Bán Hạ khiến Thạch Đông Thanh rơi vào trầm mặc, nói tình cảm của anh ta với Bán Hạ sâu đậm là nói dối, từ lúc xem mắt đến khi kết hôn, cô vẫn luôn là một người phụ nữ có dáng vẻ không tệ, cũng thích hợp sống với anh ta cả đời.
Về phần Tiểu Thạch Đầu, từ khi Bán Hạ mang thai đến lúc sinh con, mặc dù anh ta không trở về, nhưng trong lòng cũng chờ mong không ít, đó là sự ràng buộc của huyết thống, Bán Hạ nói trong lòng của anh ta không có Tiểu Thạch Đầu và cô, Thạch Đông Thanh cũng không đồng ý.
"Trong lòng anh có hai người.
" Thạch Đông Thanh rất chắc chắn.
Biểu cảm trên mặt Bán Hạ vẫn lạnh nhạt như cũ, suy nghĩ trong lòng cũng không bởi vì anh ta mà thay đổi: "Có lẽ vậy, không quan trọng nữa.
"Có lẽ chỉ là một góc nhỏ nào đó, vị trí không chiếm được bao nhiêu phần, lúc gặp phải một số người, một số chuyện, bọn họ chắc chắn sẽ bị bỏ qua.
Thạch Đông Thanh trầm giọng hỏi: "Em vẫn muốn ly hôn?"Bán Hạ gật đầu: "Phải!"Thạch Đông Thanh hít thở sâu, anh ta cũng không phải là một người đàn ông sẽ dây dưa đến chết, nếu Bán Hạ đã không muốn theo anh ta nữa, lời nên nói anh ta cũng đã nói, không khuyên được, vậy cứ như cô mong muốn.
Về phần con, anh ta biết mình có lỗi với con, để đứa trẻ đi theo mẹ nó đi.
"Được.
" Thạch Đông Thanh đáp "Sau này mỗi tháng anh sẽ gửi mười đồng cho em, là tiền chu cấp nuôi con.
"Bán Hạ không từ chối chuyện này, cô gật đầu.
Thạch Đông Thanh ở trong quân đội đã nhiều năm, mỗi tháng có ba mươi tám đồng năm tiền trợ cấp.
Nhà họ Thạch chưa chia nhà, gần như mỗi tháng Thạch Đông Thanh đều sẽ gửi ba mươi sáu đồng về nhà, số tiền này, một nửa cho Bán Hạ, một nửa sung vào công quỹ.
Hiện giờ anh ta có thể lấy mười đồng từ trong đó ra để nuôi con, thật ra cũng không ít.
Bán Hạ nói: "Ngày mai chúng ta vào thôn xử lý thủ tục đi.
"Thạch Đông Thanh thấp giọng trả lời: "Có lẽ không được, anh phải vào quân đội báo cáo đã.
""Vậy khi nào thì được?"Thấy Bán Hạ gấp gáp không muốn chờ đợi, Thạch Đông Thanh cũng có chút tức giận: "Em yên tâm, sẽ nhanh thôi, lần này anh được nghỉ tầm một tháng, anh đánh điện báo qua đó, chờ phía quân đội đồng ý rồi sẽ làm thủ tục.
"Bán Hạ gật đầu: "Được, tôi chờ.
"Cửa phòng bật mở, hai người đi ra, Vương Hồng Anh mỉm cười bước lên: "Trò chuyện xong rồi chứ, vậy chúng ta về nhà thôi.
"Bán Hạ chưa lên tiếng, Thạch Đông Thanh đã thuận miệng nói: "Chị dâu, nhà chúng ta về thôi.
" Nói xong thì cúi đầu chào vợ chồng Lâm Trường Sinh, sau đó nhấc chân bước ra khỏi cửa.
Vương Hồng Anh và Thạch Phương Đông ngây ngẩn cả người, lời này là sao?Không phải tới đón Bán Hạ và con trai sao?Sao lại đi về một mình?Vương Hồng Anh hoài nghi nhìn Bán Hạ.
Bán Hạ nói: "Chị dâu, anh cả, hai người về đi, anh ấy sẽ nói cho hai người biết.
"Lúc này, Vương Hồng Anh cũng phát hiện có gì đó không thích hợp, chuyện của hai người không đơn giản như vậy, chị ấy gấp đến mức dậm chân, đành phải cùng chồng mình đi theo Thạch Đông Thanh.
Bọn họ vừa rời đi, Trương Thục Phân vội hỏi: "Nói rõ rồi sao?"Bán Hạ gật đầu: "Nói rõ rồi.
"Trương Thục Phân thở dài, xem ra vẫn chọn ly hôn.
Vương Thúy Hoa đứng trước sân nhà, nhìn ra phía con đường từ cổng làng đi vào.
"Sao còn chưa về?" Bà ấy không yên lòng, nhỏ giọng lẩm bẩm.
Thạch Lão Thật ngồi trước cửa nhà chính, lạch cạch rút điếu thuốc, ông ấy rít một hơi rồi thở ra vòng khói, chẹp miệng lơ đãng nói:"Lo lắng cái gì? Rồi sẽ về thôi, nói không chừng vẫn đang đi trên đường.
"Ông ấy không nghĩ nhà họ Lâm sẽ giữ Thạch Đông Thanh ở lại ăn tối.
Vương Thúy Hoa thở dài: "Tính tình của Bán Hạ cũng quá quắt lắm.
Đứa trẻ đã trở lại, Đông Thanh cũng nhận lỗi rồi mà con bé còn chạy về nhà mẹ đẻ, mấy ngày nay nhà chúng ta tạo ra không ít lời ra tiếng vào.
"Thạch Lão Thật nhấc chân, giẫm giẫm tàn thuốc dưới đế giày.
"Được rồi, bà đừng nói mấy lời này trước mặt con dâu, vốn dĩ là do Đông Thanh làm sai.
""Tôi biết.
"Vương Thúy Hoa cũng không phải kẻ ngốc, bà ấy vẫn luôn biết điều này, mặc dù có chút thành kiến với con dâu, nhưng chung quy lại bà ấy tương đối hài lòng về Bán Hạ, bà ấy cũng không định xen vào cuộc sống của hai vợ chồng Đông Thanh, đương nhiên cũng biết cái gì nên nói, cái gì không.
.