Nghiêm Trình dừng động tác ở chân lại, anh cúi người túm gọn người hắn ta lên, anh gằn giọng.
“Suy nghĩ xong chưa?”
“Ngài muốn gì ở tôi?”
“Tôi muốn gì chắc ông là người hiểu rõ hơn ai hết, đừng để tôi phải nhiều lời.”
“Nhưng tôi không thể trở về thành phố M lúc này được, nếu không bà ta sẽ không bỏ qua cho tôi và cả gia đình tôi nữa.”
“Vậy ông sợ bà ta hơn sợ tôi?”
“Không... không. Ý tôi không phải như vậy.”
“Trở về thành phố M, đứng ra vạch trần bà ta. Ông và gia đình ông sẽ yên ổn, còn không... ông biết kết cục của mình như thế nào rồi đó.”
“Nhưng...”
“Không muốn?”
“Không...không, tôi sẽ trở về thành phố M với ngài nhưng ngài phải đảm bảo gia đình tôi được an toàn.”
“Làm tốt chuyện của mình trước đi đã, đừng ở đây ra điều kiện với tôi.”
Hắn ta đương nhiên biết bản thân không thể chọc giận Nghiêm Trình nếu không dù có trốn ở bất cứ đâu anh cũng sẽ có cách lôi ông ta lên. Ông ta đương nhiên biết thế lực của bà Nhàn ở thành phố M không thể nào đấu lại Nghiêm Trình nên cũng an tâm về sự an nguy của mẹ và chị gái của mình.
Cao Dương chọn trở về thành phố M với Nghiêm Trình một phần vì sợ Nghiêm Trình sẽ gây khó dễ cho mẹ và chị gái một phần có lẽ vì ông ta cắn rứt lương tâm bởi việc làm của mình năm đó. Ông ta không muốn nửa đời còn lại của mình phải sống chui sống lủi, mẹ và chị gái không được yên ổn.
“Ngày mai trở về thành phố M, đừng nghĩ ông có thể trốn thoát khỏi tôi.” Nghiêm Trình thả tay đang túm lấy người Cao Dương ra.
Truyện Khoa Huyễn“Vâng vâng, Nghiêm tổng yên tâm.”
Nghiêm Trình cùng trở lý Trần ra xe trở về khách sạn. Trợ lý Trần thấy anh thả hắn ta đi liền khó hiểu hỏi.
“Sếp dễ dàng thả ông ta đi như vậy, không sợ ngày mai ông ta đổi ý sao?”
“Cậu nghĩ ông ta dám đem mạng sống của mẹ và chị gái mình ra đánh cược không?”
Trợ lý Trần gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, anh lái xe đưa Nghiêm Trình trở về khách sạn để nghỉ ngơi. Vừa đến cửa khách sạn, Hàn Uyển Đình gọi video call đến.
“Alo.”
“Anh đây.”
“Anh vừa mới ra ngoài à?”
“Ừ, vừa mới ra ngoài gặp khách hàng. Em ăn gì chưa?”
Hàn Uyển Đình nhíu mày trước câu trả lời của anh, anh định giấu cô đến lúc nào.
“Nghiêm tổng?”
Nghiêm Trình nghe cô đổi cách xưng hô liền cảm thấy bất an trong lòng.
“Hửm?”
“Anh định giấu em đến bao giờ?”
“Anh giấu em chuyện gì?”
“Anh nói em nghe, mấy ngày nay anh sang Pháp để làm gì?”
“Không phải đã nói với em rồi sao, MTV Finance có chút việc cần anh phải xử lý.”
Hàn Uyển Đình nghe anh viện lý do một cách trơn tru liền không khỏi khó chịu.
“Nghiêm Trình, em biết cả rồi. Anh đừng giấu em nữa.”
Nghiêm Trình thoáng đơ người trước câu trả lời của Hàn Uyển Đình, anh không rõ lời nói kia của cô là có ý gì nhưng anh biết chắc chuyện anh sang Pháp không phải vì tập đoàn cô đã biết nên mới có thái độ này.
“Anh xin lỗi, anh không nên nói dối em.”
“Tại sao lại giấu em? Anh có biết em lo lắng cho anh như thế nào không? Em gọi anh biết bao nhiêu cuộc tại sao anh không nghe máy?”
Nghiêm Trình mở lịch sử gọi điện lên, quả thật Hàn Uyển Đình đã gọi cho anh rất nhiều nhưng có lẽ vì quá tập trung giải quyết vấn đề với Cao Dương mà anh không để ý đến điện thoại.
“Ngày mai anh trở về chuộc lỗi với em, có được không?”
“Anh thành thật nói cho em biết, anh sang Pháp để làm gì?”
“Không phải em biết rồi sao?”
“Em muốn nghe chính miệng anh nói.”
“Anh sang Pháp để gặp Cao Dương, người đã đăng bài về gia đình em lần đó.”
Dù đã biết trước câu trả lời nhưng khi chính tai cô nghe anh thừa nhận trong lòng lại có cảm giác xót xa. Tại sao anh lại bao dung, che chở cho cô nhiều đến như vậy, tất cả mọi việc anh làm đều nghĩ cho cô trước tiên.
“Anh không sao chứ?”
“Không sao, ngày mai sẽ trở về với em.”
“Hứ, em mới không thèm.”
“Bé con, có nhớ anh không?”
“Hỏi thừa. Đương nhiên là nhớ rồi.”
“Anh cũng nhớ em.”
Hàn Uyển Đình cười ngọt ngào khi anh cũng nhớ đến cô. Nghiêm Trình không thấy cô trả lời liền lên tiếng.
“Em không muốn biết kết quả của chuyến sang Pháp của anh như thế nào sao?”
“So với việc tìm ra kẻ đăng bài về gia đình em thì sự an toàn của anh vẫn hơn hết. Nếu anh không tìm được hắn ta cũng không sao, tự em sẽ có cách vạch trần bà ta, còn nếu anh xảy ra chuyện gì em biết tìm đâu ra một người đàn ông tốt với em như anh chứ.”
“Anh đã tìm được người, ông ta cũng đã đồng ý đứng ra vạch trần bà ta. Ngày mai ông ta sẽ cùng anh và trợ lý Trần trở về thành phố M.”
“Nghiêm Trình?”
“Anh đây.”
“Anh biết chuyện Hàn thị phá sản là giả rồi đúng không?”
“Ừ, Khải Minh có nói cho anh biết.”
Hàn Uyển Đình nghe anh trả lời mặt mày liền trở nên xám xịt, giọng nói cũng có phần lạnh nhạt hơn vừa rồi.
“Nghiêm Trình, anh lại giấu em.”
Nghiêm Trình nhìn thái độ của cô liền bật cười. Hàn Uyển Đình thấy anh cười liền cảm thấy khó chịu, cô như muốn xông vào màn hình mà đánh cho anh một trận.
“Anh còn cười. Chuyện gì anh cũng giấu không cho em biết. Không biết anh có giấu em nuôi người đẹp bên ngoài không nhỉ?”
Nghiêm Trình ngay lập tức bị câu nói này của cô mà ngưng cười, giọng nói cũng nghiêm túc hơn hẳn.
“Không có. Anh chỉ giấu em những chuyện liên quan đến Hàn gia vì anh sợ em sẽ hành động như lần trước, anh không muốn em xảy ra chuyện nên mới quyết định giấu em. Nhưng chỉ là tạm thời, anh muốn khi nào có đầy đủ chứng cứ sẽ nói cho em biết. Còn chuyện nuôi người đẹp, anh tuyệt đối không có.”