Bởi vì  thời gian gấp gáp nên trước khi tới, Tiết Lam chỉ biết mình sẽ diễn vai một vũ nữ của vũ trường Đại Thượng Hải trong phim điện ảnh <Vô hoa> này, nhưng không biết mình sẽ diễn một cặp tình nhân với Thời Chí!

Nhân vật Tiết Lam diễn tên Chu Nhân Nhân, là một vũ nữ chiêu bài nổi tiếng của vũ trường Bách Lạc Môn Thượng Hải, nằm ở khu quân địch chiếm đóng thời kỳ chiến tranh kháng Nhật.

Chu Nhân Nhân xuất thân bần hàn, để kiếm sống nên mới lưu lạc tới Bách Lạc Môn làm vũ nữ. Nhưng vì vẻ ngoài xuất chúng nên rất được yêu thích trong Bách Lạc Môn, trở thành một trong những hồng vũ nữ của vũ trường.

Thật ra, Chu Nhân Nhân cả ngày giao thiệp với đám đàn ông nên đã sớm chán ghét cuộc sống thế này. Mãi tới khi cô ấy gặp được nhân viên thu thập tình báo ngầm Hạ Phương Phàm do Thời Chí diễn thì trái tim sớm đã nguội lạnh ấy một lần nữa bắt đầu loạn nhịp.

Lúc đó, Hạ Phương Phàm bởi vì để trà trộn vào Bách Lạc Môn thu thập tình báo quân Nhật nên che giấu thân phận tiếp cận Chu Nhân Nhân. Dưới tình huống gió mát trăng thanh, nam.hoan.nữ.ái như Đại Thượng Hải, nghĩ cũng biết, hai người đương nhiên có không ít cảnh thân mật.

Mấy hành động tiếp xúc thân thể như ôm eo, ôm nhau sẽ khó tránh khỏi, quan trọng nhất là còn có cả cảnh hôn!

Hơn nữa, cảnh hôn này chính là cảnh cần phải quay vào chiều nay. Điên mất  thôi!!! Thời Chí đang tập diễn với Tiết Lam cảnh này.

Tiết Lam trực tiếp chết điếng, hết sức khó xử nhìn về phía Thời Chí: “Cái này, hai chúng ta hôn nhau có chút không hay nhỉ.”

Hôn em dâu, Tiết Lam cảm thấy Thịnh Lâm mà biết chắc sẽ giết cô mất.

Hơn nữa, nói thật thì cô cũng không dám chắc qua được cửa ải của chính mình.

Thời Chí nhìn dáng vẻ vô cùng miễn cưỡng của Tiết Lam, giọng nói bình thản: “Sao vậy, cô không hài lòng về tôi?”

Tiết Lam sửng sốt, cô không hài lòng về Thời Chí, đâu ra vậy.

“Làm gì có, sao tôi lại không hài lòng về anh cơ chứ.” Tiết Lam cực kỳ khó hiểu, “Sao anh lại hỏi thế, tôi làm gì khiến anh hiểu lầm ư?”

Thời Chí lặng lẽ nhìn Tiết Lam, nói: “Tôi xem phim thần tượng trước đây cô đóng cũng có cảnh hôn, có thể thấy cô không bài xích việc này. Vậy hiện tại chỉ có một cách giải thích là cô bài xích người đóng cảnh hôn với mình, cũng chính là tôi, cho nên tôi cảm thấy hẳn là cô không hài lòng về tôi.”

Tiết Lam: “………”

Đây không phải vấn đề cô có bài xích cảnh hôn hay không, chủ yếu là vì thân phận của hai người không thích hợp á.

Có điều Tiết Lam gần như cũng có thể lý giải suy nghĩ của Thời Chí. Với người luôn xem cảnh quay lớn hơn trời như anh thì có thể trong mắt anh, phim là phim, hoàn toàn không có bất cứ quan hệ gì với ngoài đời.

Cũng giống như cảnh hôn giữa cô và anh, Thời Chí có lẽ cũng chỉ cho rằng đây là hành động của Chu Nhân Nhân và Hạ Phương Phàm trong phim, không chút liên quan gì tới hai người họ.

