Sau khi Tầm Thương đi thì tên đó cũng đã tỉnh lại, hắn ngồi dậy ho sặc sụa khiến Tú Anh giật cả mình, thấy cô ấy đang cầm chén thuốc trên tay hắn liền mắng cô: "Cô là ai vậy? Cô cho ta uống cái gì vậy nè đắng muốn chết đi được."
"Huynh không nhận ra ta?" Quận chúa Tú Anh hơi bất ngờ, cô đặt chén thuốc xuống rồi dùng hai ngón tay chỉ lên trán hắn. Thì ra là ký ức thần tiên của người này đã bị phong ấn rồi, hèn gì mà hắn không nhận ra cô.
Quận chúa khai thông, phá bỏ phong ấn cho người đàn ông này, sau đó anh ta mới nhận ra cô: "Muội làm gì ở đây vậy? Là muội đã cứu ta sao?"
"Huynh xem, thân là Đế tôn sao lại biến thành người phàm thế kia?" Quận chúa thắc mắc.
Đế tôn kể cho cô nghe vì sao anh ở đây và vì sao anh bị thương. Nghe xong quận chúa cũng hiểu ra, cô giúp anh trị nội thương sau đó mới nói người cứu anh là một cô gái người phàm khác chứ không phải là cô. Chẳng qua quận chúa đi ngang qua đây vô tình thấy một chút Tiên khí nên mới xuống xem thử là ai.
Thật ra những vết thương ngoài da như bị đao chém không là nhầm nhò gì đối với Đế tôn hết nhưng khi làm một người phàm, mất hết pháp thuật thì nội lực chính là điểm yếu chết người của anh.
"Khi đánh nhau với kẻ địch của Thanh Quốc, có một tên nào đó đã đả thương ta bằng nội lực của hắn, ta không chống cự nỗi nên mới dẫn đến ngất xỉu như vậy." Đế tôn vẫn chưa thể khỏi hoàn toàn dù đã được quận chúa trị thương.
"Huynh không biết đó là ai sao?" Quận chúa cũng rất tò mò.
Lúc Đế tôn hạ phàm cùng với Trích Tâm, những người biết ở đó chỉ có ba người là Kỳ Duyên Thượng tiên, Nguyệt Hạ và Trình Đan, không biết còn có ai biết nữa không. Trước khi đi, Đế tôn cũng đã có căn dặn là không được để ai biết rồi, rốt cuộc chuyện này cũng xảy ra như dự đoán trước của anh.
Đế tôn nghi ngờ: "Không lẽ Ma tôn biết ta ở đây?"
Quận chúa lắc đầu: "Không đâu, đại ca của ta ở trong Ma cung, dạo gần đây chưa từng rời khỏi Ma giới với lại huynh ấy cũng rất biết chừng mực, tính tình cũng đã hiền lành hơn xua rất nhiều rồi, nếu là người của Ma giới ta sẽ nhận ra ngay, huynh không cần phải lo."
"Ta ở đây là để giúp cho Trích Tâm lịch kiếp được suôn sẻ, nếu làm một người phàm ta không thể nào đánh trả lại bọn họ được." Đế tôn nhìn quận chúa như muốn cầu cứu.
Cô nhận ra được nỗi lo lắng của người bạn này: "Huynh yên tâm, ta nhất định sẽ giúp huynh, ta cũng muốn biết kẻ đó là ai mà dám ra tay với Đế tôn của Thiên giới như vậy."
Quận chúa Tú Anh quyết tâm sẽ bảo vệ tính mạng cho cả Đế tôn và Trích Tâm theo lời khẩn cầu của anh. Cô cũng muốn thay trời hành đạo, tìm ra kẻ đứng sau hành động vô pháp này, có Tú Anh giúp mình, Đế tôn cũng yên tâm hơn. Sau khi xong chuyện, quận chúa phong ấn lại ký ức cho Đế tôn và trả anh về với thân phận là vua của Thanh Quốc.
Quận chúa rời đi, vị vua trẻ tuổi tài năng này cũng tìm đường trở về, đi một đoạn thì cuối cùng vệ binh của anh cũng đã tới, anh thoát được kiếp nạn lần này và trở về bình an.
Sau khi về đến cung điện của mình, vệ sĩ bên cạnh nhà vua hỏi thăm đủ đường đến mức mà anh ta phát bực lên: "Bộ ngươi tính không cho ta nghỉ ngơi hay sao hả?"
"Hoàng thượng à, trên người ngài chỗ nào cũng bị thương hết thần cảm thấy lo lắm, một lát nữa thái y sẽ đến bắt mạch và đưa thuốc cho ngài, sẽ ổn thôi." Hắn là một tay sai kiêm vệ sĩ của nhà vua, Vũ Cương rất chung thành và luôn tận tuỵ hết mình bởi vì anh nợ vị vua trẻ này một mạng, xem như có ơn nghĩa nên Vũ Cương đã tự hứa với lòng là có chuyện gì anh cũng sẽ nguyện đi theo bệ hạ cho dù có đi xuống suối vàng anh cũng vẫn sẽ đi theo bệ hạ. Nhưng đôi lúc tính cách kỳ dị, thích làm rối mọi chuyện lên của anh chàng này cũng khiến nhà vua mệt mỏi không biết bao nhiêu lần.
