Sau khi về nhà, Tiết Lam chuẩn bị đầy đủ các món nhúng lẩu, lại nấu nước lẩu, vừa bày ra bàn thì Thịnh Lâm đã tới.
Tiết Lam mở cửa, ngó ngó sau lưng anh chàng, không thấy Thời Chí liền nhìn Thịnh Lâm bằng vẻ khó hiểu.
Không phải bảo em kêu người ta à, lẽ nào Thời Chí không có nhà, hay là căn bản em không có gọi?
Thịnh Lâm mặt mày vô cảm: “Đã kêu rồi, cậu ấy nói lát nữa sẽ tới.”
Lúc này Tiết Lam mới yên lòng, xoay người vào bếp tiếp tục bận rộn. Thịnh Lâm theo sau cô, giúp bưng thức ăn bê chén đũa.
Thịnh Lâm bất cẩn làm vỡ một cái đĩa, thấy cậu định dùng tay đi nhặt thì Tiết Lam vội ngăn lại, cầm chổi thu dọn.
“Thịnh Lâm à, không phải chị nói em chứ em coi mình bao tuổi rồi mà tay chân còn lóng ngóng như vậy. Em xem Thời Chí nhỏ hơn em một tuổi mà người ta ổn trọng biết bao, haizzz, em cũng phải trưởng thành chút đi.” Tiết Lam vừa dọn dẹp vừa lời ít ý nhiều nhắc nhở.
Cô cũng là vì lo cho cậu em này. Tính cách Thời Chí lạnh nhạt, là kiểu người cái gì cũng đè nén trong lòng, nhưng Thịnh Lâm thì lại ruột để ngoài da, thời gian lâu dài lẽ nào hai đứa sẽ không xảy ra xích mích?
Hầy, đúng là rầu thúi ruột mà!
Thịnh Lâm: “!!!”
Mặc dù Tiết Lam nói rất hàm súc nhưng Thịnh Lâm vẫn nghe ra được thâm ý trong lời lẽ của cô, cạn cmn lời.
Thịnh Lâm bỗng bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này. Nếu như hiện tại khiến Tiết Lam sập nhà, vậy khả năng sống sót của cậu bao lớn?
Đúng lúc này, cây chổi trong tay Tiết Lam bỗng dưng có chút khó quét, xoẹt xoẹt mấy lần vẫn không được, cô tức giận mạnh bạo giật giật đầu chổi hai cái, sau đó, đầu chổi và cán chổi mỗi phần một nơi…
Tiết Lam nhíu mày làu bàu: “Cao Thông mua cây chổi cùn gì không biết, chất lượng quá kém, chị chưa dùng hết sức đã gãy rồi, tệ lậu!”
Hai người Tiết Lam vừa dọn dẹp xong thì Thời Chí tới, anh còn mang theo hai chai rượu vang.
Tiết Lam không đồng ý nói: “Người tới là được rồi còn mang theo gì đó làm gì, chúng ta chỉ ăn bữa cơm đơn giản, khách sáo quá rồi.”
Đều là người một nhà, thế này rõ ràng quá ư xa cách!
Thời Chí cười cười đáp: “Cô chuyển nhà vẫn chưa tặng quà tân gia, hai chai rượu vang này là chúc mừng cô chuyển nhà, yên tâm, lần sau sẽ không thế nữa.”
Tiết Lam nghe vậy mới hài lòng gật gật đầu, liên tục bảo Thời Chí ngồi xuống, thuận tiện cũng không quên cà khịa Thịnh Lâm hai câu.
“Thằng nhóc thúi, chị ruột em chuyển nhà cũng không biết tặng quà. Xí, đúng là không mong chờ gì ở em.”
Thịnh Lâm: “…….”
Nhà là do cậu tặng, còn muốn tìm cậu đòi quà chuyển nhà, được voi đòi Hai Bà Trưng!
