Sự thật chứng minh, vẫn là Tiết Lam tự tin một cách mù quáng. Mặc dù được ảnh đế Thời Chí online chỉ dẫn nhưng cô đã ôm không nổi thế nào thì vẫn gánh không đậu thế đấy!

Cảnh đầu tiên là cảnh cô quậy cục cảnh sát. Cừ thật, cô vừa vào liền NG mười mấy lần, không phải biểu cảm cứng đơ cứng còng thì là lời thoại đọc như trả bài, quả thực thê-vô-cùng-thảm.

Trong lòng Tiết Lam khổ không thể tả, mê zai thì cứ mê zai, bình hoa thì làm bình hoa thôi, nhưng Lâm Mị Nhi này còn là một kẻ lắm lời. Moẹ nó, thoại dài ngoằng ngoẵng, may mà trí nhớ cô không tồi, bằng không thật sự không nhớ nổi.

Quả nhiên, biết và làm được là hai chuyện khác nhau!

Sau khi lại NG lần nữa, đạo diễn rốt cuộc chịu hết nổi, chậm rãi từ sau máy quay đứng đậy, mặt đen thùi đến độ hứng được mực luôn.

Thấy dáng vẻ ông ấy như vậy, mọi người trong đoàn không khỏi thầm nhủ: tới rồi tới rồi, đạo diễn Trần lại sắp bắt đầu mắng người rồi.

Trong showbiz, đạo diễn Trần nổi tiếng tính tình cộc cằn, chỉ cần liên quan đến tác phẩm và diễn xuất thì dù có gốc lớn thế nào đi nữa cũng bị ông ấy mắng không chừa một ai, chẳng màng đến thể diện hay tình cảm của ai đó, tuyệt đối có thể mắng đến độ khiến bạn nghi ngờ về cuộc đời.

Mà biểu hiện ngày hôm nay của Tiết Lam, tuyệt đối đã hung hăng đụng chạm tới tiêu chuẩn của đạo diễn Trần. Theo như mọi người có mặt tại hiện trường, bị ăn mắng chắc chắn là việc chạy trời không khỏi nắng.

Tiết Lam cũng không ngốc. Trông thấy động tác của đạo diễn Trần liền đoán được ông ấy định làm gì, bị chửi không sao, nhưng trước đó cô có nghe nói, thật sự chọc đạo diễn Trần nổi điên thì chuyện thay người sẽ tuyệt đối không cách nào thương lượng!

Vì vậy Tiết Lam nhanh tay lẹ mắt, trước khi đạo diễn Trần gắt lên liền trực tiếp cúi người chín mươi độ với ông ấy, âm thanh vang dội: “Đạo diễn, thật xin lỗi, tôi sai rồi!”

Toàn bộ đoàn phim lặng phắt, bên trong lều trống còn có thể nghe được tiếng vọng lanh lảnh của cô: tôi sai rồi, sai rồi, sai rồi..rồi…

Đạo diễn Trần kinh ngạc, không biết là bị âm thanh vang dội của cô dọa sợ hay là không ngờ cô lại làm vậy, ngạc nhiên đến độ hết nửa ngày vẫn không có chút phản ứng.

Tiết Lam thấy thế liền nhanh chóng nắm bắt cơ hội, hết sức chân thành bắt đầu tự kiểm điểm: “Đạo diễn xem tôi diễn thế này thật chẳng ra gì, đứa trẻ ba tuổi còn diễn tốt hơn tôi, thật là tôi tự nhìn còn thấy nhục, ngay cả một bình hoa cũng diễn không xong, tôi còn có thể làm gì chứ. Đạo diễn, tôi thật sự biết sai rồi, chú mắng tôi đi!”

Đạo diễn Trần: “……….”

Cô cứ thế cướp mất lời thoại của ông, khiến ông chẳng làm được gì!

Ngay cả Thời Chí chạy qua chuẩn bị đỡ lời cũng đơ ra, khóe miệng nhịn không được run run, nhưng đã lập tức nghiêm sắc mặt nói: “Đạo diễn Trần, Tiết Lam mới cầm kịch bản, hay là cho cô ấy chút thời gian để làm quen với nhân vật, hôm nay quay phân cảnh của tôi trước đi.”

Đạo diễn nghĩ thấy cũng có có lý. Từ lúc xác định để Tiết Lam diễn nhân vật này cho tới khi vào đoàn cũng chỉ mới có một ngày, chưa điều chỉnh được trạng thái, về tình có thể hiểu được.

Vì vậy, đạo diễn Trần thu lại khí thế chuẩn bị mắng người, sau khi giả vờ ho một tiếng thì nói với Tiết Lam: “Hôm nay cô về trước đi, về rồi nhớ điều chỉnh trạng thái cho tốt, mau chóng nhập vai.”

Tiết Lam mừng đến phát điên, vội vàng cam đoan: “Đạo diễn Trần yên tâm, tôi khẳng định sẽ không khiến chú thất vọng.”

Dứt lời, cô lại xoay người khom lưng với phó đạo diễn và những nhân viên khác trong đoàn, “Xin lỗi, tôi gây thêm phiền phức cho mọi người rồi.”

Nói thế nào đi nữa, quả thực vì cô mà tiến độ của đoàn phim bị chậm, trong lòng Tiết Lam thật sự áy náy.

Đạo diễn Trần thấy thái độ cô tốt như vậy thì chút nóng giận cuối cùng trong lòng cũng hoàn toàn tắt ngóm, phẩy phẩy tay nói: “Được rồi, cô cũng không cần quá để tâm như vậy, mau quay về đi.”

Nghe thế nét mặt Tiết Lam lập tức hết sức cảm động: “Đạo diễn Trần, chú thật tốt tính, đã như vậy mà chú cũng không mắng tôi, ngược lại còn an ủi tôi, chú là đạo diễn có tính cách tốt nhất mà tôi từng gặp!”

Dứt lời, Tiết Lam cũng không dây dưa nữa mà sau khi cảm kích nhìn Thời Chí một cái liền trực tiếp nhanh chóng chạy trốn.

Phù….May mà hữu kinh vô hiểm*, không có bị đuổi khỏi đoàn!

*Bị kinh ngạc hoảng sợ nhưng không nguy hiểm

Thời Chí hướng về phía đạo diễn Trần và phó đạo diễn gật đầu, cũng nhanh chóng rời đi. Tiếp theo phải quay cảnh của anh, anh phải đi chuẩn bị.

Nhìn theo bóng dáng vội vàng rời đi của Tiết Lam, phó đạo diễn đứng cạnh cảm thấy mình cũng đã được mở mang tầm mắt. Nhiều năm như vậy, ông từng gặp không ít người nịnh nọt đạo diễn Trần, nhưng trước giờ chưa từng thấy ai mở to mắt nói dối như Tiết Lam!

Showbiz có ai không biết đạo diễn Trần nổi tiếng xấu tính hay nổi cọc, cô chạy tới bảo đạo diễn Trần tính tình tốt, cô chắc chắn đây không phải châm chọc chứ?!

Aiz, cô nhóc này còn non lắm, đoán chừng nịnh không đúng chỗ rồi, phó đạo diễn nghĩ.

Nghĩ tới việc Tiết Lam là do Thịnh Lâm đề cử, phó đạo diễn không muốn có thêm phiền phức, suy nghĩ rồi vẫn thử lên tiếng khuyên—

“Đạo diễn Trần, thật ra Tiết Lam cũng không tệ. Tôi nghe phía nhà sản xuất nói cô ấy còn chưa ký hợp đồng đã vào đoàn rồi, rất tích cực…”

Ai biết ông còn chưa nói hết thì đạo diễn Trần đã vui vẻ tiếp lời: “Đúng thế, diễn viên trẻ bây giờ chẳng được mấy người biết khiêm tốn như vậy, diễn xuất không tốt có thể từ từ rèn luyện, nhân phẩm mới là điều khó được nhất.”