Suy nghĩ trong giây lát, Tiết Lam uyển chuyển nói: “Nói thật, tôi cũng không phải có bất mãn gì với anh mà chủ yếu là con người tôi khá kỳ quặc, không thể nào quay mấy cảnh thế này với người quá thân thiết. Bằng không sau đó tôi sẽ rất xấu hổ, càng không biết phải đối mặt như thế nào.”

“Đương nhiên, tôi biết tôi nghĩ như vậy hết sức không chuyên nghiệp, là diễn viên sao có thể ngay cả trong phim ngoài phim cũng không phân biệt được chứ, nhưng hết cách rồi, hiện giờ level của tôi vẫn chưa đủ.”

Thời Chí  bình thản hỏi: “Vậy ý của cô là muốn bỏ diễn?”

Tiết Lam vội xua tay, “Đương nhiên không rồi, làm người sao có thể nói không giữ lời được chứ. Hợp đồng tôi cũng đã ký, đạo diễn cũng gặp rồi, nếu như vì chuyện này mà buông tay thì tôi còn là người sao.”

Hơn nữa vai này là do Thời Chí tiến cử cô, cô có không biết điều đi nữa cũng không thể để người trung gian là anh khó ăn khó nói.

“Không sao không sao, anh kệ tôi đi, để tôi bình tĩnh một chút. Yên tâm, trước cảnh quay chiều nay tôi sẽ thuyết phục được chính mình.” Tiết Lam ỉu xìu nói.

Thời Chí nhìn chằm chằm Tiết Lam hồi lâu, chậm rãi lên tiếng: “Tôi biết rồi, chuyện này để tôi giải quyết.”

Tiết Lam nghe vậy thì giật mình, anh giải quyết?

“Anh định giải quyết thế nào, lẽ nào còn có thể cắt cảnh không quay, đạo diễn có thể đồng ý ư?”

Hơn nữa, làm vậy cũng không hay đâu. Diễn viên tự tiện cắt cảnh, bất kể đối phương nổi tiếng cỡ nào nhưng như vậy sẽ ảnh hưởng không nhỏ tới tiếng tăm trong giới.

“Bỏ đi, anh đừng bận tậm. Tôi cảm thấy tôi đã thuyết phục được mình rồi, hẳn là có thể quay thuận lợi.” Tiết Lam ra vẻ trấn định.

Thời Chí thản nhiên liếc cô một cái, “……..Cô không biết cảnh hôn còn có thể mượn góc quay sao?”

Tiết Lam: “……”

Đúng ha, sao cô lại quên mất vụ này, mượn góc độ không phải là giải quyết ổn thỏa rồi sao.

Sau khi Tiết Lam và Thời Chí ăn trưa xong, hậu cần của đoàn đưa trang phục diễn buổi chiều tới, stylist cũng đến trang điểm làm tóc cho hai người.

Tiết Lam người mặc sườn xám đỏ, thoa son đỏ rực, trang điểm quyến rũ hút hồn, lộng lẫy mà gợi cảm, đẹp đến độ hoàn toàn không thể nhận ra.

Sườn xám xẻ tà hai bên mơ hồ để lộ đôi chân thon dài, gợi cảm quyến rũ. Giày kiểu cũ phối hợp với kiểu tóc búi thời dân quốc, hoàn toàn mang lại cảm giác thời đại của một vũ nữ Thượng Hải ngày xưa.

Nhìn mình trong gương, Tiết Lam cũng có chút bị kinh ngạc.

Trương Giai ở cạnh nhịn không được xuýt xoa: “Lam Lam, chị mặc bộ sườn xám này quá đẹp. Không được, em nhất định phải chụp lại gửi cho anh Cao xem, để anh ấy sau này nhận nhiều phim dân quốc cho chị, bằng không chẳng phải sẽ lãng phí tướng mạo này của chị rồi.”

Tiết Lam bật cười nói: “Làm gì khoa trương như em nói chứ, chị thấy em filter chị hơi quá rồi đó.”

Có điều thực sự rất đẹp. Tiết Lam nhìn mình trong gương mà không khỏi tán thưởng, đối với tạo hình này cũng hết sức hài lòng.

Stylist ở cạnh thấy vậy cũng nhịn không được cất lời khen: “Tiết lão sư, tin tôi đi, trợ lý của cô một chút cũng không hề khoa trương, thật sự rất đẹp.”

Stylist này từng tham gia rất nhiều đoàn phim, cũng từng gặp rất nhiều nữ nghệ sĩ mặc sườn xám, nhưng có thể khiến bộ sườn xám đỏ này toát lên vẻ diễm lệ như vậy thì Tiết Lam tuyệt đối là người đầu tiên cô ấy từng gặp.

Sườn xám có yêu cầu rất cao về vóc dáng, chú trọng các nơi cần lồi lõm, mà màu đỏ là khảo nghiệm lớn nhất về làn da, yêu cầu màu da phải đủ trắng, tốt nhất là trắng sáng trong suốt, mà cả hai điểm này Tiết Lam đều ăn trọn điểm.

Đúng lúc này, Thời Chí từ phòng thay đồ bên cạnh đi ra, stylist sợ Tiết Lam không tin lời cô ấy nên vội kéo Thời Chí làm chứng.

“Thời lão sư, anh xem tạo hình này của Tiết lão sư có phải cực kỳ đẹp không, mới rồi chúng tôi khen cô ấy mà cô ấy không dám tin, anh mau qua đây làm chứng cho chúng tôi đi.”

Thời Chí vừa vào phòng đã nhìn thấy Tiết Lam. Không thể phủ nhận, khoảnh khắc ấy thực sự là bị đẹp đến chấn động.

“Ừm, rất đẹp, rất hợp với nhân vật Chu Nhân Nhân trong phim.” Thời Chí đáp.

Chu Nhân Nhân trong phim là mỹ nhân nổi tiếng của Thượng Hải, câu này của Thời Chí ý cũng là nói Tiết Lam đẹp.

Mặc dù Tiết Lam trước giờ luôn là người hơi bị tự luyến, nhưng đột nhiên nhận được lời khen như vậy thì vẫn có chút xấu hổ, vì vậy vội đổi chủ đề.

“Trang phục này của anh cũng được lắm, rất đẹp trai.” Tiết Lam nói.

Thời Chí cúi đầu nhìn bộ đồ phu kéo xe cũ nát trên người mình, ánh mắt có phần hoài nghi nhìn Tiết Lam.

Cảnh cần quay buổi chiều là cảnh anh giả trang làm phu kéo tiếp cận Chu Nhân Nhân, cho nên về mặt tạo hình tuyệt đối là hình tượng dân nghèo lăn lộn nơi phố phường, cho nên, có thể thấy câu này của Tiết Lam cần phải bàn lại.

Tiết Lam: “……Ý của tôi là, trang phục này mặc dù có hơi tệ, nhưng giá trị nhan sắc của anh vẫn bảo kê được nó.”

Câu này cô không hề nói cho có lệ, chỉ có thể nói gương mặt này của Thời Chí thật sự quá đáng đánh, bụi đất phong trần vẫn hoàn toàn không che lấp được vẻ đẹp trai ngời ngời của anh.

“Anh là phu kéo đẹp trai nhất mà tôi từng gặp, không có người thứ hai.” Tiết Lam vừa nói vừa có chút thành thật gật đầu.

Thời Chí nghe vậy thì không khỏi bật cười: “Cô còn từng gặp qua phu kéo xe khác?”

Tiết Lam: “………”

Vậy thì cũng không có!

Lúc hai người tới trường quay, sau khi đạo diễn Vương Nguy nhìn thấy tạo hình của Tiết Lam thì lập tức vui tới nở hoa.

“Tốt lắm tốt lắm, đây tuyệt đối chính là bản thân Chu Nhân Nhân.” Đạo diễn Vương quan sát Tiết Lam từ trên xuống dưới mấy lần, nét mặt hết sức hài lòng.

Sau đó ông xoay người vỗ vai Thời Chí, nói: “Thằng nhóc này ánh mắt tinh thật. Nếu không phải cậu cật lực tiến cử thì tôi suýt nữa đã lỡ mất diễn viên phù hợp nhất với vai Chu Nhân Nhân này rồi.”

Nhân vật Chu Nhân Nhân này mặc dù đất diễn không nhiều, nhưng đối với đạo diễn Vương mà nói, ông tuyển chọn diễn viên thực sự hết sức khắt khe, từ trước khi khai máy thì đã lựa chọn tìm người mãi cho tới bây giờ.

Đạo diễn Vương cười ha ha nhìn về phía Tiết Lam, hỏi: “Cô nhóc, biết vì sao tôi cuối cùng lại xác định để cô diễn Chu Nhân Nhân không?”

Tiết Lam ngơ ngác, có chút không chắc chắn đáp: “Lẽ nào là vì cháu đẹp ạ?”

Từ phản ứng của mọi người sau khi cô tạo hình xong, Tiết Lam cảm thấy khả năng này cực kỳ lớn.

Đạo diễn Vương không ngờ Tiết Lam lại trả lời như vậy, ngỡ ngàng một lúc thì cười nói: “Suy nghĩ này của cô thú vị đấy, không hề khiêm tốn chút nào nhỉ.”

Tiết Lam bất đắc dĩ nhún vai, đáp: “Đạo diễn, thật ra cháu rất khiêm tốn đấy ạ, có điều đâu còn cách nào khác, cháu từ trên xuống dưới cũng chỉ có gương mặt miễn cưỡng được xem là ưu điểm, cho nên cháu thực sự không tìm được cách giải thích thứ hai nào hợp lý hơn.”

Nghe thấy Tiết Lam tự diss mình như vậy, đạo diễn Vương trực tiếp bật cười thành tiếng, âm thanh hết sức sảng khoái, vang vọng khắp đoàn phim.

Một lúc sau, ông cũng không vòng vo nữa, thẳng thắn chia sẻ: “Thật ra là Thời Chí cho tôi xem một video của cô, xem video đó, tôi vừa liếc mắt thì đã xác định cô chính là Chu Nhân Nhân.”

Thời Chí cho đạo diễn Vương xem chính là nửa đoạn đầu của video phỏng vấn của tạp chí M. Trong đoạn video chưa tới một phút, nét phong tình cùng vẻ thuần khiết trong từng cái nhấc tay động chân của Tiết Lam khiến đạo diễn Vương cảm thấy, cô chính là Chu Nhân Nhân.

Thật ra, nếu như chỉ xét từ ngoại hình thì mỹ nữ trong giới giải trí đâu đâu đều có, điện ảnh của đạo diễn Vương, cho dù chỉ một vai nhỏ nhưng cũng có người nguyện ý tới diễn.

Nhưng Chu Nhân Nhân, cô ấy không chỉ là một mỹ nhân, cô ấy còn là một thiếu nữ mà sự thuần khiết cùng vẻ phong tình hòa quyện vào nhau.

Thiếu nữ này bị vận mệnh trêu đùa, ở chốn phong trần trở nên thuần thục đưa đẩy qua lại cùng đàn ông, nhưng vào lúc đêm khuya thanh vắng, cô ấy cô đơn ngồi trên xe kéo, lúc nhìn đường phố Thượng Hãi tĩnh lặng, đáy mắt phảng phất chứa đựng nét đơn thuần tựa như chưa từng trải đời.

Sau khi đạo diễn Vương rời đi, Tiết Lam nhịn không được hỏi Thời Chí, “Anh cho đạo diễn xem video nào của tôi thế?”

Thời Chí cũng không giấu, thẳng thắn đáp: “Chính là nửa phần đầu video phỏng vấn kia của tạp chí M.”

Tiết Lam ngây ra, có hơi ngạc nhiên, “Anh cũng từng xem phỏng vấn đó của tôi?”