Mặc dù Thời Chí mang rượu vang tới nhưng Tiết Lam vẫn cảm thấy bia hợp với lẩu hơn, vì vậy cô cất rượu đi, chuẩn bị để lần sau mới uống.
Thịnh Lâm nghi ngờ nhìn cô, “You chắc chắn không phải vì rượu vang đắt nên không nỡ uống đó chứ?”
Tiết Lam: “……..”
Thằng nhóc này nói gì vậy, cô là kiểu người thế sao? Được rồi, đúng đó!
Ba người rất nhanh liền bắt đầu ăn lẩu. Xét thấy Thời Chí lẫn Thịnh Lâm đều không ăn quá cay nên nước lẩu Tiết Lam chuẩn bị thanh đạm, nhưng nước chấm của cô trái lại cho rất nhiều ớt, ăn vào phải nói đã ghiền.
Thời Chí và Thịnh Lâm vừa ăn vừa bắt đầu trò chuyện, chủ yếu là Thịnh Lâm gần đây đang suy nghĩ kịch bản của một bộ phim truyền hình nên muốn hỏi ý kiến Thời Chí, dù sao về mặt này anh có kinh nghiệm hơn.
Thời Chí nói: “Lát nữa cậu có thể đưa kịch bản để tôi xem thử, tôi phân tích thử giúp cậu.”
Tiết Lam ngồi đó cũng không dám thở mạnh, sợ cái bóng đèn siêu sáng là mình làm phiền hai người, có điều cô cũng khá là mãn nguyện.
Cô cố gắng giảm bớt sự tồn tại của mình hết sức có thể, vừa cắm cúi ăn vừa dỏng tai nghe hai người trò chuyện.
Huhuhu, giữa đôi bên quả nhiên còn có chung đề tài chuyện trò, nhìn xem hòa hợp thế kia, tâm hồn đồng điệu mà.
Những chi tiết nhỏ nhặt trong cuộc sống thế này quả thực không phải rất đáng ship hay sao.
Còn nữa còn nữa, đôi bên giúp đỡ lẫn nhau, nắm tay nhau bước trên đường gấm hoa, đây không phải là hình mẫu tình yêu lý tưởng nhất thì là gì.
Thật tốt, cp cô ship đúng đắn quá, [Thịnh Thời Thiên Hạ] quả nhiên yyds*!
*Vĩnh viễn là thần
Trong lúc Tiết Lam cúi đầu tự mình cảm động đến ngất ngây con gà tây thì đầu bỗng dưng bị người ta bốp một cái, cô ngước lên, vậy mà là thằng nhóc thối Thịnh Lâm!
Người xưa đúng là không gạt cô, quả nhiên có vợ quên chị!
Rõ ràng cô đã rất im lặng, mắc gì đánh cô, hay là cảm thấy cô quá mức dư thừa rồi. Hừ, vậy cô đi!
“Em làm gì đó, chị ăn cơm cũng cản trở em à?” Tiết Lam tức giận chất vấn.
Thịnh Lâm cũng bực bội lườm cô, “You ngây ngốc gì đó, nói chuyện với you cũng không để ý.”
Tiết Lam sửng sốt, thì ra đang nói chuyện với cô à, “Không có gì, đang nghĩ chút chuyện thôi, cũng không phải chuyện lớn gì. Đúng rồi, mới rồi em nói gì với chị?”
Thịnh Lâm hướng về phía Thời Chí nhướn nhướn mày: “Không phải tôi, Thời Chí hỏi you gần đây đang bận rộn việc gì?”
Tiết Lam “À” một tiếng, ngước lên cười hì hì với Thời Chí: “Không có gì, hôm nay quay quảng cáo, vài hôm nữa thì có một show cần ghi hình, sau đó nữa thì vào đoàn phim.”
Thịnh Lâm thuận miệng tiếp lời: “Quảng cáo gì đấy, hôm nay quay thế nào?”
Tiết Lam: “……”
Chuyện này cô thật không muốn nhắc tới!
