Hàn Uyển Đình từ sớm đã thức dậy để chuẩn bị bữa sáng. Xong xuôi cô chầm chậm tiến về phòng ngủ, nơi người đàn ông của cô vẫn đang say giấc, phía sau tay cô cầm một chiếc túi nhỏ.
“Nghiêm Trình, dậy thôi anh.”
Nghiêm Trình nghe tiếng cô gọi, anh lăn người sang bên cạnh cô, giọng vẫn còn ngái ngủ lên tiếng.
“Sao em dậy sớm thế?”
“Không sớm, đã hơn 6 giờ rồi.”
“Mới 6 giờ thôi sao? Ngủ thêm xíu nữa, anh vẫn còn muốn ngủ.”
Nghiêm Trình vừa nói vừa đưa tay kéo Hàn Uyển Đình nằm xuống bên cạnh nhưng Hàn Uyển Đình nhanh chóng ngăn lại hành động của anh.
“Anh dậy đi, em có cái này cho anh.”
“Em cho anh cái gì? Mới sáng ra em tính bày trò gì đấy?”
“Ai bày trò? Anh không dậy thì thôi, em có nấu đồ ăn sáng, anh dậy ăn đi, em đi làm trước.”
“Ơ kìa, Uyển Đình.”
Nghiêm Trình thấy cô ra khỏi phòng ngủ liền vội vàng bật dậy đuổi theo cô.
“Nào.”
“Giận anh à?”
Thấy cô vẫn đứng yên không nhúc nhích cũng không hề có ý định trả lời anh, Nghiêm Trình liền cảm thấy sốt ruột. Anh đưa tay lay lay người cô, tỏ vẻ tội nghiệp.
“Đừng giận.”
Hàn Uyển Đình xoay người về phía anh, cô dúi túi quà nhỏ kia vào người anh, mấp máy nói.
“Tặng anh. Quà kỷ niệm 1 năm chúng ta quen nhau.”
“Em đi làm trước đây, anh ăn sáng đi.”
Hàn Uyển Đình nói một lèo rồi cầm lấy túi xách rời khỏi nhà, Nghiêm Trình hoàn toàn không có bất kỳ cơ hội nào để lên tiếng.
Anh nhìn túi quà nhỏ trên tay, bất giác cong môi cười. Anh đương nhiên biết hôm nay là ngày gì và tất nhiên anh cũng có điều bất ngờ dành cho cô nhưng điều anh không nghĩ đến chính là cô không những nhớ ngày kỷ niệm của cả hai, tận tay chuẩn bị quà cho anh mà còn giận anh trong chính ngày tròn một năm cả hai quen nhau.
Nghiêm Trình nhìn bữa sáng đã được bày biện trên bàn rồi lại nhìn về túi quà kia, bất giác cười khổ. Anh mở chiếc túi ra, bên trong là một chiếc cà vạt cùng một cặp đồng hồ đôi. Nghiêm Trình cầm lấy chiếc cà vạt trên tay, anh quyết định sử dụng nó cho ngày hôm nay, còn cặp đồng hồ anh đặt một góc ngay ngắn trên bàn trang điểm của cô, hẹn vào một dịp gần nhất để cùng cô sử dụng cặp đồng hồ kia.
Nghiêm Trình lái xe đến tập đoàn. Hàn Uyển Đình đã trở về điều hành Hàn thị nên nhất thời anh có chút không quen với sự vắng mặt của cô.
Buổi sáng, Nghiêm Trình có cuộc họp, không biết vì chuyện ban sáng hay vì các phòng ban làm việc không đạt yêu cầu mà không khí của buổi họp rất căng thẳng, tất cả mọi người trong phòng đều không dám thở mạnh, ai nấy đều phải tập trung cao độ, chỉ cần sơ hở làm sai thì sẽ một đi không trở lại với vị chủ tịch khó tính kia.
Giám đốc tài chính mới đảm nhiệm vị trí thay cho Hàn Uyển Đình thận trọng báo cáo. Chưa bao giờ ông ta cảm thấy việc báo cáo công việc với cấp trên lại căng thẳng và áp lực nhiều đến như vậy.
“Thưa chủ tịch, trên đây là báo cáo của tôi về tiến độ đầu tư vào dự án khu resort phía Nam. Mời chủ tịch đưa ra ý kiến của mình ạ.”
“Báo cáo như này mà ông cũng đưa đến cho tôi xem được à? Chuyên môn nghiệp vụ của ông đi đâu hết rồi?”
“Dự án có vấn đề gì sao thưa chủ tịch.”
“Người có vấn đề chính là ông đấy. Luyên thuyên.”
“...”
“Tan họp.”
Nghiêm Trình rời khỏi phòng họp, vẫn khuôn mặt đó, lãnh đạm trở về phòng làm việc của mình. Khải Minh bước vào bên trong, nhìn thấy khuôn mặt cau có kia của anh liền nổi hứng muốn trêu chọc.
“Này, giám đốc Hàn... à không Hàn tổng đá cậu rồi à? Làm gì mới sáng ra đã viết hai chữ khó ở lên mặt thế?”
“Cậu còn ở đây luyên thuyên thì trước khi Uyển Đình đá tớ thì người bị đá ra khỏi cái phòng này chính là cậu.”
“...”
“Sao? Cãi nhau à?”
“Không.”
“Thế thì tại sao?”
“Liên quan gì đến cậu?”
“Nói nghe xem, biết đâu ông đây lại giúp được cậu.”
“Con người 28 năm không có mối tình nào liệu có nhờ vả được hay không?” Nghiêm Trình dửng dưng đáp lại.
“Nè, cậu đừng có xem thường. Chưa nghe qua câu ‘Huấn luyện viên thì không ra sân à’. Nói đi, ông đây giúp cậu. Nhân viên không có lỗi, đừng có giận cá chém thớt.”
Nghiêm Trình thở dài bất lực, bất đắc dĩ đem chuyện ban sáng kể lại cho Khải Minh nghe. Không biết lời khuyên nhủ của Khải Minh có ích không nhưng ngay khi Nghiêm Trình kể xong anh ta liền cười lớn.
“Ngậm miệng, có gì đáng để cười?”
“Cậu quên ngày kỷ niệm à, nếu không thì làm sao Uyển Đình lại giận?”
“Không quên.”
“Thế thì tại sao?”
Nghiêm Trình tiện tay hất chiếc điện thoại về phía Nghiêm Trình.
“Đây, muốn biết thì tự đi mà hỏi.”
“Gớm, đã bị bạn gái giận lại còn ra dẻ.”
“Cút.” Nghiêm Trình ném ánh mắt cảnh cáo về phía Khải Minh.
“Không cần tớ giúp sao?”
“Không cần. Kẻ ế mãn kiếp như cậu, ông đây không cần.”
“...”
Buổi chiều, Nghiêm Trình tan làm liền vội vàng lái xe đến tập đoàn Hàn thị. Vừa vào đến sảnh đã gặp Mặc Chi.
“Nghiêm tổng.”
“Ừ, Uyển Đình có ở đây không?”
“Dạ, Hàn tổng ở phòng làm việc.”
“Ừ, cảm ơn cô.”
Nghiêm Trình bước vào thang máy, bấm lên tầng cao nhất. Anh đưa tay gõ nhẹ vào cánh cửa. Một giọng nói nhẹ nhàng mà anh vẫn luôn trông mong cả ngày hôm nay vang lên.
“Vào đi.”
Hàn Uyển Đình không quá ngạc nhiên khi nhìn thấy xuất hiện ở đây. Cô nhìn anh, lạnh nhạt lên tiếng hỏi.
“Anh đến đây làm gì?”
“Anh đến dỗ bạn gái.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT