Đoàn phim.

Thời Chí quay xong cảnh cuối, nhận nước trợ lý đưa cho, vừa uống vừa đi về phía phòng hóa trang.

Hôm nay kết thúc công việc coi như khá sớm, sau khi tẩy trang xong thì có thể về khách sạn.

Chỉ là anh không để ý thấy Khổng Linh Nhi lúc này trốn trong một góc, sau khi thấy anh uống nước thì toàn thân không kiềm chế được vẻ kích động.

Thành công rồi!

Trợ lý Khổng Linh Nhi đứng bên cạnh, trên mặt vụt qua vẻ do dự.

“Chị vẫn thấy như vậy quá nguy hiểm, sau vụ việc e là Thời Chí sẽ không cam lòng, chi bằng nhân lúc hiện tại thu tay đi.” Trợ lý nói.

Khổng Linh Nhi quay lại trừng cô ấy, “Kêu tôi bây giờ thu tay, chị cảm thấy có khả năng không? Không phải chị không biết tôi phải tốn bao nhiêu công sức mới bỏ được thuốc vào nước uống của anh ấy, giờ kêu tôi thu tay, vậy toàn bộ những việc trước đó đều đổ sông đổ biển rồi, tuyệt đối không thể nào!”

Muốn tiếp cận Thời Chí rất khó, Khổng Linh Nhi hiểu rõ hơn ai hết, lần này cô ta cũng phải rất hao công tổn sức mới đem bình nước có bỏ thuốc trước đó tới được tay anh.

Chuyện đã thành công một nửa, lý nào có có thể dễ dàng bỏ qua!

Trợ lý vẫn hơi lo lắng, “Nhưng mà, chị sợ….”

Khổng Linh Nhi vung tay ngắt lời cô ấy, nói: “Yên tâm đi, chị hiểu đàn ông hay tôi hiểu hả.”

“À, có vài người đàn ông sẽ như vậy đấy, chị đừng thấy bình thường anh ta tính cách lạnh nhạt, một khi lên giường rồi thì lại không như vậy. Về chuyện chị lo lắng thì càng không cần thiết, chờ sau sự việc anh ấy thực tủy tri vị, còn có việc gì phải sợ chứ.”

Khổng Linh Nhi đối với kỹ năng giường chiếu của mình hết sức tự tin. Dù trước khi vào showbiz hay là sau khi đặt chân vào giới này, cô ta chưa từng thiếu đàn ông, ít nhất trong từ điển của mình, không có đàn ông nào lên giường không hợp.

Mà đối với Thời Chí, cô ta rất không phục, nếu đã theo đuổi không cắn câu, vậy cô ta phải “ngủ” để thu phục anh!

Chỉ là hiện giờ ấn tượng của Thời Chí với cô ta không tốt, cho nên cô ta chỉ có thể mượn thủ đoạn này.

Nhìn bộ dạng tràn đầy tự tin của Khổng Linh Nhi, trợ lý cũng không biết nói thế nào. Ngày trước trước khi bị Khổng tổng phái tới, cô ấy từng nghe nói vị đại tiểu thư này cuộc sống riêng tư rất ăn chơi, hiện giờ xem ra quả nhiên danh bất hư truyền.

Thời Chí từ đoàn phim quay về khách sạn, trên đường không ngừng nhìn điện thoại.

Lúc anh ở phòng hóa trang đã gửi tin nhắn báo mình xong việc về khách sạn cho Tiết Lam, nhưng đối phương mãi chưa trả lời, không biết đang bận việc gì.

Sau khi về tới phòng khách sạn, Thời Chí trực tiếp bấm điện thoại gọi đi, nhưng phía Tiết Lam vẫn không ai nghe máy. Anh biết Tiết Lam hôm nay không có công việc, vì vậy không khỏi thấy hơi lạ.

Đại Bảo nhìn dáng vẻ của Thời Chí, nhịn không được thầm thở dài.