Thời Chi ngập ngừng một lúc, trả lời: “Ừm, bình thường lúc chờ tới cảnh quay không có gì làm, lướt weibo thì vô tình trông thấy.”

Tiết Lam “à” một tiếng, cũng không nghĩ nhiều. Cô nhớ sau khi video phỏng vấn này được đăng lên, thực ra còn chễm chệ trên hot search hết một ngày. Nếu như Thời Chí hôm đó lướt weibo thì quả thực sẽ rất dễ trông thấy.

Đại Bảo đứng cạnh: “…………”

Video hot search kia rõ ràng là cậu phát hiện trước mà!

Còn nữa, Thời ca của cậu đây là đang mở to mắt nói dối ấy hở, anh chờ tới cảnh quay nhàm chán sẽ lướt weibo? Đây lại là chuyện xảy ra lúc nào thế!

Các khâu của đoàn phim rất nhanh đã chuẩn bị ổn thỏa, cảnh quay đầu tiên của Tiết Lam trong <Vô hoa> chính thức bắt đầu.

Bối cảnh của đoạn này là Hạ Phương Phàm do Thời Chí diễn nhận được thông báo của tổ chức, phải tới chỗ một sĩ quan Nhật đánh cắp một phần tình báo. Bởi vì sĩ quan đó bình thường hết sức cẩn thận, hành tung không rõ nên anh vẫn luôn chưa thực hiện được.

Nhưng nghe nói sĩ quan này gần đây mê đắm một vũ nữ tên Chu Nhân Nhân ở Bách Lạc Môn, vì vậy, anh muốn ra tay từ chỗ vũ nữ này.

Vì thế Hạ Phương Phàm liền đóng giả thành phu kéo xe, chờ ở cửa ra vào của Bách Lạc Môn, nhân cơ hội tiếp cận Chu Nhân Nhân.

Đại Thượng Hải, trước cửa chính Bách Lạc Môn rực rỡ xa hoa.

Thời Chí người mặc trang phục phu xe, chen lẫn trong nhóm phu kéo.

Trước tiên quay cảnh anh ở cửa tranh thủ chớp thời cơ.

Ống kính máy quay đến gần, Thời Chí lập tức bước vào trạng thái. Anh thu lại khí thế của mình, ẩn núp trong nhóm phu xe, ánh mắt thi thoảng chăm chăm nhìn về phía cửa chính vũ trường Bách Lạc Môn, tìm kiếm con mồi đêm nay của mình.

Trong vũ trường ra ra vào vào mấy nhóm người, nhưng anh đều không có bất cứ cử động nào, chỉ hạ thấp sự tồn tại của mình trong đám đông.

Phân cảnh này của Thời Chí quay rất nhanh, anh nắm bắt hết sức chuẩn xác nhân vật. Loại cảm giác bén nhạy ấy của nhân viên đặc vụ, cùng với sự vùng vẫy vật lộn của người dân lao động ở tầng dưới tại Đại Thượng Hải thời kỳ chiến tranh đều được anh thể hiện rõ nét trong cảnh này.

Tiết Lam đứng cạnh xem mà cảm thán không thôi.

Không lâu sau, đạo diễn ở bên cạnh bắt đầu kêu Tiết Lam vào cảnh.

Sau khi Tiết Lam đứng vào vị trí, đạo diễn không yên tâm, đứng cạnh dặn dò: “Lam Lam này, nhất định phải ghi nhớ ánh mắt, hiểu không?”

Tiết Lam gật đầu, “Yên tâm ạ, đạo diễn Vương, lời chú dặn cháu đều ghi nhớ.”

Trong phân cảnh này, về ánh mắt, Tiết Lam cần phải biểu đạt hai loại. Lúc vừa ra khỏi Bạch Lạc Môn, cô vẫn là vũ nữ phong tình vạn chủng, đã bị bụi trần “tẩy rửa”, cho nên ánh mắt cần phải có cảm giác phong tình gợi cảm.

Nhưng lúc cô ngồi trên xe kéo của Thời Chí, khi cô đơn nhìn vào bóng đêm rồi chìm vào suy nghĩ về những gì đã trải qua, trong ánh mắt của cô khi đó cần có sự đơn thuần.

Buổi chiều lúc ở phòng hóa trang tập diễn, Thời Chí cũng nhiều lần phân tích điểm này cho cô, hai người cũng tập đi tập lại rất nhiều lần. Đối với cảnh này, Tiết Lam thật ra còn vô cùng có lòng tin.

Phía đạo diễn hô “ACTION”.

Tiết Lam nghiêng nghiêng ngả ngả bước ra cửa Bách Lạc Môn, lúc đi được nửa đường thì ví còn rơi xuống đất, nhân viên phục vụ ở cửa giúp cô nhặt lên, cũng muốn dìu cô, ai ngờ lại bị cô hất tay né tránh.

Lúc Tiết Lam tập tễnh ra tới cửa Bách Lạc Môn, cô khe khẽ ngẩng đầu lên nhìn về phía ống kính, khoé mắt tràn đầy vẻ phong trần.

Tiết Lam vừa đứng trước cửa Bách Lạc Môn thì Thời Chí liền chuẩn xác nắm bắt cơ hội, kéo xe xuất hiện trước mặt cô.

Thời Chí: “Tiểu thư, muốn ngồi xe sao?”

Tiết Lam biếng nhác liếc anh một cái, nhẹ “ừ”, sau đó nhấc chân lên xe, thuận tiện báo địa chỉ.

Thời Chí nhấc xe lên: “Được, tiểu thư, cô ngồi vững nhé.”

Đạo diễn Vương: “Cut! OK, đoạn này pass.”

Tiết Lam nghe vậy thì ánh mắt nhẹ nhõm, thầm thở phào một hơi.

Đạo diễn Vương cười ha ha nói: “Lam Lam, biểu hiện tốt lắm, trước đó còn khiêm tốn nói mình chỉ được mỗi gương mặt, theo tôi thấy diễn xuất của cô cũng rất tốt đấy.”

Tiết Lam vội xua xua tay: “Đâu có đâu có, lúc trưa Thời Chí cùng cháu tập diễn cảnh này nhiều lần, cũng chỉ dẫn cháu luyện tập ánh mắt không ít, cho nên lần này mới thuận lợi như vậy, tiếp theo vẫn cần đạo diễn khoan dung.”

Đạo diễn Vương nghe thế thì có hơi bất ngờ, nhìn Thời Chí đứng cạnh, “Ồ, không nhìn ra nhé Thời Chí, thì ra cậu yêu đoàn phim thế à?”

Thời Chí cười cười, đáp: “Nên mà, người cháu tiến cử, phải chịu trách nhiệm.”

Đạo diễn Vương vỗ vai anh, cười ha ha: “Vậy sau này cậu phải chịu trách nhiệm tới cùng đấy, thế này đi, phân đoạn sau của Lam Lam giao cho cậu hướng dẫn, cũng có thể khiến tôi bớt lo lắng.”

Vốn dĩ lúc quyết định chọn Tiết Lam, đạo diễn Vương cũng đã chuẩn bị tâm lý sẽ hao tổn một ít sức lực, thế nhưng diễn xuất của Tiết Lam lại ổn phết.

Thời Chí cũng không thoái thác, trực tiếp nhận lời: “Được ạ.”

Đạo diễn Vương ngồi lại sau monitor, tiếp tục quay.

Cảnh tiếp theo là Thời Chí kéo xe cho Tiết Lam trên đường phố Đại Thượng Hải.

Xe kéo chạy bình thường trên đường cái. Gió đêm mùa hạ thổi qua, Tiết Lam dựa theo yêu cầu trong kịch bản, tựa vào càng xe, lặng lẽ nhìn vạn vật bên đường, càng nhìn càng không biết cô nghĩ tới việc gì, trên mặt vụt qua nét thẫn thờ.

Chính vào lúc này, trước mặt đột nhiên xuất hiện mấy tên côn đồ ở trên phố chặn xe kéo lại.

