Bởi vì Quan Vãn Vãn mang theo rất nhiều hành lý, nên lúc trở về bọn họ bắt một chiếc xe Santa kiểu cũ màu đen.
Hiện giờ xe taxi rất hiếm, quanh ga tàu hỏa phổ biến nhất là xe ba bánh, xe buýt cỡ trung và xe máy.Có thể bắt được một bắt được một chiếc Santana đã xem như không tồi rồi.La Quyên âm thầm bĩu môi, giành trước một bước chạy đến ghế sau ngồi xuống.Quan Vãn Vãn cũng đi theo ngồi phía sau.Quan Tễ Bạch nhìn hai người ngồi phía sau đầy ẩn ý, yên lặng ngồi xuống ghế phụ.Dọc đường đi La Quyên ngoài sáng trong tối khoe con gái mình ở đơn vị được đánh giá cao thế nào, nhân duyên tốt ra sao, vừa thông minh lại hiếu thuận.Quan Tễ Bạch nghe xong chỉ muốn trợn trắng mắt, vất vả chịu đựng cả một đường cuối cùng cũng đến nơi.
Xuống xe Quan Vãn Vãn thanh toán tiền xe, hai mẹ con xách túi lớn túi nhỏ đi phía sau La Quyên.Quan Tễ Bạch tò mò quan sát khắp nơi, càng nhìn càng giật mình.Nơi này rất quen thuộc!Con ngõ nhỏ kiểu cũ, tuy phòng ốc không hợp thời nhưng lại mang đậm ý nghĩa.
Dõi mắt nhìn ra xa, có thể nhìn thấy hàng cây nhãn xanh biếc và những tòa nhà kiểu Tây đẹp đẽ cùng với những bức tường trắng ngói đỏ.Trước kia đại sứ quán các nước từng nằm trên con phố đó, sau này nó được đổi lại thành phố Hoa Kiều.
Từ sau thập niên 80, bắt đầu bùng nổ phong trào hoa kiều về nước đầu tư, rất nhiều Hoa Kiều từ hải ngoại trở về đều sống ở đó.Quan Tễ Bạch âm thầm tính toán trong lòng, thời điểm này người đàn ông kia vừa trở về từ nước ngoài, bây giờ có lẽ đang sống ở phố Hoa Kiều.Quan trọng nhất là, năm nay hắn mới 24 tuổi!Thật tốt!Chỉ cần nghĩ đến việc được sống cùng thời đại với hắn, có thể nhìn thấy dáng vẻ lúc hắn hào hoa phong nhã nhất, Quan Tễ Bạch lập tức nhảy nhót trong lòng.Không biết khi hắn còn trẻ sẽ đẹp trai đến mức nào nhỉ.Nửa khuôn mặt giấu dưới chiếc khăn quàng cổ của Quan Tễ Bạch nở một nụ cười thỏa mãn, xách hành lý nhảy nhót, đi theo Quan Vãn Vãn vào cổng.
Bọn họ đang định đi vào phòng khách thì đột nhiên thấy La Quyên thét chói tai.“Chờ một chút.”Quan Tễ Bạch sửng sốt, chân phải giơ trên không, nghi ngờ nhìn La Quyên và Quan Vãn Vãn đã đi vào cửa.Vẻ mặt La Quyên ghét bỏ, dạy dỗ: “Phải thay giày chứ! Vãn Vãn tốt xấu gì ngươi cũng sinh ra trong gia đình danh giá, sao lại dạy dỗ con gái mình thành như vậy? Phép tắc cơ bản như vậy cũng không biết, không biết tới cửa làm khách thì phải tôn trọng chủ nhà à? Bẩn muốn chết, con gái con đứa mà không chú ý vệ sinh gì cả.”Sắc mặt Quan Vãn Vãn khó coi, không nhắc nhở con gái mình thay giày, cũng không nói không phải thay.Quan Tễ Bạch chẳng thèm để ý, đặt chân xuống, thong dong đi vào trong nhà, quan sát xung quanh.
Cô phát hiện căn nhà này khá lớn, có điều đồ đạc quá nhiều.
Thành thật mà nói tuy sô pha có chút cảm giác niên đại, nhưng nếu nhìn kỹ thì chất lượng rất tốt.Bàn trà, ngăn tủ đều được làm từ gỗ cao cấp, hoa văn được chạm khắc tinh tế, bởi vì sử dụng thời gian dài mà không còn lớp bóng đẹp nữa.Có lẽ đồ đạc cũng do Quan Vãn Vãn để lại.“Ngươi ngươi ngươi……” La Quyên tức giận trợn to mắt.Quan Vãn Vãn cũng kinh ngạc nhìn con gái, có chút ngoài dự đoán.
Bà con cứ tưởng con bé sẽ ngoan ngoãn thay giày chứ!“Sao lại không biết nghe lời thế hả?” La Quyên cuối cùng cũng nói ra, nhưng lại bị Quan Vãn Vãn thân thiết kéo cánh tay, nói đùa: “Được rồi La Quyên, tiểu bạch nó vẫn còn là đứa bé! Từ bé nó đã nhút nhát rồi, cậu đừng chấp nó.
Đi, cậu kể cho tôi xem đơn vị chúng ta thế nào rồi? Lâu lắm rồi tôi không về, thay đổi nhiều quá, ta không quen.”La Quyên không tình nguyện bị kéo đi, Quan Tễ Bạch một mình tự do tự tại.
Cô chào Quan Vãn Vãn, ra ngoài đi dạo làm quen với môi trường mới một chút.Nhập gia tùy tục, nếu đã xuyên tới đây rồi, vậy thì cô phải sống thật tốt.Quan Tễ Bạch ra cửa, dựa theo ký ức của nguyên chủ đi dạo một quanh con ngõ nhỏ.
Cô mua một cái bánh củ cải bào sợi cầm trong tay ăn sạch.
Bất tri bất giác Tễ Bạch đã đi một đoạn xa, đến lúc cô hoàn hồn lại thì phát hiện mình đã đi đến phố Hoa Kiều.Yến tiên sinh đang sống ở đây..