3.

“Không. Tôi chỉ đột nhiên muốn làm một việc thôi.”

“Việc gì vậy?"

“Tôi nghĩ chúng ta nên tìm một ngày để thông báo rằng chúng ta đã hủy bỏ hôn ước.”

Xe đột nhiên phanh gấp và phát ra tiếng động chói tai, do quán tính nên tôi suýt chút nữa đã bay ra ngoài, rất may dây an toàn đã kịp thời kéo tôi lại.

Tôi giận dữ trừng mắt nhìn người ngồi ở ghế lái và hét lên:

“Anh làm gì vậy!”

Tô Chiến quay sang nhìn tôi với đôi mắt tràn đầy lửa giận.

“Sao thế, người yêu thời thơ ấu của em đã trở lại và em định đá anh đi à.”

“Không.”

Nếu vì anh ấy tôi đã hủy hôn từ lâu, việc hủy bỏ hôn ước này đối với tôi chỉ là ngày một ngày hai mà thôi.

“Vậy thì tại sao, vì Hàn Nhung Nhung sao? Chẳng phải anh đã nói với em rằng anh và cô ta không có quan hệ gì với nhau sao?”

Nhắc tới Hàn Nhung Nhung, tôi luôn cảm thấy có chút không vui.

Bởi vì cô ấy là em gái trên danh nghĩa của tôi, con gái của tình nhân bố tôi. Và cô ta chỉ kém hơn tôi ba tuổi.

Sau khi biết về sự tồn tại của cô ấy, tôi tự hỏi những lần bố tôi đi công tác hay những lần ông về nhà muộn là:

‘Ông ấy có thật sự bận rộn với công việc hay đã bận dành thời gian cho nhân tình và con của bà ấy? ‘

Sự xuất hiện của Hàn Nhung Nhung đã phá vỡ ảo giác về một gia đình ấm áp của tôi.

Và rất nhiều lần tôi trông thấy mẹ khóc khi nhìn những bức ảnh cưới của bố và mẹ.

“Tô Chiến, anh rõ ràng biết tôi ghét cô ta.”

Vì chúng tôi có hôn ước với nhau nên chúng tôi sống chung một khu nhà như một điều hiển nhiên.

Nhưng có một lần Hàn Nhung Nhung về nhà vào đêm khuya, anh đã chở cô ta về.

Vì ở khu biệt thự nên từ cổng khu dân cư đi bộ vào rất xa, xe từ bên ngoài không được vào.

Mặc dù nhân viên bảo vệ đã làm chứng cho Tô Chiến việc hai người đã gặp nhau ở cổng khu dân cư và anh chỉ chở cô ta đi nhờ thôi.

Nhưng tôi vẫn cảm thấy không vui, tại sao lại là Hàn Nhung Nhung.

“Anh đã giải thích với em nhiều lần rồi, vì thấy cô ấy đi một mình đáng thương nên anh mới chở đi nhờ một đoạn thôi.”

“Tôi biết, tai tôi sắp chai luôn rồi, nhưng tôi vẫn quyết như vậy. Hủy hôn đi.”

Tôi mở cửa xe, nhưng có lẽ nó đã bị khóa rồi.

Ánh mắt u ám của Tô Chiến nhìn tôi, anh tức giận nói:“Tạ Tinh Phàm, nói thật đi, em không còn thích anh nữa sao? Thời trung học chúng ta tốt như vậy, em quên rồi à?”

“Tôi không quên!”

Chỉ là thời gian trôi qua, tôi dần hiểu ra được nhiều chuyện.

Khi tôi học trung học, Tô Chiến đã chuyển đến trường chúng tôi.

Anh rất đẹp trai, không giống với vẻ ngoài lạnh lùng xa cách của Lâm Từ, anh có khí chất của một đóa hoa trên cao.

Khi đó, Tô Chiến mang tạo hình đầu cạo trọc gọn gàng, thân hình sắc bén, dáng vẻ ấy khiến anh nhìn cực hung dữ.

Điều quan trọng nhất là không lâu sau đó Tô Chiến được mẹ anh dẫn qua nhà tôi.

Nghe nói mẹ Tô Chiến và mẹ tôi là bạn tốt nhiều năm. Bạn hỏi họ thân đến mức nào sao?

Tốt đến mức mà khi bọn tôi vừa mới chào đời họ đã sắp xếp để chúng tôi kết hôn nhau.

Khi biết được điều này, tôi đã mở to mắt nhìn mẹ.

“Không phải trước kia mẹ sắp xếp cho con và Lâm Từ một hôn ước sao.”

Lúc ấy tôi không biết điều này sẽ trở thành lịch sử đen tối của tôi, và tôi được vinh hạnh gọi là một ‘trap girl’ khi còn nhỏ mà đã có hai anh hôn thê.

“Lâm Từ say rượu chỉ nói đùa thôi. Chuyện này thì khác.” Mẹ tôi cười rồi nói.

Tôi và Tô Chiến đã trao đổi thông tin liên lạc vào lúc đó.

Chỉ là tính toán của mẹ tôi hoàn toàn vô ích vì tôi và Tô Chiến hoàn toàn không gọi điện hay nhắn tin trò chuyện với nhau.

Rõ ràng chúng tôi học cùng lớp, nhưng cả nửa học kỳ, chúng tôi hoàn toàn không nói chuyện.

Cho đến một ngày sau giời học, tôi bị người lạ theo dõi.

Vì Lâm Từ bận tham gia cuộc thi nên tôi phải về nhà một mình sau giờ học vào buổi tối.

Đi được nửa đường, tôi nhận ra có gì đó không ổn, có vài người thấy tôi dừng lại, liền tiến tới bao vây tôi và yêu cầu tôi đưa tiền.

Lúc này, một tiếng cười nhạo từ cách đó không xa truyền đến.

“Ỷ đông ăn hiếp một cô bé là tác phong của mấy người sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play