“Là quảng cáo hạt dưa, cũng không có gì, quay phim chụp ảnh đơn giản thôi.” Tiết Lam qua quýt nói, dự định có thể thoái thác cho qua.
Tiếc là chính vì thái độ cô có chút chột dạ như thế nên càng để lộ chắc chắn có vấn đề!
Thời Chí: “Sao vậy, quay chụp không thuận lợi ư?”
Tiết Lam vò đầu, đấu tranh một lúc mới nói: “Quay chụp cũng coi như suôn sẻ, chỉ là nội dung quảng cáo đó có chút một lời khó mà tả hết…”
Thế nên Tiết Lam dứt khoát miêu tả nội dung quay cho hai người một lượt, Thịnh Lâm trực tiếp cười bò, mà phía Thời Chí thì cũng có thể thấy được anh nhịn cười cũng rất khổ cực.
Tiết Lam sống không còn gì lưu luyến: “Bỏ đi, muốn cười thì cười đi, không cần kiêng dè…”
Cô còn chưa nói xong thì Thịnh Lâm đã càng cười dữ hơn, khắp phòng đều là tiếng “HAHAHAHA” của anh chàng, mà Thời Chí cũng không nhịn nữa, thấp giọng cười.
Thực ra cũng không trách sao cả hai lại phản ứng dữ dội như vậy. Họ từng quay rất nhiều quảng cáo, nhưng thật sự chưa từng gặp qua nội dung nào lãng xẹt đến thế.
Càng quá đáng hơn chính là Thịnh Lâm nghe nói kịch bản quảng cáo này lấy ý tưởng từ clip ghép BGM kia của Tiết Lam, rất chi thiếu đòn mà đi tìm xem, sau đó cậu cười càng dữ hơn!
Tiết Lam mặt mày vô cảm: “……..”
Tự nhiên không còn cần thằng em chết tiệt này nữa rồi!
Sau khi ăn xong, ba người cùng nhau dọn dẹp phòng bếp sạch sẽ. Tiết Lam pha trà, sau đó lại vào phòng bếp cắt hoa quả.
Phòng khách chỉ còn lại hai người Thịnh Lâm và Thời Chí, Thịnh Lâm sau nhiều lần muốn nói lại thôi, cuối cùng mới lên tiếng—
“Đầu óc bả không bình thường, nếu có làm chuyện gì quái lạ thì cậu cũng đừng tính toán với bả, coi bả như không tồn tại là được.”
Về phần chuyện gì quái lạ, tỷ như sờ cơ bụng người khác, lại tỷ như nói ra mấy lời quái quái.
Thời Chí nghe thế thì sửng sốt, cong môi cười, “Không sao, rất tốt mà.”
Thịnh Lâm: “……..”
Sau khi Thời Chí và Thịnh Lâm rời đi, Tiết Lam ở trong nhà đi lại mấy vòng nhưng vẫn còn hơi no, vì vậy cô quyết định xuống lầu vứt rác, thuận tiện tiêu thực.
Nhưng lúc cô xách túi rác vừa định ra ngoài thì đúng lúc thấy Thời Chí đang đứng trước nhà Thịnh Lâm.
Tiết Lam mắt chữ O: “……..”
Nửa đêm khuya khoắt, cô nam quả nam cùng chung một nhà!
Cứu mạng êy, đây là thứ cô có thể xem miễn phí sao?!
Thời Chí tới tìm Thịnh Lâm có việc, vừa chuẩn bị ấn chuông thì nghe thấy bên cạnh có tiếng cửa mở, vì vậy xoay người nhìn sang, đúng lúc trông thấy Tiết Lam đang đứng trân trân trước cửa.
“Cái này, tôi không thấy gì hết, hai người cứ, hai người cứ…”
Tiết Lam sau khi nhấc túi rác hoảng loạn xoay tới xoay lui vài vòng tại chỗ rồi thì quay người vào nhà, sau đó “RẦM” một tiếng đóng cửa lại.
