Thịnh Kiêu cảm thấy khoảng cách chỉ một ngày hai đêm, giường nằm có thể tiết kiệm được, mua vé đứng thì có chút tra tấn người.

Vé ngồi vừa đúng hai người một chỗ, đối diện sẽ có hai người ngồi nữa.

Có chỗ phải ngồi ba người một dãy, bọn họ vừa đúng hai người một chỗ.

Sau khi Thịnh Kiêu ngồi xuống, Du Hạc Minh quen thuộc lấy cốc sứ nhận nước cho cô.

Khi đến toa xe, cậu có nhìn thấy mỗi cái đầu xe đều sẽ có chỗ nhận nước nóng, rất nhiều người đến đó để nhận trà.

Cậu cũng múc một cốc, bỏ vào đó một gói đường đỏ táo đỏ kỷ tử đóng gói.

Thịnh Kiêu ôm cốc nước uống từng ngụm nhỏ, vẻ mặt dịu đi một chút.

Du Hạc Minh cất hết hành lý của bọn họ vào phía bên trong gần cửa sổ, dưới ghế nhét đầy đồ, còn một phần thì để dưới chân.

Cậu ngước lên trên nhìn hai cái, trên toa xe có hai hàng không gian, không ít người xếp hành lý ở trên đó.

Nhưng cậu chỉ dám để ở chỗ mắt có thể nhìn thấy.

Thịnh Kiêu ngồi ở bên trong gần cửa sổ, mặc áo nông thôn màu xám xịt, tóc buộc thành đuôi ngựa, đặt ở sau lưng.

Hình ảnh người phụ nữ nông thôn điển hình.

Du Hạc Minh hỏi: "Cô muốn ăn cơm không?"Thịnh Kiêu suy nghĩ một chút: "Muốn ăn gì đó kích thích vị giác.

""Được.

" Du Hạc Minh từ trong túi lấy ra một cái bình, trong bình có dưa cải chua và củ cải chua.

Cậu còn lấy ra một cái lọ nhỏ khác, bên trong có vài miếng chao thối màu hồng vuông vắn.

Bánh bao là sáng nay mới hấp ra, Du Hạc Minh dùng một miếng vải nhỏ gói kỹ, bên này thời tiết cuối tháng tư, vốn ở nhà để hai ba ngày không thành vấn đề.

Nhưng bịt trong tàu hỏa, mùi hỗn hợp, nên chỉ để được đến lúc xuống tàu thôi.

Ngoài bánh bao, còn có bánh bột ngô.

Du Hạc Minh nướng bánh ngô bột cho cháy xém, loại bánh ngô này độ ẩm rất ít, có thể để thêm hai ngày.

Cuối cùng là một loại bánh chiên mỏng, bột mì được trải lên mặt chảo, nướng ra bánh chiên.

Loại bánh chiên này có thể cuốn với chao và đậu tương để ăn.

Loại bánh chiên này có thể để được lâu hơn, Du Hạc Minh để bánh chiên đến cuối cùng, cho Thịnh Kiêu lấy ra một cái bánh ngô: "Cô ăn bánh bột ngô đi.

"Thấy Thịnh Kiêu không hăng hái lắm, cậu lại hỏi: "Hay là cô muốn ăn loại bánh chiên này?"Thịnh Kiêu lấy cái bánh ngô: "Cái này có thể chấm vụn đường đỏ, tôi ăn cái này đi.

"Mùi trên tàu hỏa không khác gì với mùi trên xe buýt, đều là chen chúc nhau một chỗ, mùi một đống.

Bọn họ đi thẳng đến Bắc Kinh, giữa đường còn qua một tỉnh thành, cho nên có rất nhiều người đi ra ngoài cũng chen chúc vào một đoàn.

.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play