Cố Trưng nghĩ đến tâm tư tiểu nhân của mình, cảm thấy rất xấu hổ.
Sau khi hít sâu một hơi, từ trong nồi bưng thức ăn ra đặt ở trên bếp, lúc này mới nhìn thấy tấm ván gỗ bên cạnh, dùng bút than viết một hàng chữA Trưng, em đi bắt hải sản bên bờ biển! Khi về nhớ ăn nhé???Nhìn hình đáng yêu kia, anh thậm chí có thể tưởng tượng ra bộ dáng nhỏ nhắn của cô lúc ấy.
Trong lúc nhất thời, Cố Trưng xấu hổ, anh đúng là lòng dạ tiểu nhân.
Cố Trưng tật sự rất đói bụng, nhưng không giống như thường ngày đói đến ngực dán vào lưng, lại càng không cần sau khi tan làm trở về còn phải đối mặt với nồi lạnh bếp lạnh.
Thì ra, trong nhà có một nữ nhân là cảm giác như vậy.
Bên ngoài trời đã tối, Cố Trưng có chút lo lắng Lâm Thanh Đường một mình ở bờ biển.
Hai ba cái giải quyết xong bát cơm, đem bát rửa sạch, nhanh chóng tìm đèn pin đi ra ngoài! ! ……Lâm Thanh Đường nhanh chóng làm việc theo kịp thời gian thủy triều xuống đi về phía bờ biển, sau khi cô và Dương Tuyết Lệ tách ra, vội vã về nhà thu dọn xong chỗ còn chưa thu dọn xong, rồi làm cơm tối để trong nồi cho nóng.
Lúc cô ra cửa, cũng không gặp Cố Trưng, nhưng nghĩ mình để lại thư cho anh, khi anh trở về là có thể nhìn thấy.
Cô cũng an tâm xách thùng nước đi đến bãi đá ngầm.
Chỉ là, Lâm Thanh Đường mới đi vài bước, đã cảm giác được phía sau có người lén lút đi theo.
Hôm nay Lâm Thanh Đường phát hiện một việc, lỗ tai của cô so với trước kia nhạy bén hơn, có chút thanh âm rất nhỏ cô đều có thể nghe được.
Lúc ở một chỗ rẽ, khóe mắt của Lâm Thanh Đường lướt qua một thân ảnh.
Ánh mắt Lâm Thanh Đường phát lạnh, coi như không nhìn thấy, mang theo thùng nước bắt đầu lục đá tìm hải sản.
Lúc thủy triều xuống ít người, cho nên hải sản nhiều hơn bình thường, Lâm Thanh Đường không bao lâu đã bắt được một thùng đồ nhỏ.
Trong đó đa số là cua, ốc biển, cá, cô còn tìm được một chút hải sâm và bào ngư dưới tảng đá.
Chẳng qua, xung quanh thôn chài Thanh Sơn bọn họ ít người ăn hải sâm, chủ yếu là vì hải sâm xử lý khá phiền toái, xử lý không tốt, có thể sẽ tạo thành ngộ độc thực phẩm.
Sau khi về, cô tính phơi khô những hải sâm này.
Ngày mai sau khi đón mẹ chồng Lâm Mai Phân tới, cô cứ cách hai ngày lại chuẩn bị cho bà bổ sung dinh dưỡng, đến lúc đó lại đến sau núi tìm xem, có thể tìm được một ít thảo dược bổ dưỡng hay không, kiếp trước chính bản thân bị bệnh lâu, cũng không muốn sau khi chết để lại một mình Cố Trưng lẻ loi, bởi vậy cô tự mình đọc sách y học, xem có thể hay không có cách nào chữa bệnh của mình.
Vì vậy, cô biết rất nhiều loại thảo dược.
Cố Trưng ăn cơm xong, lúc đi tới bờ biển, vội vã tìm bóng dáng Lâm Thanh Đường ở xung quanh, kết quả nhìn thấy Lâm Thanh Đường xách thùng nước phía xa xa.
Nhưng mà! ! phía sau Lâm Thanh Đường lại có một người nam nhân đi theo.
Cho dù cách xa, cũng biết trong thôn người thích mặc áo sơ mi trắng, quần tây ngoại trừ Hứa Duệ Thành, sẽ không có người khác.
Cô dùng lý do bắt hải sản lúc thủy triều rút đến bờ biển gặp riêng Hứa Duệ Thành?Nắm tay của anh theo bản năng siết chặt, anh ngược lại muốn nhìn xem bọn họ rốt cuộc muốn làm gì!Cố Trưng tìm một vị trí có thể quan sát Lâm Thanh Đường và Hứa Duệ Thành, nấp người ở phía sau đá ngầm.
Lâm Thanh Đường thỉnh thoảng khom lưng nhặt cua hoặc ốc biển, thân ảnh lén lút phía sau mấy lần đều tránh không kịp, trong lòng Lâm Thanh Đường cười lạnh.
Hứa Duệ Thành thật sự coi cô là kẻ ngốc!Sau đó, Lâm Thanh Đường leo tới một tảng đá ngầm phía trên, phía trước là một chỗ hố nước khá sâu, bốn phía bị đá ngầm vây quanh, Lâm Thanh Đường đứng ở phía trên, cảm giác được con gió từ phía sau thổi tới.
Đột nhiên, Lâm Thanh Đường nghiêng người, tránh được hai tay ở phía sau.
"Bùm"Tiếng rơi xuống nước, kèm theo một tiếng "Tõm", Hứa Duệ Thành rơi xuống muốn choáng váng, vươn ngón tay chỉ vào Lâm Thanh Đường,"Em! ! em! ! "Lời còn chưa dứt, trước mắt Hứa Duệ Thành tối sầm, ngất đi.
Lâm Thanh Đường lạnh lùng, nhìn về phía hắn nhổ một ngụm nước miếng"Phi! ! Đồ rác rưởi!"Dứt lời, Lâm Thanh Đường còn không quên giẫm lên người Hứa Duệ Thành mấy cái, cuối cùng còn chưa hết giận nhấc chân nghiền nát mặt hắn một cái!Bởi vì cô mang giày chống nước, giày vẫn luôn ngâm trong nước, thế nên một cái dẫm này, cũng không lưu lại dấu vết trên mặt Hứa Duệ Thành, cũng không cần lo lắng đến lúc đó hắn dùng dấu giày đến cắn ngược cô một cái.
"Hô! ! sảng khoái!"Lâm Thanh Đường thở phào nhẹ nhõm, chỉ cảm thấy buồn bực trong lòng được giải tỏa một ít.
Sau khi xác định Hứa Duệ Thành sẽ không bị chết đuối, Lâm Thanh Đường lúc này mới chuẩn bị rời đi, chỉ là cô quay người lại, đợi đến khi nhìn thấy người phía sau, Lâm Thanh Đường sợ tới mức trực tiếp lui về phía sau!.