Đây là Thanh Quốc, người đứng đầu là vua Thanh Trị, là một trong những vị vua trẻ tuổi tài cao nhất trong lịch sử. Vua Thanh Trị ra chiến trường cũng không ít, một khi nghênh chiến chỉ có thắng trở về chứ không có bại. Thanh Quốc là một đất nước giàu tài nguyên, địa hình thuận lợi chính vì điều này đã biến thành món mồi béo bỡ cho những đất nước khác. Thanh Quốc bị giặc xâm lấn vô số kể nhưng cũng nhờ có vua Thanh Trị mới được thái bình cho đến ngày hôm nay. Vì vậy mà trên dưới Thanh Quốc đều rất biết ơn bệ hạ, có một vị vua anh minh cũng là phước lớn của người dân ở đất nước này.
Long thể đã bình an, Thanh Trị muốn tìm người đã cứu mình để trả ơn, anh không nhớ rõ đó là ai mà chỉ nhớ thoáng qua trong đầu đó là một cô gái sống ở trên ngọn núi đó và làm nghề y, manh mối mỏng manh như cọng lá lúa khiến cho Vũ Cương như mò kim đáy bể. Nhưng dù sao hắn cũng cố hết lòng để đi tìm người đó cho bằng được theo lệnh của nhà vua.
Đường đi lên ngọn núi đó vô cùng trắc trở, hỏi sao mà đi mấy tiếng đồng hồ vẫn không thấy một ngôi nhà nào.
"Không biết bệ hạ có nhớ nhầm không ta?" Đang đứng nghỉ mệt thì may cho Vũ Cương là hắn gặp một cô nương đi ngang qua.
Vẫn là dáng vẻ ấy, bộ y phục màu tím, chính là quận chúa Tú Anh giả làm dân thường đến giúp đỡ vệ sĩ của Đế tôn.
"Huynh đang tìm ai sao?" Quận chúa hỏi như kiểu đã biết trước là người này sẽ đi tìm cô gái đó.
"Đúng vậy tôi đang đi tìm một cô gái sống ở trên ngọn núi này, cô ấy làm nghề y có phải cô không?" Vũ Cương sáng rực con mắt vì cuối cùng nơi hoang vắng này cũng có người.
"Tôi cũng sống ở đây nhưng nhà tôi làm nghề thêu thùa không phải nghề y." Quận chúa cười.
"Vậy thì tiếc quá, cứ tưởng tìm ra rồi chứ." Vũ Cương buồn bã thất vọng.
"Nhưng mà tôi biết người huynh đang tìm là ai, cô ấy tên là Tầm Thương, nhà cô ấy chỉ ngay ở phía trước thôi." Quận chúa xuất hiện thật đúng lúc, đây chính là vị cứu tinh của Vũ Cương vào phút chót. Nếu hết ngày mà không hoàn thành được nhiệm vụ của bệ hạ thì làm sao hắn còn mặt mũi dám quay trở về nữa.
Quận chúa nói xong thì rời đi, hắn đa tạ hết lời rồi cũng đi theo hướng Tú Anh chỉ và cuối cùng cũng tìm được đến nhà của cô gái đó.
Thoạt đầu cả gia đình cô ấy rất ngạc nhiên vì có quan của triều đình đến nhà tìm mình, cha mẹ của Tầm Thương còn tưởng cô gây nên tội gì. Nhưng khi được nhìn thấy tranh vẽ và Vũ Cương thuật lại câu chuyện bệ hạ được cô cứu cô mới chợt nhớ ra về người đàn ông hôm đó.
"Không lẽ người bị thương hôm đó là hoàng thượng sao?" Tầm Thương há hốc mồm vì bất ngờ.
Vũ Cương vui vẻ gật đầu còn tấm tắt khen ngợi nhà vua hết lời cho cả gia đình họ biết bởi vì họ sống trên núi cho nên cũng biết không nhiều và hắn còn giúp bệ hạ đưa ra một lời đề nghị với cô gái: "Hoàng thượng muốn cô vào cung làm thái y, được đặt cách chữa trị riêng cho ngài, đây không phải là lệnh mà chỉ là một lời thỉnh cầu thôi, cô có đi hay không đó là quyền của cô."
Tầm Thương quay sang nhìn cha của mình, ông rất vui mừng cho con gái: "Đi đi con, đây chẳng phải là ước mơ bấy lâu của con hay sao?"
"Nhưng mà tôi có một điều kiện, tôi muốn mỗi tháng có thể được về nhà để thăm cha mẹ của tôi, dù sao họ cũng đã lớn tuổi rồi." Tầm Thương vẫn chưa yên tâm để vào cung ở luôn trong đấy.
Bởi vì nghe theo mệnh lệnh của bệ hạ cho nên Vũ Cương đồng ý vô điều kiện, bệ hạ ra lệnh bất cứ Tầm Thương có yêu cầu gì cũng đều chấp nhận hết. Thế là cô ấy hoàn toàn có thể yên tâm để vào cung theo lệnh triệu kiến của nhà vua cũng như chạm tay đến ước mơ từ nhỏ của cô là được làm thái y trong triều đình. Tầm Thương là phận nữ nhi, để làm quan trong triều là chuyện rất khó mà cô còn là người miền núi, chẳng có nhiều kiến thức bằng những người sống ở thị trấn, bởi vậy khi có cơ hội này nó chẳng khác nào như một cục vàng rơi từ trên trời xuống, quả là một thời cơ thích hợp để cô bước ra khỏi vùng an toàn mà tiến xa hơn với tài năng vốn có của mình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT