Bầu không khí cực kỳ căng thẳng và kỳ quái, kỹ thuật diễn xuất của Quan Tễ Bạch quá tốt, xứng đáng được để cử ảnh hậu.“Tên ăn trộm kia còn nói chú Lương không thỏa mãn được dì La, chỉ có ông ta mới có thể thỏa mãn dì ấy, lời này nghĩa là gì ạ? Thỏa mãn là sao? Là ăn cơm no ạ?”Quan Tễ Bạch nói xong, chớp đôi mắt to tròn linh động, vô tội lại tò mò nhìn mọi người, tràn ngập lòng hiếu học.Quan Vãn Vãn khϊếp sợ quên cả nói chuyện, bà không thể ngờ con gái của mình lại nói những lời…… những lời…… Ngây thơ như thế trước mặt mọi người.Là ngây thơ, đúng không?Quan Vãn Vãn hơi chột dạ.Được rồi! Lời nói tuy không ngây thơ, nhưng con gái bà rất trong sáng.Cho nên, con bé thật sự không biết.Giọng Quan Tễ Bạch trong trẻo ngọt ngào, dùng tiếng phổ thông tiêu chuẩn nói rõ ràng từng chữ, bảo đảm tất cả mọi người đều hiểu được, hơn nữa tuyệt đối sẽ không để bọn họ cho rằng bản thân nghe lầm.
Cộng thêm dáng vẻ ngây thơ hồn nhiên của cô, sức thuyết phục dần tăng lên.So sánh với La Quyên và Lương Văn Tĩnh ủy khuất nhu nhược, quả thực không cùng một đẳng cấp.Quan Tễ Bạch chớp chớp mắt nhìn mấy giáo viên hơi lớn tuổi và các tiền bối, khiến tâm bọn họ mềm nhũn.Ôi! Tiểu Bạch đáng yêu quá.Hiện tại vẫn chưa thịnh hành từ nhuyễn manh, nếu mọi người biết, chắc chắn sẽ dùng.Nhóm thanh niên chưa lập gia đình mở to hai mắt, bọn họ chỉ cảm thấy như tim mình như sắp nhảy khỏi l*иg ngực.
Bên tai ù đi, ai nói gì cũng không nghe thấy.
Bọn họ chỉ ước gì có thể biến thành cái khăn tay, lau nước mắt cho cô.“Nói láo.” La Quyên cuối cùng cũng phản ứng lại, kích động cuồng loạn thét chói tai: “Cháu đừng bôi nhọ dì, không ngờ mới bé tí tuổi đã đã giống mẹ mình, đồ hồ ly tinh lẳиɠ ɭơ, đổi trắng thay đen, tâm tư ác độc.”“Quan Tễ Bạch sao em lại ác độc như vậy? Gia đình chị tốt bụng thu nhận các ngươi, sao mọi người có thể hãm hại mẹ chị như vậy chứ? Việc này có lợi ích gì cho các người? Làm người phải có lương tâm.”Lương Văn Tĩnh cũng phản ứng lại từ cú sốc và sự ghen ghét vừa rồi, đồng thời còn có một loại cảm giác nguy cơ sâu sắc.
Quan Tễ Bạch vừa xuất hiện, những người theo đuổi cô ta tất cả đều ngây ngốc nhìn Quan Tễ Bạch.Lương Văn Tĩnh lại chẳng mù, sao có thể nhìn không thấy.La Quyên nói xong không ngừng nháy mắt ra hiệu với ba người Trương Tĩnh Hương, ý bảo ba người họ hỗ trợ nói giúp mình, nhưng ba người kia lại không hẹn mà cùng lùi bước.Làm La Quyên hận nghiến răng nghiến lợi.Mà những người bà ta đợi lên tiếng nói đỡ mình, hoặc là khuấy đυ.c thế cục cũng chẳng một ai bước ra, ngược lại còn cổ vũ nhìn về phía Quan Tễ Bạch, chờ cô lên tiếng.Thái độ đối xử khác hẳn với đốiQuan Vãn Vãn vừa rồi.Quan Tễ Bạch cũng phải rớt nước mắt thay mẹ mình.Quan Tễ Bạch cũng không phụ lòng sự chờ mong của mọi người, nghe xong những lời mẹ con La Quyên nói, vẻ mặt cô không thể tin nổi như thể bị người mình tin tưởng nhất thương tổn, lảo đảo lui về phía sau một bước.
Nước mắt như những hat châu bị đứt rơi xuống gò má phấn hồng, khóc như hoa lê đái vũ, đẹp không sao tả xiết.Lòng mọi người như thắt lại, không đành lòng nhìn tiếp.Càng có người hận không thể xông lên, tát cho La Quyên và Lương Văn Tĩnh mấy bạt tai giúp cô hả giận.“Tiểu Bạch, đừng buồn, chúng ta biết lời cháu nói là thật.”“Đúng vậy, đêm qua chúng ta tận mắt chứng kiến mà, sao có thể giả được.”Mọi người lên ôn nhu an ủi Quan Tễ Bạch, đẩy cả Quan Vãn Vãn ra ngoài.Quan Vãn Vãn loạng choảng, ngơ ngác đứng bên ngoài đám đông, cẩn thận tự hỏi sao lại thế này? Rõ ràng vừa rồi lúc cãi nhau còn có thật nhiều người nói giúp La Quyên, sao con gái vừa đến, chớp mắt mọt cái lại biến thành như vậy?Quan vãn vãn nhìn con gái, vừa hâm mộ lại sùng bái..