Thời Chí ngạc nhiên, quay đầu nhìn cửa nhà Thịnh Lâm, sau một lúc lâu dường như bỗng nhiên hiểu ra gì đó…
Nhìn về hướng nhà Tiết Lam, Thời Chí chợt bật cười thành tiếng…
Trong tiếng cười ấy có hoang đường, có không biết làm sao, còn có chút…yêu chiều mà ngay cả bản thân Thời Chí cũng không nhận ra!
Chẳng trách lúc cô nhìn anh chung quy lại xuất hiện loại ánh mắt từ ái ấy.
Chẳng trách cô nói trong lòng cô vị trí của anh và Thịnh Lâm ngang nhau.
Chẳng trách dường như cô trước giờ không hề đề phòng anh…
Hôm sau, sáng sớm Tiết Lam đã thức dậy. Hôm nay ba mẹ chính chủ tới, cô muốn chuẩn bị một chút.
Có điều nghĩ tới quan hệ của chính chủ với người nhà, cùng với khúc mắc kia của chính chủ thì Tiết Lam nhịn không được thở dài một tiếng.
Chuyện này phải nói từ lúc chị em hai người tách ra. Lúc đó bởi vì chuyện làm ăn của gia đình xảy ra vấn đề, ba mẹ chính chủ không cách nào chăm sóc cho hai đứa trẻ nên chỉ có thể gửi con về nhà ông bà.
Lại cân nhắc vấn đề sức khỏe của người lớn trong gia đình nên quyết định mỗi nhà một đứa, chia nhau chăm sóc.
Ông bà nội của chính chủ sống ở thành phố, nhưng ông bà ngoại thì ở nông thôn, suy xét thấy bé trai không yếu ớt đến thế nên mới đầu định cho Thịnh Lâm về quê sống.
Nhưng vì khi ấy Thịnh Lâm đam mê street dance, mà dưới quê thì không có thầy dạy, vì vậy sau khi chính chủ biết được thì chủ động yêu cầu tới nhà ông bà ngoại, để Thịnh Lâm ở thành phố có thể học nhảy.
Cứ như vậy, Thịnh Lâm sống cùng ông bà nội ở thành phố, một lần vô tình được tìm kiếm tài năng phát hiện, tuyển chọn làm thực tập sinh, sau đó thì thành công debut, chính thức bước vào giới giải trí.
Mà Tiết Lam theo ông bà ngoại về quê, bởi vì cô gái nhỏ từ bé sống ở thành phố nên hồi đầu quả thực không mấy thích ứng.
Cộng thêm gần đó là mấy hàng xóm thích nói huyên thuyên, bảo cô bị tống về quê nhưng em trai thì được ở lại thành phố, bởi vì ba mẹ cô trọng nam khinh nữ, không hề cần cô.
Dần dà, chính chủ từ từ quên mất lúc trước là do chính bản thân mình lựa chọn, từ từ rúc vào vỏ ốc của chính mình, cho rằng ba mẹ cô thiên vị em trai.
Chính chủ dần dần bắt đầu ghen tị em trai hào quang rực rỡ, dần dần trở nên oán trách ba mẹ cô, tính tình cũng trở nên càng lúc càng kỳ quặc. (Mic: ban đầu tui cũng nghĩ bà này hoang đường rảnh vãi, nhưng nhớ lại thời tuổi teen chẩu che của mình hình như cũng luôn tự đóng phim buồn kiểu đó:))
Thật ra chính chủ vẫn luôn vô cùng tự ti, cảm thấy mình chẳng có gì bằng em trai.
Sau khi vào showbiz, cô ấy không hi vọng chạm vào vòng hào quang của Thịnh Lâm, càng không thích người bên cạnh so sánh chị em hai người cho nên mới không nhắc một chữ nào với bên ngoài về quan hệ của cả hai.
Nhiều năm như vậy, Tiết Lam ở cạnh quan sát, thực ra khúc mắc của chính chủ đơn giản chỉ là vì cho rằng ba mẹ cô ấy trọng nam khinh nữ, từ đó dẫn tới cảm giác tự ti.
