5.
Lâm Từ chặn tôi ở hành lang để tỏ tình.
Anh ấy nói tôi không cần trả lời vội, tôi có thể suy nghĩ thật kỹ cho đến khi kỳ thi tuyển sinh đại học kết thúc.
“Dù sao, tớ đã chờ cậu nhiều năm như vậy, chỉ là người nào đó nhận thức chậm quá chậm, nên tớ đành tới bắt người trước thôi.”
“Tớ không muốn làm bạn với cậu nữa, Tạ Tinh Phàm.”
Trước khi rời đi, Lâm Từ còn thấp giọng uy hiếp tôi, bảo tôi tránh xa Tô Chiến ra.
Lúc tôi chuẩn bị quay lại lớp học thì gặp phải Tô Chiến đang đứng ở hành lang.
“Hai người đang làm gì vậy?”
“Không phải chuyện của cậu.”
Lâm Từ sắc mặt lạnh lùng kéo tôi đi.
Thời gian trôi qua tưởng chừng như sự việc đã ổn, nhưng sau khi đại hội thể thao kết thúc không bao lâu, tôi lại nghe được tin Lâm Từ sắp ra nước ngoài du học.
Trước đó chúng tôi đồng ý vào cùng một trường đại học nên hầu như ngày nào tôi cũng học tập chăm chỉ, lúc đó tôi gần như biến thành một tên cuồng học tập.
Nên khi nghe được tin này, tôi thậm chí còn có cảm giác bị phản bội đôi chút.
Tôi chạy vội đến nhà Lâm Từ, và nhìn thấy anh đang dọn đồ đạc.
Trước sự chất vấn của tôi, Lâm Từ lại hành động rất bình tĩnh nhìn lại tôi.
“Hôm qua cậu đã đi đâu?”. Lâm Từ lạnh lùng hỏi.
“Hôm qua tớ không đi đâu cả vì Tô Chiến và mẹ cậu ấy đến nhà tớ làm khách.”
Lâm Từ không nói gì cả. Anh ấy lần lượt thu dọn hành lý, tôi đứng chết trân tại chỗ, anh cũng không thèm liếc nhìn tôi lấy một lần.
Đây là lần đầu tiên anh lạnh nhạt như vậy với tôi, từ nhỏ đến giờ chúng tôi chưa từng cãi nhau bao giờ.
Vì vậy nên để trả đũa, ngày Lâm Từ rời đi, tôi cũng không ra sân bay tiễn anh ấy, chỉ trốn trên giường khóc rất lâu.
Mỗi lần nhìn khoảng trống chỗ Lâm Từ từng ngồi, lòng tôi như trống rỗng.
Khoảng một tuần sau đó, có một người bạn đến hỏi tôi rằng tôi và Tô Chiến có thật sự đính hôn với nhau không.
“Làm sao cậu biết điều này?”
“Việc này không chỉ tớ biết, mà cả Lâm Từ cũng biết. Lúc đó Tô Chiến cũng nói việc này là do mẹ cậu nói với cậu ấy nghe đấy.”
Tôi lập tức nghĩ đến sự bất thường của Lâm Từ lúc đó.
Cơn tức giận dường như lan khắp người tôi, tôi lập tức đến chỗ Tô Chiến và mắng anh ta.
Thời gian dần dần trôi qua. Đọc t𝑟𝗎yệ𝗻 hay tại ﹙ t𝑟ùmt𝑟𝗎 yệ𝗻.VN ﹚
Tôi đã gửi vô số tin nhắn cho Lâm Từ, nhưng tất cả dường như là vô ích, bởi tôi chưa bao giờ nhận được bất kỳ hồi âm nào từ anh.
Kể cả lần này, khi anh ấy đã trở về Trung Quốc, tôi cũng biết được chuyện này thông qua lời truyền miệng của người khác.
Lúc đầu là do tôi giận quá không kịp nói lời từ biệt, nhưng hiện tại tôi nghĩ tôi nên đón anh khi anh đã trở về.
Đêm đó, khuôn mặt Lâm Từ và Tô Chiến cứ lởn vởn trong tâm trí tôi.
Khiến cho sáng hôm sau, tôi phải đi xuống lầu với hai cái quầng thâm gấu trúc dưới mắt.
Khi xuống lầu, tôi nhìn thấy một người đang ngồi trên ghế sô pha.
“Em vẫn còn giận anh sao, anh đã xin lỗi em rồi mà.”
Tô Chiến nở nụ cười nói với tôi, tựa hồ như anh ta đã quên những chuyện hôm qua mà tôi đã nói.
“Tôi đã nói chưa đủ rõ ràng sao?”
“Nhưng anh đã nghĩ đến chuyện kết hôn của hai chúng mình mấy năm nay rồi. Anh không nghĩ là tụi mình lại có thể hủy hôn bây giờ?”
Người ta hay nói, không đánh người hay cười, dù sao quan hệ hai nhà chúng tôi rất tốt, không thích hợp nói chuyện hủy hôn vào lúc này.
Nhưng lần này tôi không muốn chịu đựng nữa.
“Tô Chiến, lần cuối mà anh làm tôi giận như thế này chính là hồi cấp 3. Tôi thật sự không muốn chịu đựng anh nữa.”
Nói xong, tôi quay người rời đi, nhưng Tô Chiến lại bước tới trước mặt tôi.
“Thì ra là vì Lâm Từ phải không? Mấy năm nay em một mực đòi hủy hôn, khi anh nói tới mối quan hệ giữa hai nhà, em cũng đã chịu thua. Nhưng bây giờ Lâm Từ đã trở lại, em cũng không nhịn được nữa mà muốn hủy hôn với anh phải không?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT