“Không sao đâu ạ, công việc của mẹ quan trọng hơn.

Mẹ rời xa nơi này quá lâu lại vừa mới trở về, chắc chắn là có rất nhiều người trong đơn vị mẹ không quen.

Bây giờ là lúc thích hợp để làm quen, để lại ấn tượng tốt cho đồng nghiệp.

Mẹ phải chăm chỉ, tích cực phối hợp sự sắp xếp của chủ nhiệm Hách nhé!”Tễ Bạch dặn dò hết câu này tới câu khác, hiên ngang lẫm liệt, dáng vẻ nhiệt huyết một bộ vì nhân dân phục vụ, khiến Quan Vãn Vãn cảm động lệ nóng chảy dòng dòng.

Tiểu Bạch nhà bà thật hiểu chuyện, đã trưởng thànj rồi, bà cũng phải cố gắng hơn mới được.Nghe Quan Tễ Bạch nghe xong làu bàu một tiếng, thầm nghĩ về sau có mình có nên bớt diễn lại không? Nhưng dựa theo những gì cô quan sát thì hình như bà rất thích cô như thế này.“Tiểu Bạch, con không cần phải đi làm vội đâu.

Mẹ không muốn con phải đi thu dọn đạo cụ, vừa vất vả mệt mỏi, lại còn bị người ta bắt nạt.

Chờ mẹ ổn định, mẹ sẽ tìm cơ hội nhờ vả chủ nhiệm Hách.

Cho dù là làm công việc tạm thời thì cũng phải là diễn viên múa tạm thời.”Quan Tễ Bạch vốn không định đến đoàn ca múa làm việc.

Kế hoạch ban đầu của cô là làm nhân viên đạo cụ tạm thời, có thể thường xuyên xin nghỉ, muốn làm gì thì làm, tính ra công việc này cũng khá tốt.Có điều đây là tâm bệnh của mẹ, cô không đành lòng từ chối, chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu.Bà vui mừng khôn xiết: “Tiểu Bạch cảm ơn con……”Quan Vãn Vãn cảm động nhất thời không biết nói gì, một lần nữa bà cảm thấy may mắn vì quyết định trở về thành phố.

Từ khi trở về thành phố, Tiểu Bạch mang đến cho bà rất nhiều sự cảm động và vui mừng.Quan Tễ Bạch: “……” Cái này mà cũng phải cảm ơn ư?Sau khi Quan Vãn Vãn cẩn thận dặn dò con gái không được đi lung tung, bên ngoài người xấu rất nhiều, ngoan ngoãn về nhà chờ bà tan làm, hai mẹ con cùng đi ăn một bữa ngon xong, mới lưu luyến không rời, quay lại cố gắng ở chung với đồng nghiệp.Cuối cùng cũng tiễn được mẹ rời đi, Quan Tễ Bạch như con chim nhỏ được thả khỏi lồ ng.

Đầu tiên cô đi dạo một vòng quanh đại viện.

Trên đường cô gặp không ít người, đều là những người cô đã từng nhìn thấy trong trí nhớ của nguyên chủ, thậm chí có rất nhiều người nói xấu nguyên chủ.Nhưng bây giờ cô vẫn chưa biết những người này, nên có nhìn thấy thì Quan Tễ Bạch cũng chỉ mắt nhìn thẳng, ngẩng đầu ưỡn ngực bước đi.Điều cô không biết chính là, sau khi cô đi rồi, trong đại viện lập tức nhấc lên sóng gió.Rời khỏi đại viện văn nghệ đã là giữa trưa, Quan Tễ Bạch một tay xách đôi giày da mới mua buổi sáng, một tay còn lại lấy ra 3 tệ 5 đồng được cuốn gọn gàng trong túi ra, chuẩn bị đi ăn cơm trưa, sau đó lại đến bưu cục một chuyến, gửi một phong thư báo bình an cho mấy ứng cử viên cho chức cha dượng ở nông thôn.Nguyên chủ cả đời bi thảm, nhưng mấy người chú bác muốn làm cha cô ở nông thôn lại thật lòng coi cô như con gái ruột, khiến nguyên chủ cảm nhận được sự ấm áp.

Sau khi Quan Tễ Bạch xuyên đến cũng không từ bỏ phần ấm áp này.Ăn cơm trưa đến bưu cục xong, Quan Tễ Bạch đi lang thang ở trên đường, bất tri bất giác lại đi tới đường Hoa Kiều.Đến lúc phản ứng lại, cô mới phát hiện ra mình đã đứng trước cổng đại viện, hai mắt sáng ngời đối diện với một người thân hình cao lớn, mắt to trừng mắt nhỏ.“Cô muốn tìm ai?” Giang Thần nghi ngờ đánh giá Quan Tễ Bạch, ánh mắt như đang đề phòng kẻ cướp.“Tôi……” Quan Tễ Bạch hơi hé miệng, cười cười xin lỗi: “Xin lỗi, tôi đi nhầm.”“Không sao.” Trong lòng Giang Thần thoáng hiện lên một tia thất vọng, cứ tưởng là cô bé kia đến tìm đại thiếu gia chứ! Vừa rồi hắn từ xa quan sát một lúc lâu, thấy dáng vẻ thất hồn lạc phách của cô bé, hắn còn đoán không biết có phải cô bé này bỏ nhà đến nương nhờ tiểu thiếu gia hay không.“Cô bỏ nhà đi à?”“Không phải, tôi không có.”“Nếu không phải trốn nhà đi…… Thế cô bày ra dáng vẻ như thể bị người ta vứt bỏ làm cái gì?” Giang Thần thần bí nhìn bốn phía, xác định không có ai mới thì thào nói: “Chắn chắn là cô đến nhìn trộm Yến tiên sinh, có đúng không?”Tiểu nha đầu da mặt mỏng, ngượng ngùng không có ý thừa nhận..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play