Thời ca của cậu xem như hoàn toàn gặp hạn rồi. Ngày ngày sau khi xong việc, việc làm đầu tiên chính là liên lạc với bạn gái, chỉ là bạn gái không nhận máy thì đã lo đến đứng ngồi không yên như vậy, hết cứu rồi hết cứu rồi!

“Thời ca, anh trước tiên vẫn nên ăn cơm đi, bên Lam tỷ có lẽ là có việc gì đó nên không mang điện thoại bên người, anh xem giờ này đang tắm cũng không chừng.” Đại Bảo nói.

Thời Chí nghĩ thấy cũng có khả năng này, gật đầu nói: “Ừm, cơm để lên bàn là được, lúc cậu ra ngoài đóng cửa lại giùm anh.”

Sau khi Đại Bảo đi rồi, Thời Chí cũng không vội ăn cơm, nhưng bỗng dưng cảm thấy người hơi khô nóng. Anh cũng không nghĩ nhiều, vì vậy cầm đồ ngủ, chuẩn bị trước tiên vào phòng vệ sinh tắm rửa.

Chỉ là sau khi tắm xong, cảm giác khô nóng trong người Thời Chí càng lúc càng mãnh liệt, lúc này anh đã ý thức được điều bất thường, lập tức nghĩ tới gì đó, sắc mặt nháy mắt đen sì.

Anh nhanh chóng bấm gọi trợ lý, bảo cậu mau qua đây.

Lúc này chuông cửa vang lên, Thời Chí tưởng người tới là Đại Bảo liền tiện tay đặt khăn lông xuống ra mở cửa.

Cửa vừa mở ra, nhưng người trước cửa không phải Đại Bảo mà là Khổng Linh Nhi.

Sau khi Khổng Linh Nhi thấy Thời Chí thì không nói một lời liền trực tiếp muốn nhào lên người Thời Chí.

Anh thẳng chân đạp cô ta một cái nằm bẹp xuống đất, Khổng Linh Nhi nằm đó ôm bụng, đau đến nấc lên một tiếng.

Đúng lúc này, cửa phòng gần đó mở ra, Tô Vân Phi từ trong phòng khách sạn bước ra.

Chỉ là lúc cô ấy chuẩn bị đi qua chỗ Thời Chí thì bị ánh mắt lạnh lẽo của anh trừng một phát phải quay về.



Sau khi Tiết Lam biết Thời Chí bị yêu tinh quấn bám thì liền kích động bay qua, vốn định tập kích bất ngờ, nhưng tới nơi rồi mới phát hiện mình cũng không biết Thời Chí ở khách sạn nào.

Vì vậy, dưới tình huống không biết làm sao, cô cũng chỉ có thể gọi cho Thời Chí.

Sau khi bấm gọi, phía bên kia thế nhưng mãi không có người nghe.

Lúc cô đang chuẩn bị ngắt máy thì điện thoại bên đó cuối cùng được nhận, nhưng người trả lời không phải Thời Chí.

“Lam tỷ, là em, trợ lý của Thời ca Đại Bảo.”

Tiết Lam nhíu mày hỏi: “Thời Chí đâu, sao anh ấy không nghe máy.”

Đại Bảo đưa mắt nhìn phòng vệ sinh gần đó, nhớ lại lời Thời Chí dặn trước đó, chỉ có thể căng da đầu nói: “À, Thời ca đang tắm, không tiện nghe máy.”

Tiết Lam cũng không giấu giếm nữa, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Vậy em nói với Thời Chí, hiện chị đang ở Hoành Điếm, cho chị biết địa chỉ khách sạn, giờ chị muốn qua đó bắt…tham ban!”

“Lam tỷ, chị tới đây rồi?” Đại Bảo ngạc nhiên.

Đầu mày Tiết Lam không khỏi nhíu lại, rốt cuộc sao cậu ấy lại kinh ngạc đến vậy?