Phó đạo diễn nhìn đạo diễn Trần mà khó tin vô cùng, ông ấy thế nhưng không giận? Đúng là gặp ma giữa ban ngày!

“Có điều ấy mà, trước đó lúc Thịnh Lâm giới thiệu cô ấy tôi còn lo lắng, sợ cô ấy gây chuyện giống như trong lời đồn, tới lúc đó toàn bộ đoàn phim đều không yên rồi. Nhưng thấy cô ấy hôm nay vào đoàn rất an phận, hơn nữa Thời Chí mới rồi cũng đặc biệt tới nói đỡ cho cô ấy, có thể thấy lời đồn thật sự không đúng nhỉ.”

Phó đạo diễn cũng áp lực vô cùng. Hôm qua quản lý của Thời Chí còn hỏi ông chuyện này. Một bên là Thịnh Lâm, một bên là Thời Chí, hai diễn viên chính của phim, ông chẳng thể đắc tội với bên nào.

Chẳng qua trông thấy phản ứng vừa rồi của Thời Chí, hẳn là tạm thời đối với nhân vật Lâm Mị Nhi này của Tiết Lam không có ý kiến gì, phó đạo diễn không khỏi thở phào.

Đạo diễn Trần tán đồng gật đầu. Ông làm đạo diễn bao nhiêu năm, về mặt nhìn người cũng rất có kinh nghiệm. Cô nhóc Tiết Lam này ánh mắt trong veo, còn to giọng như vậy, thoạt nhìn không giống người vòng vòng vo vo như thế.

“Ở trong giới này của chúng ta căn bản không thể tin mấy lời đồn vô căn cứ, đoán chừng là do đối thủ tung ra, chơi xấu, bịa đặt sinh sự, nâng cao đạp thấp, mấy thủ đoạn này nhiều như cơm bữa. Tôi thật không hiểu, thật sự rảnh rỗi như vậy sao không nghĩ tới việc rèn giũa khả năng diễn xuất cơ chứ.” Đạo diễn Trần nói.

Phó đạo diễn biết đạo diễn Trần trước giờ không thích mấy việc này, chẳng qua cũng không có cách nào. Có lưu lượng có quan hệ chính là được tư bản coi trọng, nhưng không gây sóng tạo gió thì sao có thể giành được chú ý và lưu lượng.

Nhưng vào lúc ông ấy tưởng đạo diễn Trần lại đau lòng một phen với hiện trạng showbiz bây giờ thì ai ngờ đạo diễn Trần lại đổi đề tài:

“Có điều không ngờ ánh mắt cô nhóc này lại tinh tường đến thế. Cậu nói xem sao con bé có thể nhìn ra được điểm tốt trong tính cách mà tôi che sâu giấu kỹ như vậy, đúng là hậu sinh khả úy mà.”

Hôm qua đạo diễn Trần và vài người bạn tốt trong nhóm đạo diễn tụ tập, mấy ông bạn già vậy mà lại hợp tác đua nhau chê ỉ chê ôi vụ ông xấu tính, còn bảo ông đi hỏi khắp vòng showbiz thử coi, nếu có người bảo ông tốt tính thì coi như bọn họ thua, chọc ông tức tới độ tối qua quá nửa đêm vẫn chưa ngủ được.

Thấy chưa, hôm nay không phải gặp được người khen ông tốt tính rồi à, không được, ông phải lấy lại thể diện.

Thấy đạo diễn Trần cười toe toét, bận rộn đi khắp nơi tìm di động, phó đạo diễn be like:???



Sau khi Tiết Lam quay lại khách sạn thì cũng không dám có bất kỳ tâm lý ăn may gì nữa. Cô mở kịch bản, cầm bút bắt đầu đánh dấu từng chút từng chút, luyện tập lời thoại, ngữ điệu, biểu cảm, cảm xúc v..v.., sau đó lại đứng trước gương luyện tập lần nữa.

Cuối cùng, cô đem di động đặt trên bàn, mở chức năng ghi hình. Cô vừa tập diễn vừa xem lại, sau đó tìm ra vấn đề thì tiếp tục sửa chữa.

