“Mấy người chú bác đó rất thân thiết với Yến tiên sinh à?”Giang Thần lập tức không muốn trả lời: “Cứ…… cứ cho là vậy đi!” Việc xấu trong nhà không thể rêu rao ra bên ngoài, hắn tuyệt đối sẽ không nói gì hết.Giang Thần quyết định chuyển đề tài.“Ngoại hình cô không tồi, khí chất cũng được, nhưng quần áo trên người trông rẻ tiền quá, vừa nhìn là biết điều kiện gia đình không tốt.
Cô như vậy không xứng với đại thiếu gia nhà tôi đâu.
Tôi coi cô là bạn nên mới nới đó.”Quan Tễ Bạch tức muốn dậm chân: “Tôi nói cho anh biết, nếu tôi không không xứng với Yến tiên sinh, vậy thì cả đời này anh ấy cũng chỉ có thể làm hòa thượng thôi.”Dù sao thì kiếp trước anh cũng đâu có kết hôn.“Anh mở to mắt ra mà nhìn đi, tôi như thế này mà chỉ được gọi là không tồi à?” Dám nghi ngờ mỹ mạo của cô, tuyệt đối không thể tha thứ.Giang Thần bị chọc cười, cười ha hả một lúc lâu mới dừng lại.“Được rồi được rồi, cô rất đẹp được chưa? Nhưng cô vẫn không xứng với thiếu gia đâu.
Do cô chưa gặp đại thiếu gia nhà tôi thôi, đợi cô gặp rồi chắc chắn sẽ cảm thấy tự ti.”Quan Tễ Bạch nổi giận xoay người bỏ đi, không muốn tiếp tục ở lại đây nữa.
Hôm nay là do cô hấp tấp, đáng lẽ cô không nên đến chỗ này.
Đi đến đầu hẻm nhà mình cô mới dừng lại, dựa vào tường ngẩn người.Đây cũng không phải lần đầu tiên cô nghe thấy những lời như vừa rồi, cô cần gì phải tức giận chứ?Kiếp trước sau khi tin tức cô thích Yến Tân được lan truyền, chẳng có lời khó nghe nào mà cô chưa từng nghe cả?Xuyên qua đây rồi mà tâm lý còn yếu ớt như vậy.Quan Tễ Bạch chậm rãi ngồi bệt xuống bên cạnh vách tường, một mình nhàm chán đợi Quan Vãn Vãn tan ca, vừa đợi vừa suy nghĩ lung tung.Có đôi khi cô sẽ không nhịn được tưởng tượng, không biết sau khi Yến Tân biết trái tim đó là của cô, liệu anh có động lòng chút nào hay không?Nghĩ lại mới cảm thấy bản thân thật buồn cười, cô quyên tăng tim mình cũng không phải vì muốn gây ấn tượng với anh.Sau khi động viên bản thân một lần nữa, Quan Tễ Bạch tinh thần phấn chấn chạy đến cửa đại viện khu văn nghệ đợi Quan Vãn Vãn.Mới đến cửa đã nghe thấy tiếng cãi vã, cô tò mò đi vào thì thấy vậy mẹ mình đang bị người một đám người vây quanh, người nào người nấy dáng vẻ hung hổ doạ người chỉ vào mặt Quan Vãn Vãn.Quan Vãn Vãn trông có vẻ hoảng loạn, run rẩy từng bước lui về phía sau, như thể bị ép đến không còn nơi nào để trốn.Quan Tễ Bạch biết những người đang chỉ trỏ mẹ mình, chính là đám bè lũ xa lánh mẹ cô ngày hôm qua của La Quyên.Người tóc ngắn tên là Triệu Thu Hà.Người có vẻ mặt cay nghiệt tên là Trương Tĩnh Hương.Còn bà mập kia tên là Ngô Xuân Ni.Ba người họ là nhân viên lâu năm trong đoàn ca múa, trong đó Triệu Thu Hà đảm nhận công việc văn thư, Ngô Xuân Ni lăn lộn nửa đời người vẫn chỉ có thể làm việc ở bộ phận hậu cần, hằng ngày quản lý việc mua sắm trong nhà ăn.
Nhìn dáng người kia là biết bà ta ăn không ít dầu mỡ.Trương Tĩnh Hương quản lý đạo cụ diễn xuất, nguyên chủ thường xuyên bị bà ta bắt nạt.Quan Tễ Bạch không lỗ m ãng xông lên bênh vực mẹ mình, mà là lựa chọn bình tĩnh quan sát trước.
Quả nhiên sau khi nhìn kỹ, liền tìm thấy La Quyên bị kẹp trong đám đông, bà ta đỡ lấy Lương Văn Tĩnh, lau gương mặt vạn phần ủy khuất của con gái mình.Hai mẹ con bọn họ được mấy người xung quanh hỏi han ân cần, khuyên giải an ủi.Có người nói muốn báo công an.Có người lại nói mình tốt bụng nên mới không báo công an.Còn có người nói muốn đuổi Quan Vãn Vãn đi, không thể để một con sâu làm rầu nồi canh được.Cũng có một vài người chỉ đứng ngoài xem náo nhiệt.Mà một bên kia, Trương Tĩnh Hương đang chỉ vào mũi Quan Vãn Vãn mắng chửi: “Chính cô cái đồ hồ ly tinh lẳng lơ này.
Rõ ràng đêm qua người làm ra mấy trò không biết xấu hổ là cô, vừa về thành phố đã không chịu nổi tằng tịu với đàn ông, thế mà lại dám hắt nước bẩn lên người La Quyên.”.