“Sao thế, hiện giờ chị qua đó không tiện?” Tiết Lam hỏi.

“Đương nhiên tiện rồi!” Đại Bảo giống như cuối cùng đã tìm được cứu tinh, cũng mặc kệ lời Thời Chí vừa rồi căn dặn, liên tục nói: “Tốt quá rồi tốt quá rồi, Lam tỷ, chị đợi chút, em lập tức gửi định vị cho chị….”

Sau khi ngắt máy, Tiết Lam sửng sốt. Đại Bảo này có hơi kỳ lạ nha, sao lại gấp rút kêu cô qua đấy vậy nhỉ?

Bỏ đi, tới nơi không phải sẽ biết sao, vì vậy Tiết Lam đem địa chỉ mà Đại Bảo gửi cô cho tài xế xem, rất nhanh xe đã chạy về phía khách sạn.

Tới khách sạn, hai người Tiết Lam và Trương Giai vừa xuống xe thì Đại Bảo chờ cạnh đó từ sớm liền chạy tới đón.

“Lam, tỷ may quá chị tới rồi, chị mau đi cứu Thời ca đi.” Đại Bảo mặt mày tang thương nói.

Nghe vậy, tim Tiết Lam liền giật thót, “Thời Chí anh ấy làm sao? Xảy ra chuyện gì?”

Đại Bảo muốn nói lại thôi mấy lần, nói: “Lam tỷ, chúng ta trước về khách sạn rồi nói, chỗ này không tiện.”

Tiết Lam cũng không nhiều lời, giục Đại Bảo dẫn đường, đi thẳng vào trong khách sạn.

Sau khi tới phòng Thời Chí, Đại Bảo cũng không che giấu nữa, vội đem chuyện Thời Chí bị Khổng Linh Nhi bỏ thuốc.kích.thích nói hết ra.

Nghe xong, sắc mặt Tiết Lam liền tối sầm, “Hiện giờ Thời Chí ở đâu?”

Đại Bảo đáp: “Thời ca tự khóa mình trong nhà vệ sinh, vẫn luôn xối nước lạnh.”

Tiết Lam nhíu mày, “Không phải cẩu thả quá ư, sao không tới bệnh viện, anh ấy tự hành hạ mình như vậy làm gì!”

Dứt lời, Tiết Lam liền đi về phía nhà vệ sinh.

Đại Bảo thấy thế liền vội chạy theo, vừa đi vừa giải thích: “Vừa rồi vệ sĩ đã tìm được thuốc gì đó ở chỗ Khổng Linh Nhi, cũng gọi điện hỏi bác sĩ quen rồi, bác sĩ nói loại thuốc này không có tác dụng phụ lớn gì, đi bệnh viên cũng sẽ chỉ cho chút thuốc để trấn định, vì vậy…”

Tiết Lam vội nói: “Vậy đi lấy thuốc đi.”

Đại Bảo vội nói: “Đã cho người đi mua rồi, rất nhanh sẽ quay về.”

Tiết Lam hỏi: “Uống xong sẽ có thể khỏe chứ?”

“Không thể, chỉ có thể tạm thời ổn định, vẫn phải dựa vào Thời ca tự mình khống chế, hoặc là…” Đại Bảo liếc nhìn Tiết Lam, ý tứ không nói cũng biết.

Sắc mặt Tiết Lam bình tĩnh, cô nghe đại khái cũng hiểu sự việc. Tình huống như Thời Chí đi bệnh viện cũng không có tác dụng, ngược lại vì là nhân vật công chúng có lẽ sẽ thêm phiền phức.

“Được rồi, chị biết rồi, mọi người đi đi, chỗ này giao cho chị.” Tiết Lam xoay người nói với Đại Bảo và Trương Giai.

Đại Bảo đương nhiên không có lý nào không đồng ý, nhưng Trương Giai lại lo lắng nói: “Lam Lam, chị….”

Tiết Lam phẩy phẩy tay với cô ấy, “Không sao, chị tự có tính toán.”

Sau khi hai người đi rồi, trong phòng chỉ còn lại mình Tiết Lam. Cô nhìn về phía phòng vệ sinh, hít sâu một hơi, sau đó cất bước đi qua.

Đứng trước cửa phòng vệ sinh, có thể nghe rõ được tiếng nước phun ra từ vòi sen bên trong, tim Tiết Lam không khỏi đập nhanh hơn.

Cô biết lúc này đi vào sẽ có ý nghĩa gì. Biết rõ tình hình Thời Chí, thời điểm thế này, cô tóm lại không thể bỏ mặc anh, đúng chứ.

Hơn nữa hai người vốn là người yêu, cho dù xảy ra chuyện gì cũng không phải rất bình thường hay sao, cũng là chuyện sớm muộn, hiện giờ thì còn có gì phải xoắn xuýt đâu.

Sau khi làm xong công tác tư tưởng, Tiết Lam gõ tấm cửa thủy tinh, hô lên: “Thời Chí, là em, giờ anh sao rồi, mau mở cửa ra.”

Tiếng nước chảy bên trong bỗng dừng lại, sau đó truyền tới tiếng hỏi không mấy chắc chắn của Thời Chí: “Tiết Lam?”

Tiết Lam đáp: “Phải, là em, anh mau mở cửa ra.”

Sau đó, người bên trong dường như ngập ngừng, phải qua một lúc thì truyền tới âm thanh lạch cạch, lúc này cửa mới bị mở ra từ bên trong.

Thấy thần trí Thời Chí vẫn coi như tỉnh táo, Tiết Lam theo phản xạ thở phào một hơi.

Thời Chí không ra ngoài, vẫn một tay vịn cửa, một tay chống lên tường, giọng nói khàn khàn: “Sao em lại tới đây, Đại Bảo báo cho em sao?”

Tiết Lam tức giận đáp: “Thời Chí, não anh có phải bị nước vào hỏng rồi không, anh cảm thấy coi như anh nói với em thì em có thể qua đây nhanh được vậy sao?”

Dứt lời, Tiết Lam tiến lên trước một bước, muốn quan sát tình trạng Thời Chí.

Mặt anh hiện tại rõ ràng đỏ một cách bất thường, vẫn mặc bộ đồ tắm ướt nhẹp, dáng vẻ này nhìn thế nào cũng không khiến người ta yên tâm.

Thời Chí thấy thế thì liền vội lùi về sau, “Đừng qua đây, tình trạng hiện tại của anh không tốt, em trước thuê một phòng khác đi, có chuyện gì ngày mai chúng ta lại nói được không.”

Anh vốn dùng nước lạnh để miễn cưỡng dằn xuống dược tính của thuốc, hiện giờ cùng với việc Tiết Lam đến gần, dược tính trong người anh lại bắt đầu rục rịch.

Tiết Lam ngạc nhiên, nhíu mày hỏi: “Vậy anh định cứ thế tắm nước lạnh mãi?”

Thời Chí gật đầu một cách khó khăn, “Anh không sao, em đừng lo.”

Không gian phòng vệ sinh vốn không lớn, hai người đứng chung một phòng, mùi hương thoang thoảng trên người Tiết Lam chậm rãi vương vấn nơi chóp mũi anh.

“Tiết Lam, em ra ngoài trước được không, anh sợ… sợ lát nữa mất khống chế sẽ làm tổn thương em.” Âm thanh của Thời Chí xen lẫn vẻ cầu khẩn.

Mà lúc này, ánh mắt anh rõ ràng đã có chút mơ màng, trán cũng bắt đầu toát mồ hôi ròng ròng, có thể thấy là nhẫn nhịn khổ cực nhường nào.

Tim Tiết Lam bỗng quặn thắt, một cảm giác ấm áp cuộn trào, tới lúc này rồi, lo lắng của anh thế nhưng là sợ tổn thương cô.