Đây là phương pháp nghe được từ một diễn viên gạo cội khi ở bên cạnh chính chủ lúc trước. Khi ấy cô chỉ tùy tiện nghe chơi, không ngờ tới bây giờ thật sự phát huy tác dụng.

Tối đến lúc Tiểu Bạch tới đưa cơm, cô không biết mình đã chăm chỉ luyện tập không biết chán bao nhiêu lần. Nhìn lại thành quả tốt nhất ghi lại trong điện thoại, Tiết Lam có chút vui mừng. Ừm, thoại ổn hơn nhiều, biểu cảm coi như cũng không bị đơ.

“Chị Lam, luyện cả buổi chiều rồi, trước ăn chút gì đi.” Tiểu Bạch nói.

Tiết Lam cũng thấy ổn ổn, “ừ” một tiếng, tiện tay đặt kịch bản xuống bên cạnh, bày cơm tối lên bàn bắt đầu ăn.

“Đúng rồi Tiểu Bạch, em giúp chị đặt trà chiều gửi cho đoàn phim rồi chứ?”

Không nhắc tới chuyện này còn đỡ, vừa nhắc thì sắc mặt Tiểu Bạch lập tức có chút không bình thường: “Gửi tới rồi, đặt đồ uống và bánh ngọt mini ở cửa tiệm bên cạnh đoàn phim. Người trong đoàn đều nhờ em chuyển lời, nói cảm ơn chị đã mời mọi người trà chiều.”

Dứt lời, Tiểu Bạch rút tấm thẻ trong người ra, muốn nói lại thôi: “Còn có, thẻ này….trả lại chị.”

Tấm thẻ là lúc chiều Tiết Lam đưa cho cậu đặt trà chiều gửi tới đoàn phim, cậu tuyệt đối không nhìn nhầm, đây rõ ràng là thẻ của anh Lâm nhà mình. Khi đó tâm tư Tiểu Bạch rối như tơ vò, cô gái này quả nhiên là có dụng tâm khác, vậy mà còn lừa tới tay thẻ của anh Lâm nhà cậu.

Không được, chờ Linh tỷ quay lại, cậu nhất định phải đem chuyện này báo cáo rõ ràng.

Tiết Lam đang cúi đầu ăn rất vui vẻ, căn bản không để ý sự bất thường của Tiểu Bạch, nói cảm ơn rồi tiện tay nhận lấy tấm thẻ đặt ở chiếc bàn bên cạnh.

Cô phải nhanh chóng ăn xong, nhân lúc còn chút thời gian thì luyện thoại thêm lần nữa. Hôm nay ở trước mặt đạo diễn Trần cô đã đao to búa lớn cam đoan rồi, ngày mai quay không thể lại tiếp tục “tèo”.



Trong phòng khách sạn của Thời Chí, anh thay xong đồ thể thao thì từ trong bước ra.

Hải ca từ trên sofa đứng dậy bước tới, “Không phải anh nói chứ, hôm nay em ở trong đoàn đỡ lời cho Tiết Lam làm gì. Em không sợ cô ấy hiểu lầm, nhân cơ hội quấn lấy em à?”

Thời Chí bình thản đáp: “Không đâu.”

Cô biết anh được Thịnh Lâm nhờ, cho nên sẽ không có hiểu lầm.

Hải ca thì không cho là vậy, nhưng thấy thái độ Thời Chí không muốn nói nhiều thì cũng không tiếp tục chủ đề này. Dù sao hai ngày này anh cũng không vội đi, tóm lại có thể ở đây chú ý quan sát một chút là được.

“Muộn vậy rồi sao còn ra ngoài chạy bộ, không phải dạo này lại ngủ không ngon chứ, hay là để anh hẹn bác sĩ Triệu qua đây?” Hải ca quan tâm nói.

Thực ra rất ít người biết Thời Chí gặp vấn đề về giấc ngủ rất nghiêm trọng, không sâu giấc, hay nằm mơ, còn thường xuyên mất ngủ.

Nghe vậy, Thời Chí lắc đầu từ chối, “Không sao, chạy quen mà thôi.”

Không biết nghĩ tới chuyện gì, Thời Chí bất giác nhìn tay phải của mình. Hình ảnh kéo tay Tiết Lam ban sáng không khỏi hiện lên, anh liền lắc lắc đầu gạt bỏ suy nghĩ hoang đường. Xem ra dạo này anh mệt mỏi quá rồi, có cử chỉ không bình thường.

Cơm tối Tiểu Bạch mua không ít, Tiết Lam bất cẩn ăn hơi nhiều, ở trong phòng đi tới đi lui mấy vòng mà bụng vẫn còn anh ách, vì vậy cô quyết định ra ngoài cho tiêu thực.

Tiết Lam ôm kịch bản xuống lầu, ở thang máy chạm mặt Thời Chí và Hải ca. Hải ca vừa thấy Tiết Lam thì sắc mặt liền thay đổi, lập tức phục hồi trạng thái cảnh giác.

“Trùng hợp ghê, hai người cũng ra ngoài à.” Tiết Lam cười ha ha đưa tay chào hỏi.

Thời Chí gật đầu, nhẹ “ừ” một tiếng, ánh mắt dời tới kịch bản trong tay Tiết Lam, đáy mắt dường như có chút nghi hoặc.

“À, tôi ăn nhiều hơi bị đầy bụng nên ra ngoài đi dạo cho tiêu.” Tiết Lam cũng không chút e ngại, giơ kịch bản trong tay: “Còn cái này ấy à, hết cách rồi, diễn tệ mà còn không cố gắng nữa thì tôi sợ ngày mai đạo diễn Trần tống tôi đi mất.”

Dứt lời, Tiết Lam lại nói: “Đúng rồi, hôm nay lúc trong đoàn cảm ơn anh đã đỡ lời giúp tôi.”

Thời Chí khẽ gật đầu, không nói gì nữa. Tính anh vốn lạnh lùng ít nói, im lặng là chuyện thường gặp.

Chẳng qua không sao cả, Tiết Lam là kiểu tính cách dễ gần, thấy anh mặc đồ thể thao thì hỏi: “Anh thế này là định tới phòng gym à?”

Thời Chí lắc đầu, thấp giọng đáp lại: “Không phải, chạy bộ vài vòng ở gần đây.”

Tiết Lam hững hờ “ờ ~” một tiếng, không biết nghĩ tới chuyện gì, đột nhiên hỏi: “Vậy là anh chạy bộ ở công viên nhỏ ngay trước khách sạn hay là chạy ở gần cái hồ bên cạnh?”

“Tôi quen tới công viên.” Thời Chí khó hiểu nhìn Tiết Lam, “Sao vậy?”

Tiết Lam lắc đầu: “Không có gì, tôi định đi khác hướng với anh. Nếu anh tới công viên, vậy tôi sẽ đi về phía hồ nhé.”

Dứt lời, cô còn thật thà bổ sung một câu, “Tiếng tăm của tôi không tốt, lại là kiểu dễ bị bôi xấu, lỡ như bị paparazi chụp được hai chúng ta đi cùng nhau thì không biết họ sẽ viết bậy viết bạ thế nào, tới lúc đó anh chắc chắn sẽ bị tôi liên lụy.”

“Không được, lát nữa vẫn là hai người ra khỏi khách sạn trước đi, tôi chờ một lúc rồi đi, chúng ta tách ra.”

Tiết Lam quả nhiên nói được làm được, chờ Thời Chí và Hải ca ra khỏi khách sạn trước rồi cô mới ôm kịch bản thong thả bước ra, kế đó cứ thế dứt khoát đi tới chiếc hồ nhỏ bên cạnh.

Mà hai người Thời Chí và Hải ca ở cách đó không xa, đúng lúc thu trọn vào mắt toàn bộ quá trình.

Hải ca: “…………”

Đột nhiên thấy mặt ran rát!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play