Khải Minh thấy Nghiêm Trình không trả lời, người như đang chăm chú suy nghĩ gì đó.
“Này, cậu đang nghĩ gì đấy?”
“Vậy nếu chúng ta tìm được di chúc của ông bà Hàn để lại thì sao?” Nghiêm Trình hỏi.
“Cậu nghĩ tìm được sao? Giám đốc Hàn cũng không còn ở Hàn gia, cậu bảo tìm khác nào mò kim đáy bể.”
“Cũng không phải không tìm được.”
“Cứ cho là chúng ta tìm được đi, nhưng để vạch trần bà ta, bấy nhiêu là chưa đủ. Cậu nghĩ bà ta dễ dàng để lộ ra sơ hở như vậy à? Muốn vạch trần bà ta chỉ mỗi bản di chúc là không đủ, phải tìm được sơ hở từ việc Hàn thị tuyên bố phá sản. Đấy mới là điều chúng ta cần làm.”
“Chuyện di chúc cậu để mình lo, cậu tìm kẻ đưa tin về Hàn gia đi. Chỉ cần tóm được hắn ta thì bài toán của chúng ta có thể dễ hơn một bước rồi.”
“Được rồi.”
“Còn nữa, chuyện này không được nói cho Uyển Đình biết.”
“Hửm?”
“Cậu cũng biết tính của cô ấy rồi, tớ không muốn chuyện như lần trước lại xảy ra một lần nữa.”
“Chuyện nhỏ.”
“Ừ, cảm ơn cậu.”
“Đừng có nhét cơm chó vào mồm ông đây là được, khỏi cảm ơn.”
Tất cả mọi chuyện, Nghiêm Trình và Khải Minh đều làm trong âm thầm. Anh không muốn nói cho biết vì anh sợ cô một lần nữa gặp nguy hiểm cho nên trước khi có đáp án cuối cùng anh tuyệt đối sẽ giữ bí mật để bảo vệ an toàn cho cô.
Buồi chiều, Hàn Uyển Đình ra ngoài gặp khách hàng nên cô nhắn tin báo cho Nghiêm Trình biết sau đó mới rời khỏi tập đoàn.
Cô có hẹn gặp khách hàng ở một quán cà phê cách tập đoàn một khoảng không xa. Sau khi bàn bạc với đối tác, cô vẫn ngồi lại quán cà phê một lúc.
Bỗng Hàn Uyển Đình nhìn thấy bóng dáng bà Thanh Nhàn đang cùng một người đàn ông lạ mặt. Hắn ta bịt kín, che đi khuôn mặt của mình, tầm mắt luôn quan sát những người xung quanh.
Hàn Uyển Đình giơ điện thoại chụp lại hình ảnh của hai người, cô vẫn đứng im dõi theo hành động của bà ta. Hàn Uyển Đình đứng một góc ở phía xa nên hầu như những gì bọn họ nói cô đều không nghe thấy.
Bà Thanh Nhàn nói với hắn ta được một lúc rồi cả hai rời khỏi. Hàn Uyển Đình lật đật cầm túi xách bám theo, cô muốn biết chính xác người đàn ông kia là ai, hắn đang cùng bà ta thực hiện âm mưu gì.
Hàn Uyển Đình bám theo hai người bọn họ một quãng đường đã khá xa. Hàn Uyển Đình ngồi trên chiếc taxi mà trong lòng thấp thỏm không yên, cô liên tục hối bác tài lái nhanh lên.
“Bác tài, ông có thể lái nhanh hơn một xíu được không? Đừng để mất dấu chiếc xe phía trước.”
“Cô bình tĩnh, đoạn đường này không thể đi nhanh được.”
“Tôi xin lỗi nhưng phiền ông có thể nhanh hơn một xíu, đuổi theo chiếc xe phía trước giúp tôi.”
Bác tài đang cố hết sức luồng lách trên đường bởi giờ này rất đông xe cộ qua lại, muốn tăng tốc là một chuyện hết sức khó khăn.
Tên đàn ông lúc nãy như nhận ra được điều gì đó khác thường, hắn đưa mắt nhìn vào gương chiếu hậu, có lẽ hắn ta đã biết có người bám theo phía sau.
“Mẹ kiếp, có kẻ bám đuôi.”
Bà Nhàn nghe hắn ta nói liền quay người nhìn về phía sau.
“Là chiếc taxi phía sau sao?”
“Không sai. Có lẽ đã theo đuôi chúng ta cũng được một đoạn khá lâu rồi.”
“Cắt đuôi chúng đi.”
“Đường đang rất đông, muốn cắt đuôi bọn chúng không phải chuyện dễ dàng.”
Hắn ta nhấn chân ga, đẩy nhanh tốc độ như muốn cắt đuôi xe của Hàn Uyển Đình nhưng không được, xe quá đông khiến hắn không thể nào vượt lên.
“Mẹ kiếp.”
“Rẽ vào con đường nhỏ ở phía trước.”
“Để làm gì?”
“Không cắt đuôi được thì tôi cũng muốn xem là kẻ nào đang bám đuôi chúng ta.”
“Được.”
Hắn ta gật đầu sau đó liền xoay vô lăng, bẻ lái vào con đường nhỏ ở phía trước như lời bà ta nói.
Hàn Uyển Đình nhìn thấy bọn họ đã chuyển hướng liền gấp gáp.
“Bác tài, rẽ vào con đường phía trước.”
“Được.”
Bác tài cũng theo yêu cầu của cô mà bẻ lái vào con đường nhỏ trước mặt, nhưng có vẻ con đường này rất khó, thấy sự lưỡng lự trên khuôn mặt vị tài xế, Hàn Uyển Đình liền nói.
“Bác cho con xuống ở đây là được rồi ạ. Con gửi bác. Cảm ơn bác nhiều.” Vừa nói Hàn Uyển Đình vừa mở ví lấy tiền trả cho vị tài xế.
Hàn Uyển Đình men theo lối đi vào bên trong. Hàn Uyển Đình đi được một đoạn thì thấy chiếc xe của hai người bọn họ đậu ở phía trước. Cô vội vàng chạy đến xem nhưng không có ai ở bên trong xe.
Hàn Uyển Đình đưa mắt nhìn một lượt xung quanh nhưng không thấy ai. Cô quyết định đi men theo bờ tường bên cạnh tiến vào sâu bên trong. Đi được một lúc, Hàn Uyển Đình nhìn thấy hai người bọn họ.
“Có chắn nó đã vào bên trong chưa.” Bà Nhàn lên tiếng hỏi hắn ta.
“Chắc chắn. Tôi nhìn thấy cô ta đã xuống xe đi vào bên trong.”
“Ừ.”
Hàn Uyển Đình đưa tay bịt miệng mình lại tránh phát ra tiếng động. Cô từng bước từng bước, chậm rãi tiến lên nhưng không may chân cô đạp phải cành cây khô. Tiếng cành cây gãy vang lên thu hút sự chú ý của bọn họ.
“Bên đó có người, mau qua xem.”
Hàn Uyển Đình như muốn nít thở tại chỗ, cô đang loay hoay không biết làm như thế nào thì có ai đó chụp lấy cánh tay cô kéo ngược về phía sau.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT