Bán Hạ dùng sức đẩy tay anh ta ra, ánh mắt lạnh nhạt nhìn người đàn ông càng lúc càng trở nên xa lạ trước mặt.
Anh ta nói không biết ở đâu ư, anh ta nghĩ cô sẽ tin sao?“Bây giờ tôi không muốn nhìn thấy anh, cũng không muốn về nhà.
Anh muốn thì về đi, tôi sẽ về nhà cô tôi.”Cô của Bán Hạ nhiều năm trước đã chuyển lên huyện sống, hiện tại đang làm việc trong một nhà máy may mặc.Thạch Đông Thanh tưởng Bán Hạ biết mọi chuyện đã không thể xoay chuyển, chỉ là còn giận dỗi anh thôi, không muốn để ý đến anh.
Khoé miệng anh giật giật: “Đến nhà cô em? Anh và em cùng đi đi, vừa lúc anh cũng muốn đi hỏi thăm người lớn chút.”Anh nhìn tay cô cầm theo túi quần áo: “Em lên huyện để thăm cô à?”Bán Hạ không trả lời anh ta, chỉ nhìn lại bằng ánh mắt sắc lạnh.
Đây chính là người đàn ông cô bằng lòng gả cho sao, trước khi kết hôn cô đã biết hết họ hàng thân thích nhà anh ta, đang làm gì nhà ở đâu, đến bây giờ cũng không quên một chút nào.
Vậy nhưng nhà cô ít người, thân thích không nhiều, có mỗi người cô này mà anh ta cũng không biết nhà ở đâu?Từ lúc xem mắt cho đến khi kết hôn, cô của cô từ trên huyện chạy về mấy lần, bận trước bận sau, làm này làm nọ bao nhiêu chuyện, sau đó còn kéo anh ta tới nhà chơi không biết bao lần.Anh ta giỏi thật! Một chút cũng không nhớ.Trước kia tại sao cô lại nghĩ anh ta chỗ nào cũng tốt chứ?Đúng là mắt mù mà!Nếu trước kia Thạch Đông Thanh không nhớ rõ Bán Hạ cũng không nghĩ gì nhiều, nhưng bây giờ cô đang cảm thấy hết sức thất vọng về anh ta, tất nhiên sẽ thấy anh ta chỗ nào cũng không đúng, vô tâm vô phế!“Anh mang con tôi đi tặng, giờ còn không biết xấu hổ đi gặp cô tôi?” Bán Hạ châm chọc nói.Vẻ mặt Thạch Đông Thanh cứng lại, suy nghĩ một hồi thấy cũng đúng, Bán Hạ đang tức giận, những chuyện này không cần thiết phải giấu cô, nhưng đi theo cũng không thích hợp lắm, tránh không khỏi lại tranh cãi ầm ĩ một trận.Bây giờ anh muốn trấn an Bán Hạ trước, về phần người nhà Bán Hạ thì phải cần thời gian để từ từ chấp nhận chuyện đứa nhỏ, lúc này cũng chỉ có thể yên lặng xử lý thôi.“Được rồi, anh sẽ mua cho cô ít đồ để em mang đi.”Thạch Đông Thanh mua một cân bánh quy trong cửa hàng thực phẩm trên đường, thêm hai cân đường trắng và một chai rượu, sau đó xách đồ đi theo Bán Hạ đến dưới lầu nhà cô của cô.Tới nơi, Thạch Đông Thanh mới nghi hoặc hỏi cô: “Làm sao em biết chuyện anh mang con đi tặng?”Bán Hạ lạnh mặt: “Tôi đến bệnh viện không thấy anh đâu, có người nói thấy anh bế con đi đến thành phố, không thấy anh và đứa nhỏ nên tôi đoán vậy.”Thạch Đông Thanh yên lặng nghĩ phải chăng đây chính là cảm ứng mãnh liệt giữa hai mẹ con.
Lúc anh bế đứa nhỏ đi nó khóc suốt cả đoạn đường, cho uống sữa bột cũng không nín.Anh không hỏi nhiều nữa, cho rằng Bán Hạ bởi vì thấy anh bế đứa nhỏ lên thành phố, lo lắng quá mới đuổi theo sau, tiện thể qua thăm cô một chút.Trong lòng Thạch Đông Thanh cũng không dễ chịu, đưa đồ cho Bán Hạ: “Bao giờ em trở về, anh đứng bên dưới chờ em.”Bán Hạ chỉ muốn nhanh nhanh chóng chóng đuổi anh ta đi, cô lạnh lùng nói: “Tôi sẽ ở nhà cô tôi vài ngày, anh về mà giải thích với cha mẹ anh đi! Xem họ có đồng ý với cách làm của anh không!”Đôi mày rậm của Thạch Đông Thanh nhíu lại, cũng biết mấy ngày này trong nhà quả thật không thể ổn định được, Bán Hạ không về cũng tốt.
Cho dù cô không từ bỏ ý định vẫn muốn đi tìm con cũng tìm không được, chuyện này anh chưa từng nói với ai khác.Nói trắng ra là, một cô gái sống ở nông thôn như cô, nơi xa nhất có thể đi không phải chỉ là chỗ phụ nữ trên huyện nói chuyện hỏi thăm nhau thôi sao?Bán Hạ để lại cho Thạch Đông Thanh một bóng lưng lạnh lùng rồi bước vào khu nhà, cô của cô ở tầng ba.
Lên đến tầng ba, cô nhìn xuống dưới qua cửa sổ hoa điêu khắc đá ở cầu thang, thấy Thạch Đông Thanh vẫn đứng ở đó, tay cầm một điếu thuốc hút, khói bay tỏa trong không khí khiến mặt anh ta chìm trong sương mù, không rõ sắc mặt..