Hàn Uyển Đình nhìn về phía cửa. Từ lúc ba mẹ cô mất, cô hầu như không gặp lại chú ba cô lần nào, đến hôm nay cô mới có cơ hội nhìn rõ người chú này. Khuôn mặt mệt mõi, trên mặt đã xuất hiện nhiều nếp nhắn, tóc cũng đã lấm tấm bạc đi mấy phần.
“Con nói lại cho chú nghe, những gì con nói là sự thật có phải không. Bà ta...” Không thấy Hàn Uyển Đinh lên tiếng trả lời, ông lên tiếng hỏi lại một lần nữa.
“Phải, những gì con vừa nói đều là sự thật. Chính bà ta đã lên kế hoạch giết hại ba mẹ con, chiếm đoạt Hàn thị. Còn chuyện bà ta gian díu với người đàn ông kia cũng là sự thật.”
Hàn Uyển Đình vừa dứt câu cũng là lúc chú ba cô vung tay tát vào mặt bà ta. Cú tát mạnh khiến bà ta ngã ngào ra sàn nhà, trên mặt cũng hằn rõ năm dấu tay.
“Khốn nạn. Bà dám làm như vậy với anh chị tôi? Nếu không có họ thì bà có được như ngày hôm nay sao? Sao lòng dạ bà ác độc như vậy hả?”
“Ông không tin tôi mà lại đi tin lời con ranh này à?”
“Nó là cháu tôi, bà ăn nói cho đàng hoàng.”
“Muốn buộc tội tôi thì phải có bằng chứng, đừng nghĩ rằng chỉ với bài báo lá cải đó thì có thể buộc tội tôi.” Bà ta mất bình tĩnh mà hét lên.
“Bà còn dám chối. Bấy lâu này tôi cứ nghĩ lúc anh chị mất Uyển Đình đang ở bên Pháp không thể ở bên cạnh những giây phút cuối đời của anh chị nên bà đay nghiến con bé. Đến bây giờ tôi mới hiểu, chính là vì bà sợ con bé ở Hàn gia một ngày thì tội ác của bà sẽ bị phanh phui nên mới tìm mọi thủ đoạn mà đuổi nó ra ngoài.”
“Hàn gia không chứa cái loại con cháu như nó.”
“Con bé họ Hàn, là con cháu Hàn gia. Đây chính là nhà của nó, bà lấy quyền gì để cấm cản.”
“Chuyện bà ngoại tình tôi biết lâu rồi, nhưng tôi đâu có ngờ bà lại cấu kết với hắn ta làm ra cái việc tày đình như này.”
“Tôi nói là tôi không có làm, ông đừng có nghe bọn chúng nói bậy.”
Một cái tát vừa rơi xuống bên má của bà ta. Lời chối cãi của bà ta như ngọn lửa thổi bùng lên cơn thịnh nộ trong lòng ông.
Chú ba cô bỏ đi lên phòng. Tin tức vừa rồi như một cú sốc đối với ông. Quản gia nhìn thấy vậy liền vội vàng dìu ông lên phòng nghỉ ngơi.
Bà ta nhìn thấy ông đã đi khuất liền xông tới tấn công Hàn Uyển Đình nhưng chưa kịp chạm vào người cô đã bị Nghiêm Trình ngăn lại.
“Muốn đánh cô ấy? Bà hỏi ý kiến tôi chưa?”
“Biến. Biến ra khỏi nhà tao.”
“Nhà nào là nhà của bà? Bà với Hàn gia từ giờ phút này không có bất cứ quan hệ nào.” Chú ba cô từ trên lầu đi xuống, ném đơn ly hôn đã được ký về phía bà ta.
“Ly hôn? Ông dám.”
“Sao tôi lại không dám. Loại phụ nữ như bà không xứng làm dâu Hàn gia.”
“Các người đợi đấy, các người phải trả giá cho hành động ngày hôm nay của mình.”
Bà ta cầm lấy túi xách hùng hổ rời khỏi nhà, nhưng vừa bước ra khỏi cửa Hàn gia đã bị giới báo chí bao quanh, thậm chí có người bất bình mà quăng trứng vào người bà ta.
“Chú ba. Chú không sao chứ?”
“Uyển Đình, chú xin lỗi. Thời gian qua thiệt thòi cho con rồi.”
“Con không sao chú yên tâm.”
“Ừ.”
“Chú định như nào?”
“Dù là nhà này hay Hàn thị đều là của con. Đã đến lúc nó phải về đúng với chủ nhân của nó.”
“Ý con không phải như vậy. Mục đích con ở lại thành phố M này là muốn tìm ra nguyên nhân cái chết của ba mẹ mình. Chú cũng là người của Hàn gia, nên căn nhà này hay là Hàn thị cũng đều cần chú.”
“Con không cần phải lo cho chú. Chú ba con dù gì cũng là doanh nhân, đâu thể nào trở thành ăn mày đâu mà con lo.”
Câu nói của ông khiến cô buộc miệng cười, không khí căng thẳng lúc nãy cũng không còn nữa. Cô biết người chú này luôn yêu thương, bảo bọc cô không khác gì ba mẹ cô vậy. Ngoài việc của bà ta ra thì cô không có gì để giận người chú này cả.
“Còn con, đã có dự định gì tiếp theo chưa?”
“Chuyện gì ạ?”
Chú ba cô đưa mắt nhìn sang Nghiêm Trình, bất giác cô cũng hiểu được ẩn ý trong câu nói kia.
“Chú này.”
“Được rồi, chuyện của hai đứa chú không xen vào. Khi nào có quyết định cưới thì báo cho chú.”
“Vâng ạ.”
[...]
Hàn Uyển Đình cùng Nghiêm Trình rời khỏi Hàn gia. Anh đưa cô về biệt thự của cả hai. Vừa đến nơi, cô đã mệt mỏi mà ngã nhào xuống sofa, tay với lấy cái gối ôm vào người.
“Anh này.”
“Hửm?”
“Anh nói xem liệu bà ta có bỏ trốn không?”
“Không trốn được em yên tâm.”
“Sao không, thế lực của bà ta ở thành phố M cũng đâu phải nhỏ.”
“Em yên tâm. Bà ta có muốn trốn cũng không thể nào trốn được. Còn em, đi tắm rồi nghỉ ngơi đi. Chuyện còn lại có anh lo rồi.”
“Được rồi, em biết rồi. Anh cứ như ông già ý.”
“Không phải vì muốn tốt cho em sao?”
Hàn Uyển Đình quăng cái gối sang một bên, cô ngồi dậy kéo người anh lại gần mình rồi nhẹ nhàng hôn vào môi anh.
“Em đi tắm đây. Anh đi nấu cơm đi nhé.”
“Ơ kìa, anh đang bị thương đấy.”
Mém tí là cô quên bén đi chuyện Nghiêm Trình bị thương. Cô đưa tay xoa xoa gương mặt điển trai của anh, giọng nhẹ nhàng.
“Vậy anh đi tắm đi, em chuẩn bị cơm tối.”
“Đùa thôi, em đi tắm đi anh nấu cho.”
“Em không ngược đãi bệnh nhân. Anh mau đi tắm đi.”
“Tuân lệnh.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT