâm, “Không sao, anh cũng muốn trò chuyện riêng với cô chú.”

Tiết Lam hãy còn hơi do dự thì Thịnh Lâm ở cạnh đã không chịu nổi dáng vẻ cù cưa của cô, “Được rồi, thật không chịu nổi bộ dạng này của hai người mà, cũng có phải sinh ly tử biệt gì đâu, hai người vừa vừa phải phải thôi.”

Nói rồi Thịnh Lâm túm cổ áo kéo Tiết Lam ra ngoài, còn “tốt bụng” đóng cửa lại.

Bất đắc dĩ, Tiết Lam chỉ có thể trước tiên tới chỗ Thịnh Lâm để đợi.

Cô ngồi trong phòng khách căng thẳng muốn ăn gì đó, nhưng lật tung cả nhà Thịnh Lâm một lượt thì chẳng tìm được gì để ăn.

“Nè, sao nhà em chẳng có gì hết vậy, tủ lạnh kia của em để chưng chơi hả?” Tiết Lam thấy tủ lạnh trống hươ trống hoắc, xoay người hỏi.

Thịnh Lâm ngồi trên sofa liếc cô một cái, “Nói thừa, ngày ngày tôi đều qua nhà you ăn chực, còn cần mua gì sao.”

Tiết Lam lại hỏi, “Vậy có đồ ăn vặt không?”

Mí mắt Thịnh Lâm cũng không hề nhấc lên, “You cảm thấy tôi là người hay ăn vặt à?”

Tiết Lam: “……….”

Ok, coi như cô chưa hỏi!

“Vậy đi thôi, theo chị xuống cửa hàng tiện lợi trong tiểu khu mua chút thức ăn vặt.” Tiết Lam nói.

Thịnh Lâm không muốn động đậy, “You là học sinh tiểu học hả, mua đồ ăn còn cần người đi chung?”

Tiết Lam lý lẽ hùng hồn: “Ừ, chị là học sinh tiểu học.”

Nói rồi cô mặc kệ phản ứng của Thịnh Lâm, bước lên trước kéo người dậy. Thịnh Lâm hết cách, chỉ có thể đi xuống dưới một chuyến với cô.

Hai người đeo khẩu trang rồi ra cửa, sau đó đi thẳng tới cửa hàng tiện lợi ngoài tiểu khu.

Tiết Lam lựa lựa chọn chọn mua một ít snack khoai tây chiên, bánh mì ngọt, sữa chua…cuối cùng còn không quên lấy hai cây kem.

Lúc hai người trả tiền thì bị nhân viên thu ngân nhận ra.

Nhân viên thu ngân là một cô gái, sau khi nhận ra hai người thì hết sức kích động, đặc biệt là lúc trông thấy Thịnh Lâm, ngôi sao nhỏ lấp lánh nơi đáy mắt thiếu điều bay ra ngoài.

Nhưng cô ấy vẫn cố gắng đè nén cảm xúc kích động trong lòng để thanh toán cho hai người, sau đó mới dè dặt nhìn Thịnh Lâm hỏi: “Chuyện là, em là fan của anh, có thể chụp chung được không ạ?”

Từ phản ứng vừa rồi của cô ấy, Thịnh Lâm cũng đã đoán được nên cũng không từ chối. Cậu tháo khẩu trang, ý là cô ấy có thể chụp.

Lúc này, cô ấy bỗng nhìn Tiết Lam, hỏi: “Chị, có thể cùng nhau không?”

Dứt lời thì bầu không khí lập tức trở nên lặng phắt, lúc này cô ấy mới bất giác ý thức được mình vừa gọi gì, sắc mặt liền trở nên ủ rũ.

Haiya, đều tại bình thường trên mạng gọi quen rồi, nhất thời không sửa được.

Tiết Lam trước tiên sửng sốt, sau khi thấy cô ấy ngượng ngùng thì trêu: “Được thôi, em dâu.”

Thịnh Lâm: “……….”

Chụp ảnh xong, hai người lập tức rời cửa hàng tiện lợi, chỉ còn lại cô gái nhỏ vui đến độ tim đập thình thịch nửa ngày.

Sau khi vào tiểu khu, Tiết Lam cũng không kiêng kỵ nhiều nữa, trực tiếp cởi khẩu trang bắt đầu ăn kem, còn không quên đưa cho Thịnh Lâm một cây.

Thịnh Lâm liếc Tiết Lam, nói: “Lạnh như vậy còn ăn kem, rốt cuộc you nghĩ gì vậy?”

Tiết Lam tỏ vẻ không sao: “Muốn ăn thì ăn thôi, làm gì có lắm tại sao như vậy. Còn nữa, lát nữa về nhà ấm áp thì đâu có lạnh.”

Dứt lời, cô cũng không đôi co với Thịnh Lâm nữa, trực tiếp nhét kem vào tay cậu, sau đó xé cái của mình bắt đầu ăn.

Hai người mỗi người một cây kem từ trong thang máy bước ra, đúng lúc chạm mặt mẹ Tiết và Thời Chí vừa ra ngoài.

Tiết Lam hơi bất ngờ, “Mọi người nói chuyện xong rồi?”

Nhanh như vậy ư, cô vốn tưởng sẽ rất lâu ấy, cho nên còn mua không ít đồ ăn vặt.

Thấy con gái mình ăn uống thoải mái vô tư như vậy, mẹ Tiết không khỏi đỡ trán. Hai đứa này bao lớn rồi, vậy mà còn ra ngoài mua kem ăn thế chứ!

Nhưng Thời Chí lại thấp giọng nói, “Hai ngày này em không thể ăn đồ lạnh, bụng sẽ đau.”

Tiết Lam sửng sốt, siết chặt cây kem trong tay, dáng vẻ kháng cự, “Bình thường em không hề bị đau, lần trước là ngoài ý muốn.”

Nhưng Thời Chí lại lẳng lặng nhìn cô, không nói lời nào.

Tiết Lam ỉ ôi, “Cây này em cũng ăn được một nửa rồi, ném đi cũng không hay lắm, đừng lãng phí mà.”

Thời Chí thở dài, nhận lấy nửa cây kem trong tay cô: “Đưa anh đi, anh ăn giùm em.”

Tiết Lam hết cách, chỉ có thể nhìn anh bằng ánh mắt trông mong.

Mẹ Tiết nhìn Thời Chí bằng vẻ hài lòng khen ngợi. Người đàn ông ngay cả thời gian bạn gái tới tháng cũng nhớ chính xác như vậy, quả thực rất đáng tin cậy.

Chuyện nhỏ nhặt này không khỏi khiến ấn tượng của mẹ Tiết đối với Thời Chí tốt hơn mấy phần.

Thịnh Lâm nhìn hai người họ bằng vẻ ghét bỏ, “Hai người đủ rồi đấy, có cây kem thôi mà, ăn nhằm gì?”

Tiết Lam khinh bỉ nhìn cậu: “Không phải bảo là sợ lãng phí rồi ư, hay là đưa em ăn nhé?”

Thịnh Lâm bày nét mặt “mơ đi”: “Tôi ăn đồ thừa của you?”

Tiết Lam tức giận: “Stop, em có muốn ăn chị cũng không cho.”

Thời Chí vẻ mặt thành thật gật đầu, “Ừm, không cho.”

Thịnh Lâm: “………..”

Mẹ Tiết mỉm cười nhìn họ ầm ĩ, cảm thấy cũng ổn rồi mới nói: “Được rồi, vào trong cả đi, ba con vẫn đang ở trong nhà chờ đấy.”

Dứt lời, bà quay người vào nhà trước, Tiết Lam le lưỡi với Thịnh Lâm, sau đó kéo Thời Chí vào trong.

Thịnh Lâm lườm lé cả mắt, “Ấu trĩ!”

Tiết Lam không biết Thời Chí và ba mẹ cô nói những gì, dù sao sau cuộc nói chuyện, thái độ của ông cụ bà cụ đối với Thời Chí hoàn toàn thay đổi. Mặc dù ba Thịnh thi thoảng vẫn xị mặt nhưng có thể thấy ông đã chấp nhận Thời Chí.

Mà thái độ của mẹ Tiết với Thời Chí phải nói là tốt quá mức, đến độ khiến Thịnh Lâm không khỏi càm ràm, nói quả nhiên là mẹ vợ nhìn con rể càng nhìn càng thuận mắt.

Ăn xong cơm trưa, ba mẹ Tiết Lam bỗng nói muốn quay về.

Tiết Lam ngạc nhiên: “Ba, mẹ, hai người gấp như vậy sao. Cũng đã tới rồi thì ở lại mấy ngày đi, con và Thịnh Lâm dạo này đều không bận công việc, vừa hay có thể ở chơi với ba mẹ.”

Thời Chí cũng nói: “Đúng đấy ạ cô chú, đúng lúc mấy ngày nay cháu cũng rảnh rỗi, có thể đi dạo cùng cô chú.”

Nhưng mẹ Tiết lại khoát tay, “Không được, lần tới đi, ba mẹ và chú Lý thím Trương của con hẹn xong cả rồi. Ngày mốt xuất phát, ba mẹ phải mau chóng quay về thu dọn hành lý.”

Ba Thịnh cũng nói: “Ba đứa là nhân vật công chúng, ra ngoài với mấy đứa thì ba và mẹ con càng mệt hơn. Bỏ đi, tụi con không cần bận tâm về ba mẹ, ba mẹ muốn đi đâu thì đều tự đi được, cũng không phải cụt tay cụt chân.”

Thấy hai ông bà kiên quyết thì mấy người Tiết Lam cũng không kiên trì níu giữ nữa.

“Vậy ba mẹ, hai người ra nước ngoài phải cẩn thận một chút, có chuyện gì cần kịp thời gọi cho con với Thịnh Lâm nhé.” Tiết Lam không yên tâm, dặn dò.

Mẹ Tiết cười ha ha nói: “Tụi con yên tâm đi, con trai của chú Lý thím Trương đã sắp xếp đâu vào đó rồi, chỗ nào cũng có người chuyên nghiệp tiếp đón ba mẹ.”

Sau khi ba mẹ Tiết Lam đi rồi, Thời Chí một lần nữa xách hành lý vốn còn chưa mở ra kia của mình tới nhà Tiết Lam.

Mặc dù Tiết Lam hết sức tò mò rốt cuộc Thời Chí đã nói gì với ba mẹ cô, nhưng đáng tiếc Thời Chí kín miệng quá, bất kể cô hỏi thế nào, anh cũng chỉ bảo là sau này sẽ kể cho cô.

Hết cách, Tiết Lam đành thôi. Sau này thì sau này, dù sao lúc nên biết tóm lại sẽ biết.

Rất nhanh đã tới ngày ba mươi tháng chạp, ba người Tiết Lam cùng nhau bận rộn chuẩn bị một bàn cơm tất niên.

Ngay cả Thịnh Lâm có kỹ năng nấu nướng bằng 0 cũng bị Tiết Lam kéo qua, nói là muốn nâng cao tính tham gia của cậu một chút, như vậy lúc ăn cơm tất niên mới có hương có vị.

Đối với việc này, Thịnh Lâm không hề nghĩ vậy, nhưng tiếc là đấu không lại sự kiên trì của Tiết Lam nên cậu cũng chỉ có thể bị ép dự phần.

Bởi vì trong nhà chỉ có ba người họ, cũng không tiện ra ngoài, vì vậy năm mới có chút quạnh quẽ. Ngoại trừ ăn ăn uống uống, ngồi nhà xem phim, đánh bài tú lơ khơ thì cũng không có gì mới mẻ.

Chẳng qua có thời gian rảnh rỗi tụ họp với nhau như vậy đối với họ mà nói cũng không tệ, được ở nhà nghỉ ngơi.

Mùng sáu tết, Thịnh Lâm lại bắt đầu bận rộn, trong khi Tiết Lam và Thời Chí vẫn nhàn, họ tạm thời còn chưa sắp xếp công việc gì.

Sau rằm tháng giêng, Trần tỷ đích thân tới nhà Tiết Lam, bàn với cô về lịch trình công việc tiếp theo.

<Thiên thịnh> đã sắp chiếu xong, dưới tình hình đủ bên ngăn này phòng nọ thì bộ phim cuối cùng vẫn siêu siêu nổi.

Nhờ vào bộ phim, thù lao hiện tại của Tiết Lam cũng thay đổi không ít, lời mời hợp tác càng không dứt.

“Trước tiên tạm thời không nhận show giải trí cho em, mục tiêu năm nay của em là quay nhiều phim, tranh thủ để em liên tục vào đoàn, ăn ngủ trong đoàn phim!” Trần tỷ nói.

Tiết Lam ngạc nhiên, “Không đến mức đó chứ, nhiệm vụ năm nay nặng dữ vậy ạ?”

Trần tỷ thản nhiên: “Đương nhiên rồi, năm nay em và Nghiêm Tân đừng hòng rảnh rỗi. Hai người vừa mới nổi, chắc chắn phải nắm bắt cơ hội, quay nhiều tác phẩm mới được.”

Hiển nhiên Tiết Lam cũng hiểu đạo lý này, hơn nữa từ kế hoạch mà công ty xây dựng cho cô cũng xem như thật sự cân nhắc vì sự phát triển của cô.

Dù sao, nếu như công ty chỉ muốn mau chóng kiếm tiền thì hẳn sẽ nhân lúc hiện tại nhận nhiều show giải trí, vừa nhanh có tiền lại nhưng lại không tốn mấy thời gian mới phải.

Cô cũng không phải người không biết suy xét, được rồi, liên tục vào đoàn thì liên tục vào đoàn.

Vì vậy, Tiết Lam chấp nhận sắp xếp, hỏi: “Khi nào thì vào đoàn ạ?”

Trần tỷ đáp, “Ước chừng một tháng nữa, có điều phải nỗ lực giảm cân bồi dưỡng sức khỏe, lần này diễn một cô nương xuất thân trong núi, em trắng trẻo tròn trịa như hiện tại không ổn.”

Tiết Lam: “………”

Trắng trẻo tròn trịa chỗ nào, chỉ lên cân tí ti thôi mờ!

Trần tỷ trên dưới quan sát đánh giá Tiết Lam, “Chậc, năm mới rốt cuộc em mập lên mấy kg vậy, sao cảm thấy mặt em tròn vành vạnh thế?”

Tiết Lam sống không còn gì nuối tiếc, “Chỉ có 2.5kg thôi, nhưng em vừa mập lên thì đều vào mặt hết, em cũng không có cách nào.”

Trước đây tới đoàn phim Thời Chí tham ban béo lên 2.5kg, sau đó khó khăn lắm mới giảm xuống. Lần này ăn tết, hay lắm về lại rồi. Biết sao giờ, 2.5kg thịt này lưu luyến nhớ thương cô nhường nào.

“Chị yên tâm, trước khi vào đoàn em chắc chắn sẽ giảm 2.5kg này.” Tiết Lam nói.

Trần tỷ gật đầu, đối với việc này trái lại chị ấy không hề lo lắng. Dù sao bình thường trông Tiết Lam có hơi cà lơ phất phơ, nhưng chỉ cần liên quan đến công việc thì rất chăm chỉ, vô cùng phối hợp, tóm lại là nghệ sĩ khiến người ta hết sức an tâm.

Hai người lại nói chuyện về việc sắp xếp công việc, ngoại trừ cho Tiết Lam biết về kế hoạch mà công ty dựng lên cho cô thì Trần tỷ cũng muốn biết suy nghĩ của cô, như vậy cũng tiện cho việc bố trí công việc tiếp theo.

Trước khi rời đi, Trần tỷ bỗng nhớ tới một chuyện.

“Đúng rồi, phía đoàn phim <Vô hoa> liên lạc với chúng ta nói phim sắp sửa ra rạp, vì vậy thời gian tới đoán chừng sẽ có roadshow tuyên truyền các loại, em cũng để ý chuẩn bị.”

Chuyện <Vô hoa> sắp công chiếu Tiết Lam cũng biết được ít nhiều, hai hôm trước Thời Chí từng đề cập với cô.

“Được, em biết rồi ạ.” Tiết Lam đáp.

Thấy Tiết Lam không có vẻ gì ngạc nhiên thì Trần tỷ sửng sốt, lúc này mới bất giác nhận ra, đoán chừng là Thời Chí đã nhận được tin trước một bước.

“Được rồi, chị cũng không có gì phải lo lắng về em. Dù sao cho dù là đi tuyên truyền thì em cũng sẽ ở cạnh Thời Chí, xem ra cũng không có gì khác với khi em ở nhà cả.” Trần tỷ nói.

Tiết Lam: “……”

Vẫn có khác chứ ạ, dù sao là ra ngoài đi làm mà, còn phải tránh né nữa.

Trần tỷ nói: “Có điều lần này trong <Vô hoa> em và Thời Chí diễn tình nhân, đoán chừng lúc ký giả phỏng vấn cũng sẽ tận dụng triệt để hỏi về tin đồn trước đây của tụi em, tụi em đã suy nghĩ sẽ trả lời thế nào chưa?”

Tiết Lam do dự trong giây lát, “Tạm thời vẫn duy trì hiện trạng đi ạ, không phủ nhận cũng không thừa nhận, không bị chụp thì trước tiên khoan công khai.”

Trần tỷ gật đầu, nói: “Cũng được, chẳng qua nếu cả hai thật sự không muốn công khai thì phải giữ kẽ một chút nhé.”

“Giữ kẽ gì ạ? Tụi em làm sao ạ?” Tiết Lam không hiểu hỏi.

“Em nói làm sao ư, tại lễ trao giải năm ngoái đấy, lúc livestrem chị xem mà toát cả mồ hôi hột, ánh mắt của hai đứa tụi em cũng rõ rành rành ra đó.” Trần tỷ nghĩ lại mà còn sợ.

“Nếu không phải khi ấy có cả Thịnh Lâm giảm bớt sự chú ý lên hai đứa thì phỏng chừng hiện tại cả hai chẳng khác gì đã công khai rồi, vì vậy, lần này không có mặt Thịnh Lâm, hai đứa tụi em phải rén chút nhé.”

Câu này của Trần tỷ một chút cũng không hề phóng đại. Lúc đó nếu không phải có nhóm fan cp khủng [Thịnh Thời Thiên Hạ] ở trên mạng tung hô khắp nơi, đánh lừa dư luận thì hai người họ thật sự không chắc chắn có thể giấu giếm.

Tiết Lam: “……”

Được rồi, vậy cô vẫn phải cảm ơn Thịnh Lâm rất nhiều vì đã làm “bia đỡ đạn” cho cô!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play