Người chặn đường không phải ai khác, là Hứa Duệ Thành.
Lúc nhìn thấy Hứa Duệ Thành, ngực Lâm Thanh Đường khó chịu, buồn bực, sau mấy cái hô hấp, cô đè lại nỗi hẫn ýngập trời trong lòng.
Cô không thể để Hứa Duệ Thành nhìn ra sơ hở.
"Tránh ra! "Mặt mày Lâm Thanh Đường hiện ra một mảnh lãnh lẽo.
"Thanh Đường, em sao lại hồ đồ như vậy, em gả cho anh còn tốt hơn so với gả cho Cố Trưng sao? Cố Trưng, hắn là một tên cặn bã, em lại! "Hứa Duệ Thành bị thái độ lạnh lùng của cô làm cho hoảng sợ, nhưng nghĩ đến mục đích lần này của mình, lập tức hạ thấp thái độ.
"Tôi ngốc? Tôi thực sự quá ngốc"Không! Nói chính xác hơn là ngu, nếu không sẽ không bị Hứa Duệ Thành và Lâm Trân Châu hai người lòng lang dạ sói lừa gạt lâu như vậyHứa Duệ Thành nghe vậy, trong lòng vui vẻ, quả nhiên Lâm Thanh Đường vẫn dễ lừa như vậy.
"Anh sẽ nghĩ biện pháp để Cố Trưng đồng ý ly hôn với em, như vậy chúng ta có thể ở bên nhau!"Nhưng khi nhìn Lâm Thanh Đường, đáy mắt hắn chứa đầy chán ghét.
Lâm Thanh Đường nhìn ra được, Hứa Duệ Thành đối với cô chán ghét là rõ ràng như vậy, mà kiếp trước cô mắt mù nhìn không ra.
"Sau đó thì sao? "Lâm Thanh Đường mặt không chút thay đổi lui về phía sau một bước, kéo ra khoảng cách với Hứa Duệ Thành.
Phụ nữ buôn chuyện trong thôn rất nhiều, cô không muốn có bất kỳ lời đồn nào bất lợi truyền ra.
Hơn nữa, giờ này, không ít phụ nữ trong thôn đều chuẩn bị đưa cơm trưa cho chồng hoặc con trai làm ở xưởng tôm, hiện tại xung quanh cũng tụ tập vài người.
"Thanh Đường, em tin tưởng anh! Chỉ cần em và Cố Trưng ly hôn, anh nhất định sẽ cưới em.
Thật sự, anh sẽ không ghét bỏ em đã ly hôn! "Hứa Duệ Thành vội vàng nói, biểu tình trên mặt càng thêm thâm tình.
Giống như đối với Lâm Thanh Đường có tình yêu cảm động trời đất.
"Mẹ anh có thể đồng ý? "Lâm Thanh Đường dứt khoát xoay người, thưởng thức màn biểu diễn của Hứa Duệ Thành.
Diêu Hương Cúc ghét cô như thế nào, kiếp trước cô là người rõ ràng nhất, ở trong mắt Diêu Hương Cúc, Hứa Duệ Thành có thể so với hoàng thái tử, cưới Lâm Trân Châu cũng vì mệnh cách của nàng.
Nếu không phải như thế, Diêu Hương Cúc cảm thấy Hứa Duệ Thành dù cưới con gái của thị trưởng, thì cũng là trèo cao con trai của bà.
Ánh mắt của Lâm Thanh Đường đã sớm nhìn về phía sau đống cỏ khô cách đó không xa, không phải Lâm Trân Châu thì có thể là ai?Lúc này, Lâm Thanh Đường liền đoán được dụng ý của Hứa Duệ Thành.
Hứa Duệ Thành cau mày, vẻ mặt buồn rầu, lập tức lại xán lạn, vui sướng nói"Thanh Đường, mẹ anh hôm nay thật sự bị em làm cho tức giận, thân thể bị bệnh, trong tay của em không phải có hai trăm đồng tiền sao, em đưa cho anh, anh đi mua ít thuốc bổ để mẹ anh biết là em mua cho bà, bà chắc chắn là có thể nguôi giận!"Hứa Duệ Thành làm như lo lắng Lâm Thanh Đường không nghe rõ, lại bổ sung một câu"Được không?""Không được! "Lâm Thanh Đường liếc mắt, ánh mắt sắc bén lạnh lùng nhìn hắn.
Cô đã sớm không có kiên nhẫn, càng không muốn ở chỗ này lãng phí thời gian với loại người này.
"Cái gì? Cái gì? "Hứa Duệ Thành còn đang cảm thấy xúc động trước diễn xuất của bản thân, vẫn chưa kịp phản ứng lời nói của Lâm Thanh Đường.
Sau khi phản ứng lại, trên mặt Hứa Duệ Thành lập tức tức giận, một bộ tức giận không thèm so đo nói"Thanh Đường, em sao lại không hiểu chuyện như vậy? Hiện tại mẹ anh đối với em không hài lòng, anh chỉ là để cho em mua chút thuốc bổ dỗ mẹ anh vui vẻ em cũng không muốn, về sau mẹ anh làm sao có thể cho em lấy anh?"Vẻ mặt Hứa Duệ Thành tiếc nuối rèn sắt không thành thép.
Lâm Thanh Đường cười như không cười nhìn hắn"Diễn xong chưa?".