Mạch Đông vội vàng gật đầu: "Chị yên tâm, sau này em nhất định sẽ tìm một người vợ không gây chuyện.
”Bán Hạ cười cậu ấy: "Em mới mấy tuổi chứ, suốt ngày vợ vợ, cũng không thấy xấu hổ à.
”Mạch Đông đỏ mặt vuốt gáy, không nói lời nào.
Cả nhà đều nhất trí về chuyện của Bán Hạ, không ai cho rằng nhà họ Thạch sẽ giữ chặt lấy Tiểu Thạch Đầu không buông, một người cha có thể tặng con trai mình cho người khác, còn có tư cách gì để đòi đứa nhỏ, chuyện này đi đâu cũng không thể thuyết phục được ai cả.
“Đúng rồi mẹ, không phải mẹ nói sẽ đốt trứng cho Tiểu Thạch Đầu sao? Sao rồi ạ?"Bán Hạ hỏi.
Trương Thục Phân vỗ đùi một cái: "Con không nói đến chuyện này, thì suýt chút nữa mẹ cũng quên nói cho con.
Còn có thể như thế nào chứ, mẹ lột ra nhìn, trên lòng đỏ trứng kia có một khuôn mặt người, mẹ nhìn thế nào cũng giống mặt Thạch Đông Thanh, chính anh ta đã dọa Tiểu Thạch Đầu của chúng ta, đốt xong, Tiểu Thạch Đầu cũng an ổn hơn nhiều, ngủ rất say.
”Bán Hạ gật đầu: "Vậy là tốt rồi, mấy ngày nay ở trên xe nếu con không ôm nó ngủ, thì nó sẽ tỉnh lại ngay.
”Trương Thục Phân đã dọn xong căn phòng mà lúc Bán Hạ là con gái vẫn sống ở nhà cho cô, Tiểu Thạch Đầu đang ngủ ở phòng đó.
Bày trí của nhà họ Lâm và nhà họ Thạch không khác nhau lắm, cũng là ba căn phòng chính diện, chỉ là căn phòng ở hai bên không mở cửa từ bên ngoài, mà là mở từ hai bên nhà chính, hai người lớn nhà họ Lâm ở căn phòng phía sau nhà chính, phòng bếp cũng không nằm ở sân trước mà là một căn phòng được xây ở sân sau, gia cầm nuôi trong nhà cũng để ở sân sau.
Bán Hạ và Mạch Đông một trái một phải mỗi người một phòng, hai phòng này còn lớn hơn căn phòng phía sau nhà chính một chút.
Căn phòng này của Bán Hạ có một chiếc giường, một tủ quần áo, một cái bàn thấp, còn thêm hai cái tủ lớn đựng lương thực trong nhà đặt ở sâu trong góc tường, đồ vật không thường dùng trong nhà cũng chất đống ở đây.
Lúc cô Lâm chưa kết hôn thì ở cùng với Bán Hạ, sau khi cô Lâm lập gia đình, căn phòng này trở thành của riêng Bán Hạ.
Đến khi Bán Hạ kết hôn, căn phòng này được coi như nửa nhà kho trống không ở đây.
Bây giờ, cô đã trở về nhà, căn phòng này lại là của cô.
Thời gian đã không còn sớm, người nhà họ Lâm đều tự trở về phòng của mình ngủ, chỉ là Bán Hạ mới tỉnh, ngủ lại cũng không ngủ được nữa nên cô nằm bên cạnh Tiểu Thạch Đầu ngẩn người nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ.
Trong phòng của đôi vợ chồng già nhà họ Lâm, Trương Thục Phân ngồi bên giường lau nước mắt, Lâm Trường Sinh cởi áo khoác ngoài trên người lộ ra áo ba lỗ mặc bên trong, ông ấy nằm xuống giường, rất lâu cũng không thấy vợ mình nằm xuống: “Được rồi, bà đừng khóc nữa, con gái của bà cũng không phải bà không biết, chuyện nó đã hạ quyết tâm thì trâu cũng không kéo về được.
”Trương Thục Phân hít mũi: "Ông nói xem trước đây chúng ta sao lại không nhìn ra được Thạch Đông Thanh là người như vậy chứ? Làm hại Bán Hạ nhà chúng ta còn phải chịu tội ly hôn.
”Lâm Trường Sinh nói: "Lòng người, làm sao có thể thấy rõ.
”Trương Thục Phân quay đầu đẩy ông ấy một cái: "Bán Hạ nhà chúng ta nhất định đã chịu oan ức gì đó, không chỉ có chuyện Tiểu Thạch Đầu bị tặng cho người khác.
”Lâm Trường Sinh gật đầu: "Tôi nhìn ra rồi, nếu nó không muốn nói thì cũng đừng ép nó, cứ để nó và Thạch Đông Thanh hảo tụ hảo tán* đi.
"(hảo tụ hảo tán*: chia tay mà không có cảm giác khó khăn)Trương Thục Phân bĩu môi: "Tôi đang giận đến mức đau hết cả ngực đây, rõ ràng trước đây đã nhìn ra một người tốt như vậy! "Hai vợ chồng lại cằn nhằn nói hồi lâu, cho đến cuối cùng không nhịn được ngáp một cái, mới nằm xuống ngủ.
Ngày hôm sau, Bán Hạ bị nước miếng của Tiểu Thạch Đầu đánh thức, đứa nhỏ này không biết đã tỉnh từ lúc nào, không khóc lóc cũng không ồn ào mà nằm dựa vào bên cạnh Bán Hạ, cái đầu nhỏ chống trên đỉnh đầu Bán Hạ, nước miếng không kìm được chảy luôn xuống mặt Bán Hạ.
Bán Hạ ngồi dậy ôm chầm lấy đứa nhỏ: "Thằng nhóc thúi nhà con, đang cho mẹ con dùng nước miếng của con rửa mặt sao?".