Nhưng, cô cũng lo cho anh, đau lòng vì anh mà.

Tiết Lam hít sâu một hơi, nói: “Thời Chí, anh không cần…”

Cô còn chưa nói hết thì Thời Chí dường như cuối cùng không kềm được, quay người bước tới dưới vòi sen mở nước.

Nước lạnh xả xuống trên người và đầu Thời Chí.

Có giọt nước rơi trên mu bàn tay Tiết Lam, cô có thể cảm giác được một cách rõ ràng nước lạnh cỡ nào. Tiết trời này xả nước một đêm, mình đồng da sắt cũng không chịu nổi.

Tiết Lam trực tiếp bước tới đóng khóa, vòi nước trên đầu liền ngừng lại.

“Thời Chí, có phải anh có khuynh hướng tự ngược không vậy, bạn gái đứng ngay trước mặt anh, anh còn tắm nước lạnh làm cái quỷ gì!” Tiết Lam tức giận nói.

Thời Chí trước tiên sững người, sau đó liền lắc đầu, “Nghe lời, lần này không được, chúng ta lần sau, được không?”

Lần đầu tiên của họ không nên phát sinh dưới tình huống như vậy, hơn nữa, dù thế nào anh cũng không nỡ dùng cô xem như “thuốc giải”.

Được cái mung í!

Tiết Lam sắp tức chết rồi, cô thật muốn vạch não Thời Chí ra xem thử rốt cuộc là lão cổ hủ của thời đại nào, vậy mà không biết linh động chút nào!

Thấy quần áo trên người anh toàn bộ ướt sũng, Tiết Lam cũng không để ý nhiều nữa, cắn răng, vứt bỏ chút xấu hổ cuối cùng nơi đáy lòng, xông qua.

Hai tay cô quàng lên cổ anh,  trực tiếp ép sát vào người anh. Chỉ là sau khi chạm vào quần áo ướt nhẹp trên người anh thì cô nhịn không được run lên một cái.

Cơ thể Thời Chí cứng đờ, anh gắng gượng chút lý trí cuối cùng, dùng sức thoát khỏi tay Tiết Lam, muốn đẩy cô ra.

Tiết Lam bỗng nhìn anh, hết sức bình tĩnh nói: “Thời Chí, nếu hiện giờ anh đẩy em ra, chúng ta liền chia tay.”

Cô đã làm tới vậy rồi, nếu như anh còn muốn từ chối cô, mặc kệ là nguyên nhân gì thì cũng quá tổn thương lòng tự tôn!

Vậy nên, bạn trai này cô cũng coi như không cần nữa!

Tiết Lam cũng không tiếp tục kiên trì, chậm rãi buông anh ra, “Nếu anh không đồng ý, vậy thì chia….”

Cô còn chưa nói hết thì Thời Chí đã kéo cô vào lòng, ôm ghì lấy cô, dường như muốn nhập cô vào trong cơ thể của mình.

Anh cắn nhẹ lên vành tai cô, giọng khàn khàn: “Tiết Lam, em mơ đi!”

Giây tiếp theo, anh mạnh mẽ hôn cô. Đôi môi dán vào nhau, răng môi gắn bó, ma sát cùng triền miên.

Dưới sự thúc đẩy của lửa giận cùng dược tính, Thời Chí lập tức mất đi lý trí, hoàn toàn không để ý gì nữa.

Từ phòng tắm đi thẳng tới phòng ngủ, quần áo hai người đều rơi xuống đất. Bên trong cửa phòng ngủ khép hờ truyền tới tiếng thở dốc dồn dập, gợi lên bầu không khí kiều diễm ngập tràn.

Không biết là qua bao lâu, cuối cùng mây tan mưa tạnh, Tiết Lam nằm vòng tay Thời Chí say ngủ.

Thời Chí cúi đầu hôn lên trán cô, yêu thương ôm cô vào lòng.

Trong cơn mơ, Tiết Lam khịt khịt hai tiếng, lầm bầm: “Đừng, buồn ngủ…”

Thời Chí khẽ bật cười, “Được, ngủ đi.”

Sáng hôm sau, Tiết Lam thức giấc trong cơn eo đau lưng mỏi, nhìn thấy khung cảnh xa lạ, cô mơ màng mấy giây mới ý thức được mình đang ở đâu.

“Dậy rồi à.” Thời Chí từ ngoài phòng ngủ đi vào.

Tiết Lam trước tiên là giật mình, sau đó thì xấu hổ rụt người vào chăn, sắc mặt đỏ bừng, hoàn toàn không nhìn ra người chủ động hôm qua kia là cô.

“Quần áo của em?” Tiết Lam hỏi.

Thời Chí chỉ y phục đặt trên chiếc ghế sau lưng cô, nói: “E là không mặc được, lát nữa anh nhờ người mua một bộ cho em nhé.”

Tiết Lam đáp: “Không cần, chỗ Trương Giai có quần áo của em, tí nữa bảo em ấy mang tới là được.”

Vốn dĩ tới bắt yêu tinh, quần áo trang phục chính là vũ khí của phụ nữ, đương nhiên phải chuẩn bị đầy đủ, nhưng cô không ngờ trước tiên lại sử dụng vì mục đích này.

“Trước mắt anh đưa đồ tắm của anh cho em đi, em mặc vào trước.” Tiết Lam nói.

Hiện tại nhiệm vụ cấp bách chính là phải tính sổ với Thời Chí, nhưng bọc mình trong chăn tóm lại có chút thiếu khí thế.

Thời Chí cũng không nghĩ nhiều, đứng dậy đi lấy một bộ đồ tắm tới.

Cuối cùng, Tiết Lam mặc đồ tắm, ngồi khoanh chân trên giường, bắt đầu tính sổ!

Cô khẽ “hừ” một tiếng: “Nói đi, Khổng Linh Nhi rốt cuộc là chuyện gì, có phải nếu như tối qua em không tới kịp thì bạn trai em định nương thân nơi cô gái khác rồi không!”

Đương nhiên cô biết Thời Chí sẽ không làm vậy, bằng không hôm qua cũng sẽ không có cảnh tượng như cô đã thấy, nhưng bạn gái kiếm chuyện thì đời nào còn cần nói lý với lẽ.

Thời Chí liền cam đoan: “Sẽ không có cô gái khác, anh chỉ nương thân nơi em.”

Tiết Lam lườm anh một cái, nhưng không định bỏ qua cho anh. Loại chuyện kiểu như tính sổ thế này, cô rành nhất đó.

“Ngưng, nói nghe hay lắm, vậy chuyện Khổng Linh Nhi và anh chung đoàn phim, sao anh không nói với em? Vậy ra anh không cho em tới tham ban là vì Khổng Linh Nhi có phải không?”

Thời Chí sửng sốt, chuyện này anh quả thực không cách nào phủ nhận.

Anh vốn định xử lý xong chuyện của Khổng Linh Nhi rồi mới để Tiết Lam tới, nhưng sự việc còn chưa giải quyết thì lại xảy ra vụ này.

“Xin lỗi, là anh đã không xử lý tốt.” Thời Chí hết sức xin lỗi.

Tiết Lam nghe thế thì bỗng nghiêm sắc mặt, nói: “Thời Chí, em biết anh không nói với em những chuyện này là vì không muốn làm em lo lắng, nhưng anh có từng nghĩ, sau khi em biết được sự việc từ người khác thì cũng sẽ suy nghĩ lung tung, cũng sẽ lo lắng hay không.”

Đáy mắt Thời Chí tràn đầy áy náy, nhất thời cũng không biết nói gì.

Tiết Lam thở dài, cô biết chuyện này cũng không thể trách Thời Chí, chẳng qua vẫn phải để anh nhận thức được tính nghiêm trọng của vấn đề mới được.

Có điều trông thấy dáng vẻ này của Thời Chí cô cũng đau lòng, vì vậy thái độ không khỏi trở nên mềm mỏng hơn.

“Phía Khổng Linh Nhi anh dự định xử lý thế nào?”

Thời Chí nhẹ nhàng ôm lấy eo cô, đáy mắt thoáng lóe lên vẻ hung tàn, nói: “Em yên tâm, anh sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô ta.”

Gậy ông đập lưng ông, tối qua anh đã cho người bỏ loại thuốc đó vào nước cô ta uống.

Đương nhiên sẽ không chỉ dừng ở đây, lần này anh sẽ khiến cả tập đoàn Khổng thị trả giá vì hành động của cô ta.

Nếu Thời Chí nói sẽ xử lý ổn thỏa thì Tiết Lam cũng sẽ không hỏi nhiều.

Tiết Lam bĩu môi, nói: “Xử lý tốt mấy hoa đào chẳng ra gì của anh đi, hừ, còn có lần sau ấy à, em sẽ không dễ dàng tha cho anh!”

Thời Chí vội đồng ý: “Được, anh cam đoan sẽ không có lần sau.”

Rất nhanh Trương Giai đã mang quần áo tới cho cô. Tiết Lam xấu hổ nên bảo Thời Chí ra ngoài lấy, không để Trương Giai vào phòng.

Tiết Lam đỡ eo từ trên giường bước xuống, chân bỗng mềm nhũn, suýt nữa thì ngã.

Thời Chí thấy thế thì vội tiến lên đỡ cô, “Anh giúp em.”

Tiết Lam cũng không từ chối, chỉ là lúc đứng dậy, chăn bị vén lên, đốm đỏ trên giường đập mạnh vào mắt, Tiết Lam liền vội kéo chăn phủ lên.

Trông thấy dáng vẻ giấu đầu lòi đuôi của cô, Thời Chí trực tiếp cười thành tiếng.

Đối với việc hôm qua cũng là lần đầu tiên của Tiết Lam, Thời Chí vẫn hết sức bất ngờ. Dù sao trước đây cô và Lý Gia Dương bên nhau ba năm, cho dù từng xảy ra chuyện thân mật nhất cũng là điều rất bình thường.

Hơn nữa Thời Chí trước giờ cũng không hề để ý những việc này. Anh không quan tâm quá khứ của cô, chỉ cần tương lai sau này của cô là đủ.

Có điều không thể không thừa nhận, lúc biết Tiết Lam chỉ thuộc về một mình anh, Thời Chí vẫn vui tận đáy lòng.

Không vì lý do gì khác, chỉ bởi vì trên đời này, hai người đều là duy nhất của nhau, là người thân thiết gần gũi nhất của đối phương.

Tiết Lam tức giận không thôi, duỗi tay véo vào phần thịt mềm nơi eo anh, “Cười gì mà cười!”

Thời Chí vội nhẹ nhàng dỗ dành: “Được, không cười.”

Mấy giây sau, dường như anh nghĩ tới việc gì, vì vậy thở dài nói: “Xin lỗi, đêm qua nếu không phải vì anh thì chúng ta cũng không cần vội vàng như vậy.”

Tiết Lam biết nỗi áy náy của anh, liếc anh một cái, nói: “Có gì phải xin lỗi đâu chứ, dù sao em ngấp nghé body anh cũng không phải ngày một ngày hai. Hơn nữa, trước đây không phải anh còn nói em có tà tâm mà không có gan làm hay sao, hừ, thế nào, đêm qua em đủ gan đấy nhé!”

Thời Chí cười: “Ừm, em có gan, sau này tiếp tục duy trì.”

Tiết Lam: “……”

Tiếp tục duy trì cái mung í, hậu quả của to gan chính là eo cô sắp gãy tới nơi rồi này!

Chẳng qua thua người không thua trận, Tiết Lam cứng miệng nói: “Đó là đương nhiên, lúc trước em cảm thấy phải rụt rè một chút, sợ sẽ dọa anh, sau này sẽ không vậy nữa đâu.”

Thời Chí cười khẽ: “Được đấy, bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh!”

Tiết Lam: “………”

“Anh đừng nói chuyện như thế, nghe cứ như anh làm trong ngành dịch vụ đặc biệt nào đó.” Tiết Lam một lời khó tả.

Thời Chí sửng sốt, bỗng có chút dở khóc dở cười, “Yên tâm, cho dù là ngành dịch vụ đặc biệt thì anh cũng cam đoan chỉ phục vụ một vị khách là em thôi.”

Bình thường Tiết Lam hay mồm mép, nghe thấy câu này thì miệng liền nhanh hơn não, nói: “Thế thì thôi đi, tiêu chuẩn phục vụ này của anh cũng…”

Cô còn chưa nói hết câu đã cảm thấy eo bỗng bị siết chặt, quay đầu nhìn sang, trực tiếp đối diện với ánh mắt nguy hiểm của Thời Chí.

“Có phải hôm nay em không muốn ra ngoài không, hửm?” Thời Chí thấp giọng nói.

Nháy mắt, khát vọng ham sống của Tiết Lam bùng cháy dữ dội, “Không phải….”

Có điều Thời Chí không cho cô cơ hội giải thích nhiều, giây tiếp theo đã trực tiếp đè cô xuống giường, tay lần sờ eo cô, cởi dây áo tắm.



Lúc Tiết Lam lần nữa tỉnh dậy đã là buổi trưa, trong phòng chỉ có một mình cô.

Không biết Thời Chí đã đi đâu, cô đứng dậy chuẩn bị thay đồ, vừa ra khỏi phòng ngủ thì trông thấy Trương Giai đeo tai nghe nghịch điện thoại trong phòng khách.

Trương Giai nghe thấy động tĩnh thì liền đứng dậy đi qua, “Lam Lam, chị dậy rồi à.”

Tiết Lam nhẹ “ừm”, hỏi: “Thời Chí đâu rồi?”

Trương Giai đáp: “Không biết nữa, Thời lão sư không nói, có điều em đoán là đi xử lý vụ của Khổng Linh Nhi.”

Tiết Lam gật đầu, không hỏi gì nữa.

Trương Giai đưa hộp thức ăn được giữ ấm qua, “Lam Lam, chị mau ăn chút gì đi, đây là Thời lão sư đặc biệt dặn Đại Bảo chuẩn bị đấy ạ. Toàn là món chị thích, nói rằng sợ lúc chị dậy sẽ đói.”

Không nhắc còn đỡ, vừa nhắc Tiết Lam thực sự cảm thấy có hơi đói. Dù sao từ đêm qua tới giờ, lăn lộn lâu như vậy đều tiêu hao thể lực mờ.

Trương Giai bày thức ăn ra, Tiết Lam ngồi xuống bàn bắt đầu ăn.

Chỉ là lúc cô đang ăn cơm thì Trương Giai bỗng nói: “Lam Lam, nếu lát nữa chị có ra ngoài thì vẫn nên đổi một bộ cao cổ thì hơn.”

Tiết Lam ngạc nhiên, không hiểu hỏi: “Vì sao?”

Trương Giai chỉ vị trí nơi cổ cô, nói: “Trên cổ chị toàn là dâu tây, quá rõ ràng.”

Tiết Lam bị nghẹn, cô nhóc này có thể nhắc nhở khéo léo hơn một chút được hơm, cô xấu hổ lắm đó.

“Đúng rồi, vừa rồi gặp được Thời lão sư lúc sắp ra ngoài, cổ anh ấy cũng có mấy quả dâu rõ rành rành, em uyển chuyển nhắc nhở một chút, có điều hình như anh ấy không hiểu, cứ thế ra ngoài.”

Tiết Lam: “……….”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play