Sự cố bất ngờ này do Hạ Phương Phàm sắp xếp, để có thể thuận lợi tiếp cận Chu Nhân Nhân nên đãvbày ra một màn anh hùng cứu mỹ nhân.

Chu Nhân Nhân lăn lộn ở chốn nhân ngư hỗn tạp như Bách Lạc Môn, đương nhiên biết mấy tên côn đồ khó “chơi” cỡ nào, sắc mặt cô tức thì thay đổi.

Lúc này đã cách Bách Lạc Môn một đoạn khá xa, cộng thêm sắc trời khuya khoắt, trên phố vốn không một bóng người, nếu như lúc này cô bị phu xe bỏ mặc, tiếp theo e là….

Thời Chí hơi nghiêng người, “Tiểu thư, cô bám chắc nhé.”

Giây tiếp theo, anh đột nhiên tức tốc chuyển đầu xe, kế đó sau khi tông vào hai tên côn đồ thì kéo xe định chạy đi, nhưng vẫn bị kẻ khác chặn lại.

Tiếp theo, Thời Chí che chắn cho Tiết Lam ở sau lưng, bắt đầu trực tiếp giằng co tay đôi với đám côn đồ.

Khi đôi bên sắp động thủ thì cảnh sát tuần tra thành phố đúng lúc chạy tới. Đám côn đồ nghe thấy động tĩnh liền bỏ chạy, hai người mới thoát được hiểm nguy.

Cảnh này cũng bởi vì nguyên nhân góc độ nên sau khi đạo diễn Vương lại bảo họ quay mấy lần, cuối cùng cũng cho qua.

Cuối cùng là cảnh sau khi Hạ Phương Phàm đưa Chu Nhân Nhân tới nhà an toàn, Chu Nhân Nhân thấy cánh tay anh bị thương, muốn kêu anh lên lầu nhà cô bôi thuốc nhưng lại bị Hạ Phương Phàm lấy cớ đêm khuya không tiện để từ chối.

Tới đây, Hạ Phương Phàm xem như đã thành công tiếp cận Chu Nhân Nhân. Tiếp theo, sau khi lại vài lần “tình cờ” gặp gỡ bên ngoài cửa Bách Lạc Môn, hai người qua lại dần trở nên thân thiết, Chu Nhân Nhân đối với chàng thanh niên tuấn tú, kiệm lời ít nói này cũng khá có hứng thú.

Bởi vì phim điện ảnh thời gian có hạn nên quá trình này đều được gói gọn trong một vài ống kính thoáng qua, không có lời thoại, thậm chí cũng sẽ không nhất định phải đầy đủ trọn vẹn như trong phim truyền hình cho nên quay rất nhanh.

Cảnh quay buổi chiều nhìn chung mà nói cũng xem như thuận lợi.

Đạo diễn Vương cười ha ha nhìn Tiết Lam và Thời Chí, nói: “Hai người nghỉ ngơi một lát, ăn chút gì đó, tới tối chúng ta phải quay một cảnh quan trọng, đó mới là phân đoạn khó quay nhất.”

Hai người gật đầu đồng ý. Phân cảnh buổi tối chính là cảnh hôn kia.

Thực ra trong số các cảnh quay của Tiết Lam thì cảnh này nằm ở tình tiết phía sau, nhưng bởi vì là một cảnh khá quan trọng nên đạo diễn Vương muốn quay trước.

Đây là thói quen quay phim của đạo diễn Vương. Ông vẫn luôn thích quay trước các phân đoạn trọng yếu, dùng nguyên văn của ông, như vậy mới có thể “ăn chắc mặc bền”.

Hai người vừa trở về phòng hóa trang cạnh đó thì trợ lý của Thời Chí – Đại Bảo mang cơm đi vào, thấy cậu bày cả một bàn cơm tối phong phú, có chay có mặn, có rau có canh, còn có trái cây, quả thực hết sức thịnh soạn.

Tiết Lam ánh mắt thiết tha nhìn chằm chằm, tỏ ý hâm mộ!

Thời Chí đưa đôi đũa cho cô, “Cùng nhau ăn đi.”

