Khương Nham dừng một chút, sau đó đưa tay ra nắm lấy tay cô ta, Bạch Vi kéo anh cùng ngồi xuống bên giường.
Đứa bé được vây ở giữa.
Bạch Vi hạ thấp giọng chép miệng nhìn đứa nhỏ: “Anh nhìn đi, đây là con trai của chúng ta.
”Ánh mắt của Khương Nham nhìn chằm chằm đứa nhỏ mấy giây, rồi dời sang nhìn mặt Bạch Vi, chân mày anh ấy nhíu chặt lại: “Em ôm đứa bé này từ đâu về? Mấy ngày nay em nói là về nhà mẹ, chẳng lẽ là đi ôm đứa trẻ này về à?”Bạch Vi hơi bĩu môi, trong mắt tràn ngập trách cứ: “Anh đúng là, người ta bế con trai về cho anh, anh lại còn vừa hung dữ vừa lạnh lùng với em như thế, cũng không hỏi han xem em ôm đứa nhỏ một đường về đây có cực khổ hay không.
”Khương Nham nghe vậy thì thở dài: “Bạch Vi, em không cần như vậy, em có thể có con của chính mình mà.
” Anh ấy vốn đã nhắc đến chuyện ly hôn rồi, nhưng anh ấy quả thực không ngờ cô ta lại bế một đứa trẻ về nhà.
Bạch Vi ngồi thẳng người, gương mặt xinh đẹp nén giận: “Em nói em chỉ cần con của hai chúng ta! Anh còn nói như vậy chính là đâm dao vào tim em.
”Bạch Vi vừa nói, vừa rơi nước mắt.
Cô ta quay lưng lại, thân thể vừa run rẩy vừa khóc thút thít.
Khương Nham thấy cô ta như vậy, bất đắc dĩ thở dài.
Anh ấy đứng dậy, ngồi xuống bên cạnh ôm lấy bả vai cô ta, nói: “Là anh nói sai, em đừng để bụng, nói anh nghe về đứa bé này đi.
”Bạch Vi cúi đầu lau sạch nước mắt, yên tâm dựa vào bả vai rộng rãi của anh ấy: “Từ sau khi kiểm tra ra vấn đề của anh vào nửa năm trước, em đã nói chuyện này với mẹ em, bảo bà ấy để ý giúp em, xem nhà ai không có con mà không muốn nuôi, nếu như có, chúng ta bế một đứa về nuôi.
Đây thì không, cha mẹ của đứa nhỏ này xảy ra chuyện qua đời rồi, họ hàng cũng xem thằng bé là cục nợ không muốn nuôi, cho nên mẹ em mới ẵm đứa nhỏ về.
Mấy ngày trước, em nhận được thư từ mẹ, trong thư mẹ bảo em đi đón đứa bé, em muốn cho anh một bất ngờ nên mới không nói cho anh biết.
”Khương Nham quay đầu lại nhìn đứa trẻ đang ngủ say: “Thằng bé cũng thật đáng thương, cha mẹ cũng mất cả rồi.
” Anh ấy dừng một lát rồi hỏi tiếp: “Sao bọn họ lại không còn nữa?”Ánh mắt của Bạch Vi lóe lên, sau đó ngẩng đầu lên nói: “Nghe nói là rơi xuống sông chết đuối, mẹ thằng bé đi nhặt quần áo rơi xuống sông, đạp hụt nên rơi vào chỗ nước sâu, cha đứa nhỏ đi cứu, cả hai đều qua đời.
”Khương Nham cảm thấy thương tiếc sau khi nghe xong chuyện này: “Vậy sau này chúng ta nuôi dưỡng đứa nhỏ thật tốt.
”Bạch Vi mỉm cười gật đầu: “Thế thì chúng ta đặt cho thằng bé một cái tên chứ? Ừm! ” Cô ta nghiêng đầu suy nghĩ một lát: “Gọi đứa nhỏ là Khương Bạch thì thế nào?”Sao Khương Nham không biết tâm tư nhỏ bé của cô ta chứ, anh nở nụ cười đầu tiên từ khi bước vào cửa: “Được, vậy gọi là Khương Bạch.
”Bán Hạ đâu biết lúc này đây con trai của cô đã bị người khác sửa lại tên, còn mình lại trở thành một hồn ma chết đuối.
Giờ phút này, cô đang giải quyết vấn đề sinh lý với mấy người phụ nữ ở trong bụi cỏ.
Mấy ngày nay Bán Hạ ngồi trong toa xe ngột ngạt, ăn không dám ăn, uống cũng chẳng dám uống, cộng thêm nỗi nhớ con trai trong lòng, toàn thân đã gầy đi một vòng.
Sắc mặt cô vàng khè, đôi môi nhợt nhạt, người đầy bụi bặm, chưa kể đến quá nhiều đau khổ.
Nửa đêm hôm qua, bao quần áo của Bán Hạ còn bị người khác lục lọi, may mà tiền của cô không để ở bên trong, nếu không bây giờ trong người cô đã không còn đồng nào rồi.
Cô giữ được tiền, nhưng những hành khách khác trên tàu lại không may mắn như thế.
Ngay sáng hôm nay, có hai người ngồi trong toa xe này của bọn họ bị mất tiền, cho dù có tìm nhân viên tàu cũng vô ích, trừ lớn tiếng mắng chửi ra thì bọn họ cũng chẳng có bất kỳ cách nào.
Sau khi giải quyết xong xuôi, Bán Hạ và các nữ đồng chí khác cùng lên tàu, còn năm tiếng nữa, tàu hỏa sẽ đến thành phố Thương Đài!.
Nhà ga tàu hỏa của thành phố Thương Đài.
.