Lương Quốc khánh bị hỏi thì thoáng sửng sốt, đầu óc nhất thời trống rỗng, theo bản năng đi theo Quan Tễ Bạch.
Nhìn thấy nồi niêu xoong chảo và một ít đồ đạc cũ chất đống trong sân, vứt thì không nỡ, nhưng cũng chẳng dùng được nữa, ông gật đầu nói: “Phải, hôm qua La Quyên đi vội vàng quá, có rất nhiều đồ đạc chưa kịp lấy.”“Vậy chú lấy về hết một lượt đi.”“Hơi nhiều, chắc ta phải chạy mấy chuyến.”“Hay là chú tìm một chiếc xe ba bánh?” Quan Tễ Bạch khó xử nói: “Buổi chiều cháu phải đi ra ngoài, không có thời gian đợi chú! Nếu không chú tìm bạn bè tới dọn giúp.
À đúng rồi, cháu nghe dì La nói, chú Hà Toàn có xe đó!”“Hà Toàn là ai?”Chú không biết chú Hà Toàn ạ?” Quan Tễ Bạch cong cong đôi môi đỏ, vẻ mặt ngây thơ: “Chú ấy là bạn tốt của dì La! Chú ấy chính là người đàn ông ngủ cùng một cái giường với dì La đêm hôm trước đó.
Cháu nghe dì La nói chú ấy có tiền lắm, trong nhà có một chiếc xe ba bánh cũ, chuyên kéo hàng hóa cho người ta.”Đầu Lương Quốc khánh ong một tiếng, cả người run lên bần bật.“Buổi tối hôm trước? Hắn ngủ cùng La Quyên?” Ông…… Ông ta chỉ không về nhà mấy ngày, sao lại xảy ra nhiều chuyện như vậy?“Đúng vậy! Hàng xóm ai cũng biết cả.”Lương Quốc Khánh ngã ngồi trên mặt đất, cuối cùng ông ta cũng hiểu tại sao lúc gặp hàng xóm trong con ngõ nhỏ, ai nấy đều vòng vo khuyên nhủ ông ta nên quản giáo vợ mình, sống thật tốt, còn có một vài người nói mấy lời âm dương quái khí.Trước đó Lương Quốc khánh còn không hiểu, hiện tại rốt cuộc cũng minh bạch.“Tiểu Bạch, chú cảm ơn cháu.”“Chú Lương, đừng khách sáo, vì nhân dân phục vụ đức tính tốt đẹp của cháu.” Quan Tễ Bạch vô cùng khiêm tốn.“Cảm ơn, cảm ơn cháu.”Lương Quốc Khánh nào còn có tâm tư chậm trễ, vội vàng ra đường tìm xe ba gác khuân đồ đạc lên, sau đó đi thẳng về ký túc xá được nhà máy phân.
Lúc ông ta về đến nhà, La Quyên vẫn đang ngủ chưa dậy!Buổi sáng, Lương Quốc khánh xuống bếp hầu hạ, tráng cho La Quyên 6 quả trứng ăn sáng, rồi để bà ta ở nhà dưỡng thương.Còn Lương Văn Tĩnh thì đi ra ngoài tìm bạn học, dù sao hồ bằng cẩu hữu của cô ta cũng nhiều, thường xuyên không có ở nhà.Lương Quốc Khánh một chân đá văng cánh cửa, tâm trạng La Quyên vốn đã không tốt thấy thế thì chửi ầm lên: “Đồ vô dụng, ông vào nhà nhẹ nhàng chút thì sẽ chết à? Của bị ông đá hỏng rồi kia kìa.”Đang sống trong căn tứ hợp viện rộng rãi thoải mái, giờ lại phải chen chúc trong căn nhà ngang chật chội, trong lòng La Quyên nghẹn khuất.Đây không phải từ bà lớn giàu có biến thành ăn mày chỉ trong một đêm à, sao bà ta có thể chịu được chứ!Công việc thì mất, bà ta cũng chẳng thể làm giáo viên được nữa.La Quyên vừa tức vừa lo, không biết đã chửi mắng Quan Tễ Bạch và Quan Vãn Vãn bao nhiêu lần, chỉ chờ dưỡng thương xong sẽ quay về trả thù.Bắt hai con tiện nhân kia trả giá đại giới.Nếu là ngày thường Lương Quốc khánh chắc chắn sẽ không nổi giận mà nghĩ cách lấy lòng bà ta.
Trong trí nhớ của nguyên chủ, La Quyên dẫm đạp lên hai mẹ con Quan Vãn Vãn, sống càng ngày càng tốt, lấy được không ít nhân mạch và tài nguyên, địa vị của bà ta trong nhà cũng theo đó mà ngày càng cao.Khi ấy Lương Quốc Khánh chính là một kẻ bất lực.Ban đầu hắn không biết bị mình bị đội nón xanh, sau biết rồi thì lại chẳng làm gì được.
Đánh thì đánh không lại tên đàn ông đó, nhà ở, tiền lương đều bị La Quyên nắm giữ, bị áp bức chặt chẽ.Dù có tức giận cũng phải nhịn.Nhưng lần này thì khác, La Quyên vẫn chưa kịp quật khởi, thậm chí ngay cả công việc cũng mất.
Tuy Lương Quốc Khánh là người thành thật, mềm yếu, nhưng vẫn chưa đến nỗi hèn nhát.Bị vợ đội nón xanh, ầm ĩ đến ai ai cũng biết, khiến hắn mất hết mặt mũi, vừa vào nhà đã túm lấy La Quyên đánh một trận.La Quyên bị đánh đến quỷ khóc sói gào, nước mắt nước mũi chảy giàn giụa xin tha, thề thốt về sau không dám nữa.Cuối cùng Lương Quốc Khánh hít sâu một hơi, xách cổ La Quyên ném bà ta từ tròng phòng ra ngoài..