Tiết Lam xua tay từ chối, “Không được, tôi đang giảm cân, buổi tối chỉ có thể ăn cơm thể hình, tôi vẫn nên chờ trợ lý mang cơm tới thôi.”

Thời Chí cũng biết vai diễn này của Tiết Lam yêu cầu vóc dáng rất nghiêm ngặt nên cũng không tiếp tục mời nữa.

Đúng lúc này, Trương Giai từ ngoài phòng đi vào, chỉ là hai tay cô bé trống hoắc, cũng không có thấy cơm thể hình mà Tiết Lam nói.

Tiết Lam khó hiểu hỏi: “ Cơm tối của chị đâu?”

Vẻ mặt Trương Giai khó xử: “Lam Lam, anh Cao nói trong phim này chị toàn mặc sườn xám, yêu cầu đối với vóc dáng cơ thể đặc biệt nghiêm khắc, chỉ cần hơi có chút thịt thì sẽ lộ ngay nên không thể qua loa, vì vậy bảo chị trước nhẫn nhịn, thời gian này đừng ăn cơm tối.”

Tiết Lam chết trân, đây là muốn cắt cơm của cô?!

Chỉ thấy Trương Giai từ trong túi lấy ra một quả táo to bằng nắm tay con nít, “Lam Lam, đây là em tốn hết hơi sức chín trâu hai hổ mới tranh thủ được cho chị, chị mau lót dạ đi.”

Tiết Lam nhận lấy quả táo bằng vẻ khó mà tin nổi, không khỏi có chút hoài nghi bọn họ từ đâu tìm được quả táo tí tẹo thế này hay vậy?

Có điều cô cũng hiểu được nỗi lo lắng của Cao Thông là đúng. Sườn xám mặc trên người mình nên cô đương nhiên rất rõ, nói thực, suốt buổi chiều cô vẫn luôn phải thóp bụng, sợ bất cẩn chút thôi thì cái bụng hơi béo sẽ giấu không được.

Cầm quả táo bé tí, Tiết Lam nhìn bữa tối thịnh soạn của Thời Chí bằng vẻ hâm mộ, “Vì sao anh không cần giảm cân chứ?”

Cùng là diễn viên, diễn xuất chênh lệch như trời với đất thì thôi đi, vì sao anh còn ăn mà không mập, quá không công bằng!

Bắt gặp biểu cảm ai oán của Tiết Lam, Thời Chí sững người, nhất thời không biết nên trả lời thế nào.

Đại Bảo ngồi cạnh nhịn không được giải thích giúp Thời Chí: “Thời ca không cần khống chế ăn uống. Bình thường anh ấy chỉ cần có thời gian thì sẽ vận động cho nên dáng người vẫn luôn được duy trì rất tốt.”

Tiết Lam: “……..”

Được rồi, coi như cô không nói gì.

Thời Chí ngẫm nghĩ: “Hay là cô ăn một chút, buổi tối tôi dẫn cô cùng chạy bộ, tiêu hao hết calo đã ăn vào là không việc gì.”

Tiết Lam vừa nghe thì liền xua tay, “Không không, so với chạy bộ thì tôi thà không ăn.”

Nhìn dáng vẻ nghĩ thôi đã sợ của Tiết Lam, Thời Chí nhịn không được lắc đầu. Anh thật sự không hiểu vì sao có người lại không thích vận động đến thế cơ chứ.

Mặc dù miệng Tiết Lam nói không ăn nhưng ít nhiều vẫn có chút tâm không cam lòng không nguyện.

Cô chăm chăm nhìn miếng thịt bò ngâm nước tương Thời Chí đang gắp, sau đó hung hăng cắn quả táo trong tay một miếng: “Chờ quay phim xong, tôi muốn ăn cả một con bò.”

“Không, hai con.”

Thời Chí nhẹ cười: “Được, tới lúc đó tôi mời cô, mấy con cũng được.”

Trương Giai: “………”

Đại Bảo: “……….”

Cho nên, bò đã làm gì sai ư?!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play