Nhưng điều hết sức buồn cười chính là mấy thứ này đều không hề tồn tại. Nếu như nói ba mẹ chính chủ thiên vị, vậy cũng là thiên vị chính chủ.
Có điều những điều này với Tiết Lam mà nói cũng không quan trọng, cho dù là Thịnh Lâm hay ba mẹ của chính chủ, sau này đều sẽ là người nhà của cô.
Ăn sáng xong, Tiết Lam thấy cũng sắp tới giờ rồi, cô cẩn thận dè dặt gõ cửa nhà Thịnh Lâm.
Ra mở cửa là Thịnh Lâm, nhìn bộ dạng là bị tiếng chuông cửa của cô đánh thức, hoàn toàn vẫn chưa tỉnh ngủ.
Sau khi trông thấy Tiết Lam, Thịnh Lâm bực mình nói: “Tiết Lam, có phải you bị hâm không, đã biết password còn nhấn chuông, cố ý gây sự phải không.”
Tiết Lam: “……”
Cô biết mật mã, nhưng cô dám đi thẳng vào sao?
Sau khi Tiết Lam vào nhà thì liền ngó nghiêng xung quanh một lượt, “Trong nhà có mình em à.”
“Nói thừa, mới sáng ra trừ tôi còn có thể có ai nữa.”
Thịnh Lâm cáu kỉnh đáp lại, chỉ là dứt lời rồi thì ngẩn ra, bỗng hiểu được ý tứ trong lời của Tiết Lam.
Cậu rốt cuộc nhịn không được nói: “Tiết Lam, đem mấy thứ nhảm nhí điên khùng trong đầu you nhân lúc còn sớm tẩy sạch cho tôi!”
Thấy Thịnh Lâm giậm chân, Tiết Lam tưởng cậu xấu hổ, vì vậy vội vàng xoa dịu, “Biết rồi không nghĩ bậy, tuyệt đối không nghĩ bậy.”
Đó là loại hình ảnh WARNING, chủ yếu là cũng không dám nghĩ mờ!
Thịnh Lâm sợ nói nữa thì mình sẽ bị chọc điên, vì vậy trực tiếp vào đề, “Nói đi, mới sáng ra qua đây làm gì?”
Tiết Lam: “Không có gì hết, chị vừa gọi điện cho mẹ, khóa máy rồi nên tới hỏi thử ba mẹ mấy giờ bay, mấy giờ tới?”
Thịnh Lâm xem thời gian, “Sắp tới rồi, yên tâm, hôm qua tôi đã dặn trợ lý ra sân bay đón rồi, chúng ta ở nhà đợi là được.”
Lúc trợ lý của Thịnh Lâm đón ba Thịnh và mẹ Tiết tới thì đã gần trưa, vì vậy cả nhà trực tiếp đến một nhà hàng tư ở gần đó.
Vừa hay nhà hàng này có phòng riêng, trước khi tới đã đặt trước, sau khi vào phòng, Tiết Lam và Thịnh Lâm mới tháo bỏ khẩu trang và nón.
Tiết Lam chủ động ngồi cạnh mẹ Tiết và ba Thịnh, chào hỏi gọi món cho họ.
“Ba mẹ, hai người mau xem muốn ăn gì, thẻ của Thịnh Lâm ở chỗ con, hôm nay con mời khách, nhưng phải dùng tiền của nó!”
Tiết Lam cố ý nói gì đó dí dỏm, muốn hòa dịu bầu không khí.
Thấy Tiết Lam đột nhiên thân thiết với họ như vậy thì ba Thịnh và mẹ Tiết được sủng mà sợ, hai người đưa mắt nhìn nhau, đáy mắt ngập tràn kinh hỉ.
Thịnh Lâm đáp: “You cứ việc dùng tiền của mình, nhưng you có sao, khố rách áo ôm!”
Tiết Lam cũng không buồn, vẫn mặt dày nói: “Chị không có tiền, nhưng chị có em trai biết kiếm tiền nuôi chị đấy, sợ gì chứ, dù sao còn có người nuôi.”
Thịnh Lâm “hừ” một tiếng, nhưng cũng không phản bác.
Thấy hai chị em đấu võ mồm với nhau, ba Thịnh và mẹ Tiết cực kỳ vui mừng. Aizzz, tình huống như vậy bao nhiêu năm rồi họ cũng chưa từng thấy.
Thật ra lần này họ tới chủ yếu là vì đọc được tin tức trên mạng trước đó mới biết con gái họ trước đây bị sở khanh lừa gạt, không yên tâm nên mới muốn tới xem thử.
Chẳng qua họ lo lắng trực tiếp nói với con gái thì sẽ giống như ngày trước, bị cô trực tiếp từ chối, cho nên mới hỏi thử con trai trước.
Nhưng con trai lại nói với họ, nói con gái gần đây thay đổi rất nhiều, cũng không phản đối người khác biết quan hệ chị em của cả hai, bảo họ cứ trực tiếp tới, hẳn là không sao.
Hai người vốn còn không tin cho lắm, nhưng hôm nay vừa gặp mới tin, con gái quả nhiên thay đổi không ít, cũng tình nguyện thân thiết với họ, đây là chuyện tốt nha, hiện tại cả hai chỉ thấy tâm tình hết sức phấn khởi.
“Lam Lam, có phải tiền con không đủ dùng không, ba có tiền, ba cho con.”
Dứt lời, ba Thịnh lấy ví tiền của mình ra, mẹ Tiết thấy vậy cũng định lục ví.
“Ba mẹ, không cần không cần. Con gần đây hơi kẹt một chút, qua một thời gian thì sẽ ổn thôi.” Tiết Lam vội ngăn hai người, “Còn nữa, thẻ của Thịnh Lâm cũng ở chỗ con, bình thường hết tiền con đều quẹt thẻ em ấy, không tin ba mẹ hỏi em ấy xem.”
Thịnh Lâm gật đầu xác nhận lời của Tiết Lam, ba Thịnh và mẹ Tiết lúc này mới thôi.
Sau khi không khí hài hòa hơn, người một nhà gọi món, vui vui vẻ vẻ dùng bữa.
Về tới nhà, mẹ Tiết lại kềm lòng không được, kéo tay Tiết Lam nói: “Lam Lam à, đứa trẻ ngốc này xảy ra chuyện lớn như vậy sao cũng không kể với mẹ chứ, con chịu khổ rồi.”
Nói rồi lại nói, hốc mắt mẹ Tiết dần đỏ ửng.
Tiết Lam biết mẹ Tiết đang nhắc tới chuyện Lý Gia Dương liền an ủi bà: “Ba, mẹ, con không sao, đều đã qua rồi. Trước đây là con không hiểu chuyện, khiến hai người lo lắng, sau này sẽ không như vậy nữa.”
Ba Thịnh và mẹ Tiết ở đây mấy ngày, bởi vì thân phận minh tinh của Thịnh Lâm và Tiết Lam nên cũng không tiện dẫn hai người ra ngoài dạo phố, vì vậy phần lớn thời gian hai người đều ở trong nhà.
Cả gia đình mấy hôm nay ở chung đều rất vui, ba Thịnh và mẹ Tiết thấy tình cảm chị em hai người rất tốt cũng yên tâm.
Hôm họ đi, ngàn căn vạn dặn Thịnh Lâm, bảo cậu phải chăm sóc tốt cho Tiết Lam rồi mới lưu luyến không đành rời đi.
Rất nhanh đã đến ngày ghi hình show <Tần suất tâm động>, sáng sớm Cao Thông dẫn theo trợ lý Trương Giai cùng thợ trang điểm tới nhà Tiết Lam.
Sau khi Tiết Lam và Thịnh Lâm công khai thân phận chị em, đây là lần đầu tiên Tiết Lam gặp Trương Giai.
Nhân lúc thợ trang điểm và Cao Thông không có mặt, Trương Giai hưng phấn bừng bừng nói: “Hai hôm trước lúc trên mạng tiết lộ chị và Thịnh Lâm yêu nhau, em cảm thấy cực kỳ muốn gỡ xuống. Đùa à, chúng ta là fan cp Thiên nhân, sao có thể tự mình đánh sập nhà mình chứ.”
Đừng thấy Trương Giai kiên định như thế, thật ra hôm ấy sau khi chứng cứ lộ ra, cô bé cũng sợ đến toát mồ hôi lạnh, dù sao mấy đòn này cũng quá thật.
Chẳng qua, cũng may cả hai vốn là chị em ruột, hiện giờ Trương Giai nhớ lại mà vẫn thấy hơi hãi.
Tiết Lam hết sức tán đồng, lời ngay lẽ thẳng nói: “Kẻ phá cp trời định của chị đều không thể tha thứ, bao gồm cả chính chị! Yên tâm, chị tuyệt đối sẽ không đánh sập nhà mình, chị đâu có ngốc.”
Lúc trang điểm, Cao Thông giới thiệu đơn giản cho Tiết Lam về tình huống chương trình lần này.
<Tần suất tâm động> là show thực tế về các nam nữ ở thành phố giao tiếp trò chuyện yêu đương. Chương trình mời bốn cặp nam nữ độc thân, họ đến từ đủ các ngành các nghề, trong thời gian quay chương trình thì cùng sống chung trong một biệt thự.
Ngoài ra, chương trình còn mời sáu vị khách mời là minh tinh, gọi là “nhân viên quan sát tâm động”, ở trong lán ghi hình quan sát tình tiết ở chung của những người tham gia, cùng lúc với việc nhìn người ta yêu đương thì cũng theo đó suy đoán chiều hướng tình cảm của họ.
“Người tham gia show có kịch bản không?” Tiết Lam hỏi vấn đề mà cô quan tâm nhất.
Nếu như hoàn toàn chiếu theo kịch bản, vậy ship cp thế này ít nhiều không mấy thú vị.
Cao Thông đáp: “Coi như có thì cũng chỉ là khung sườn thôi, ít nhất đảm bảo cho chương trình không bị chệch hướng. Nhưng người tham gia ai động tâm với ai, ai có hảo cảm với ai thì tổ làm chương trình sẽ không cưỡng ép, xu hướng tình cảm khá chân thật.”
Tiết Lam “À” một tiếng, vậy thì có thể chấp nhận, chỉ cần cảm xúc là thật thì được rồi.
Cao Thông lần nữa nói cho Tiết Lam về khách mời minh tinh, dù sao những người này mới là người cô cần ở chung trong suốt thời gian ghi hình.
Tiết Lam vốn không thấy vấn đề gì cả, chỉ tùy tiện nghe cho biết, nhưng lúc nghe thấy Cao Thông nhắc tới một người thì không khỏi sửng sốt.
Tô Vân Phi? Đây không phải là nữ chính trong quyển tiểu thuyết <Tinh đồ sáng lạn> này hay sao?
Tiết Lam gần như đã sắp quên mất người này. Chẳng qua không phải do cô lơ là mà thực sự bởi vì thời gian xuyên qua quá lâu, nội dung trong sách sớm đã quên gần hết.
Lại nói, dù là trong sách hay trong hiện thực thì Tiết Lam và Tô Vân Phi gần như chưa từng gặp nhau, cô rốt cuộc cũng chỉ là nhân vật râu ria mà thôi.
Tô Vân Phi hiện tại phát triển không tệ, cũng coi như là tiểu hoa tuyến một tiêu chuẩn.
Chỉ là Tiết Lam không ngờ sẽ gặp nữ chính trong sách ở chương trình này nên không khỏi có chút bất ngờ. Chẳng qua rất nhanh cô liền nghĩ thông, Tô Vân Phi nỗ lực hết mình vì sự nghiệp, còn cô chuyên tâm ship cp của mình, mọi người hòa bình không động chạm gì nhau.
Có điều nhắc tới Tô Vân Phi thì Tiết Lam bỗng nhớ tới một vài việc. Cô nhớ láng máng là trong sách hình như có từng nhắc, nói ảnh đế Thời Chí đánh giá cao Tô Vân Phi, hay là Tô Vân Phi có hảo cảm gì gì với Thời Chí thì phải?
Thời gian quá lâu nên cô thật sự không nhớ rõ, nhưng chuyện này không quan trọng, dù sao trong lòng Tiết Lam, cô thừa nhận cp của cô là thật, hiện giờ đã không gì có thể phá nổi!
Thời Chí chỉ có thể là của Thịnh Lâm, không cho phép bất cứ phản bác nào!
“Đúng rồi, hôm nay ở cửa hiện trường ghi hình sẽ có fan tiếp ứng, lúc xuống xe em có thể chào hỏi mọi người một tiếng.” Cao Thông dặn dò.
Tiết Lam nét mặt bất ngờ, “Em cũng có fan tiếp ứng à?”
Cao Thông: “Em nói gì thế, nói sao thì hiện tại em cũng là người có mấy chục triệu fan trên weibo, tự tin lên nào.”
Tiết Lam liếc nhìn Cao Thông, không chút lưu tình vạch trần: “Anh tỉnh lại đi, các fan đó của em trừ đi anti, fan zombie với fan Lâm, còn lại bao nhiêu trong lòng em không biết đếm chắc?”
Lượng fan của cô nhìn bề ngoài thì oách lắm, nhưng thực ra phần đông đều là fan Lâm cùng với Thiên nhân yêu ai yêu cả đường đi lối về mà thôi.
Nhưng nhắc tới chuyện này cũng hơi buồn cười. Sau khi cô và Thịnh Lâm để lộ quan hệ, fan Lâm tới tìm cô nhận người thân cũng được đi, nhưng cp fan của [Thịnh Thời Thiên Hạ] vậy mà cũng tới nhận thân với cô.
Được lắm, họ không dám múa may trước mặt chính chủ, nhưng toàn bộ tung tẩy ở chỗ của cô, ở dưới weibo cô show off đủ kiểu!
Có điều may mà Tiết Lam là người một nhà, mặc dù acc chính không dám có động tĩnh nhưng thi thoảng cũng dùng clone tương tác qua lại với Thiên nhân bên dưới weibo chính của mình, trái lại chơi cũng rất vui.
Biết có fan tới tiếp ứng, Tiết Lam liền dặn Cao Thông tới lúc đó đừng quên mua ít đồ uống cho fan. Trời nóng như vậy, lặn lội xa xôi tới gặp cô cũng không dễ dàng gì.
Một tiếng sau, xe chạy tới bên ngoài một căn nhà lớn ở ngoại ô.
Tiết Lam còn chưa xuống xe thì từ cửa sổ đã trông thấy fan vây xung quanh cổng, trong số fan tiếp ứng của các nhà, cô rất nhanh phát hiện đội ngũ tiếp ứng của mình.
Màu tiếp ứng của cô là màu xanh, nhóm Việt quất rất dụng tâm, làm dải băng tiếp ứng đẹp vô cùng, Tiết Lam vừa liếc mắt đã thấy.
Sau khi xuống xe, Tiết Lam cố ý xoay người qua, cười và vẫy tay với fan của cô, nhưng bởi vì đây là cổng lớn nên cũng không nán lại lâu, cho nên sau khi chào hỏi thì cô lập tức đi thẳng vào khuôn viên ngôi nhà.
Nhưng Tiết Lam còn chưa đi được mấy bước thì trong đám đông bỗng có fan hét lên với cô, cổ họng to tới độ lấn át toàn bộ âm thanh của các fan khác tại hiện trường.
“Chị ơi nhìn em dâu đi!”
Tất cả các fan: “……..”
Chị gái, gan TO vl!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT