Lương Văn Tĩnh ngủ thẳng đến hừng đông, bị cơn buồn tiểu làm tỉnh giấc.
Cô ta vừa mở cửa đã nhìn thấy La Quyên đứng ở phòng khách hai mắt đỏ ngầu, cô ta bị hoảng sợ lập tỉnh táo.“Mẹ, nửa đêm mẹ không ngủ mà đứng ở khách làm gì thế?”“Tối nay ầm ĩ như thế mà còn không tỉnh à?” La Quyên vừa mở miệng liền phát hỏa.
Nhưng nghĩ lại, con gái không nhìn thấy mình bị mất mặt như vậy cũng tốt, nếu không sẽ ảnh hưởng tới hình tượng của bà trong lòng con gái.“Ầm ĩ gì ạ? À! Hình như con loáng thoáng nghe thấy gì đó, nhưng mà con buồn ngủ quá không dậy nổi.”“Bỏ đi.” Không biết cũng tốt.Lương Văn Tĩnh ra khỏi nhà vệ sinh, mới chợt nhớ ra kế hoạch tối nay của bọn họ.
Vậy mà cô ta lại quên mất, nhưng vừa rồi mẹ đứng một mình ngoài phòng khách khẳng định là đã lấy được giấy tờ nhà rồi.Khó trách trong lúc ngủ cô ta lại mơ hồ nghe được tiếng động gì đó!Giấy tờ nhà đã tới tay, vậy thì bọn họ không cần phải khách khí với hai mẹ con Quan Vãn Vãn nữa rồi.****Ngày hôm sau, bốn người tắm rửa mặt chải đầu sạch sẽ rồi ra ngoài trong bầu không khí quỷ dị.Bởi vì không có ai nấu cơm, nên bọn chỉ có thể ra ngoài giải quyết bữa sáng.
Trong đoàn ca múa có nhà ăn chuyên biệt, đồ ăn ở đó rất rẻ chỉ cần trả một chút tiền là có thể mua được.Nhưng Quan Vãn Vãn vẫn chưa chính thức nhận chức, nên không có tư cách vào nhà ăn.
Bọn họ đành phải tách khỏi La Quyên, dẫn Quan Tễ Bạch tìm một quán bán đồ ăn sáng trên phố, mỗi người ăn một phần cháo trắng và một cái bánh quẩy.Giá cả ở đây đắt hơn mấy lần ở nông thôn, bữa sáng của hai người tốn tận 1 tệ 50 xu.Hai mẹ con đau lòng, thở dài.
Bọn họ sắp hết tiền rồi, sớm nhất cũng phải một tháng nữa mẹ cô mới được phát tiền lương.Quan Tễ Bạch thầm mắng La Quyên là đồ keo kiệt.
Ngoài miệng thì nói hay lắm nhưng thực tế ngay cả một miếng cơm cũng tiếc không cho bọn họ, bữa cơm bà ta nấu ngày hôm qua cũng chỉ để tiện hạ thuốc.Ra khỏi quán ăn, lúc đi ngang qua cửa hàng Hữu Nghị, Quan Vãn Vãn nhìn trúng một đôi giày da màu trắng.
Đôi giày được làm bằng da cừu, kiểu dáng cực kỳ thời thượng, ở nông thôn có muốn cũng không mua được.
Bà không chút do dự mua tặng con gái.Đôi giày da có giá mười lăm tệ, gấp mười lần bữa sáng.Quan Tễ Bạch nhịn không được giật giật khóe miệng, hoá ra cái nhãn người đàn bà phá của này dán không sai người! Trên người bọn họ có tổng cộng chưa đến 60 tệ.Trong đó có 40 tệ là mấy người đàn ông muốn làm cha dượng của khi còn ở nông thôn chủ động cho bọn họ mượn.Tiền xe và chi phí ăn uống dọc đường đi hết hơn hai mươi tệ, số tiền còn lại cũng chỉ đủ để hai mẹ con bọn họ chắp vá sống qua tháng mà không bị đói chết.Bây giờ mẹ cô tiêu một lúc mười lăm tệ, chẳng lẽ bà muốn tháng sau cô đi ăn xin ư?Mặc dù trong lòng thì nghĩ như vậy nhưng ngoài miệng Quan Tễ Bạch chẳng hề nói một chữ.Bởi vì cô cũng là một người đàn bà phá của!Cái cần mua chắc chắn sẽ mua, cái không nên mua cũng sẽ mua.
Trên chuyến tàu trở về thành phố, cô đã lên kế hoạch kiếm tiền.
Kiếp trước tốt xấu gì cô cũng là một minh tinh, lăn lộn trong vòng xã giao, cũng học được một ít ngoại ngữ, vẫn có thể kiếm thêm chút thu nhập.Nếu thật sự không được thì cô có thể đi ôm đùi cha già kiếp trước mà!Quan Tễ Bạch đã sớm yên lặng tính toán ở trong lòng.
Năm 1985, ngườ cha già vẫn chỉ là một người thu thập phế phẩm, đạp xe ba bánh đi khắp hang cùng ngõ hẻm bán băng đ ĩa lậu, buôn đi bán lại vật liệu.Ông là người Bắc Kinh gốc, chắc chắn sẽ có vòng tròn giao thiệp.Bây giờ cô đi ôm đùi ông, để người cha già giới thiệu giúp cô kiếm thêm thu nhập.Mua xong giày hai mẹ con đi đến cửa hàng ca múa với tâm trạng đầy mong đợi, chỉ cần có thể quay lại đoàn ca múa làm việc, tháng sau bọn họ sẽ không bị chết đói.Đoàn ca múa Thành Phố nằm ở khu Cổ Lâu phồn hoa náo nhiệt, bên cạnh chính là nhà hát quốc gia cực kỳ nổi tiếng.Được bước lên sân khấu của nhà hát quốc gia biểu diễn là ước mơ và vinh dự của mỗi một người diễn viên.
Đáng tiếc, tuy được cái danh là đoàn ca múa Thành phố, nhưng nơi này là thủ đô, bên trên còn có đoàn ca múa quốc gia.Thậm chí đoàn ca múa thành phố còn không được tính là hạng hai, có rất nhiều đoàn ca múa giỏi hơn bọn họ.Ngoài đoàn văn công thuộc sự quản lý của quân đội, xuất sắc nhất là đoàn ca múa quốc gia, đoàn ca múa Đoàn Kết và đoàn ca múa Tiến Bộ.Dù là xuất ngoại thăm viếng, đón tiếp các đoàn khách nước ngoài, hay là tham gia các hoạt động của đài truyền hình, thì cũng do hai đoàn ca múa này dẫn đầu..