Vẻ mặt hoàng thượng rơi vào trầm tư, một lúc chưa biết nói sao.

Liêu Nguyệt im lặng chờ đợi, hồi lâu liền nói:
"Nếu họ có thể làm tốt việc này, có thể lấy công chuộc tội, cũng là an lòng cho các quan viên, cũng không sợ bị thiên hạ dị nghị khi tha cho Tống đại nhân, vừa an ổn lòng dân vừa khiến trong triều đình không ai có thể nói lại."
Thấy hoàng thượng vẫn im lặng không đưa ra quyết định, Liêu Nguyệt quyết đoán, đưa ra chọn lựa cuối cùng cho hoàng thượng:
"Dù sao, Tống Nhạc cũng phạm tội lớn, có thể giữ mạng khi lập đại công nhưng không thể giữ được chức quan.

Nếu mất đi một nhân tài thì cũng cần người thay thế, Tống Phi là người sẽ nên được thay vào."
Hoàng thượng lúc này mới cảm thấy nhẹ nhõm.

Mang vẻ mặt rất hài lòng với suy nghĩ của Liêu Nguyệt mà trong lòng cũng không khỏi thầm khen ngợi tính toán chu toàn của nhi tử.
"Vậy trẫm đồng ý nghe theo con lần này! Việc này trẫm giao cho con sắp xếp."
Liêu Nguyệt cúi đầu, hướng hoàng thượng khom người làm lễ:
"Tạ ơn phụ hoàng, Con còn một thỉnh cầu."
Hoàng thượng nghi hoặc nhìn Liêu Nguyệt gật đầu cho phép.
"Con đề cử cho Dương Tử đi theo với chức danh là thủ vệ, bảo vệ hai y quan."

Hoàng Thượng hơi suy tư.

Ông biết rõ Dương Trung không hề muốn nhi tử của hắn bước vào con đường quan trường, nếu như cho hắn vào thì cảm thấy có lỗi với Dương Trung, nhưng mà Cửu hoàng tử ý tứ rõ ràng như vậy, có nên cho hắn cơ hội này không.
Hoàng thượng hơi chau mày nói:
"Nếu như vậy, Dương Tử không thể thoát khỏi đường làm quan sau này."
Liêu Nguyệt như hiểu ý trong lòng của hoàng thượng, ánh mắt rất quả quyết.
"Hắn cũng là một người tài giỏi, dù có phải ép buộc hắn thì cũng phải làm, tất cả là vì quốc gia sau này."
Hoàng thượng tán thưởng suy nghĩ này của nhi tử, bản thân ông cũng đã ngồi trên ngai vàng ngần ấy năm, có tính toán sắp đặt nào mà ông chưa trải qua?
Đối phó với các quần thần bên ngoài tung hô bên trong âm thầm đối phó, thì chút mưu tính này có là gì? Huống chi, đó còn là vì đại sự sau này, vì sự vững mạnh của quốc gia.
"Những người con đề cử vốn là những người không dễ nắm bắt, con tin họ?"
Liêu Nguyệt cứng cỏi, thoải mái mà bày ra cho phụ hoàng thấy suy nghĩ của bản thân:
"Theo con, lòng người muôn hình muôn vạn, tuy khó đoán, nhưng không thể vì một chữ sợ mà đánh mất những người tài cho đất nước."
Hoàng thượng thực rất hài lòng.

Trong lòng không ngừng thầm khen ngợi nhi tử, chẳng biết từ khi nào mà hoàng nhi này của mình lại thông minh như vậy.
Hoàng thượng ngồi lại bên ghế rồng, tay nhấc bút lông viết lên ý chỉ.
"Truyền chỉ! Lệnh cho Tống Nhạc cùng Tống Phi nhận chức y quan tại Tô Châu, điều tra nguồn gốc căn bệnh lạ và tìm cách chữa trị, đồng thời, ban cho Dương Tử chức đội trưởng đội binh thủ hộ vệ y quan, lệnh cho chuẩn bị một số thuốc thang mang theo, chuẩn bị xuất phát trong đêm nay!"
Đại thái giám đứng cạnh nghe lệnh, liền lập tức nhận chiếu chỉ chạy đi.
Liêu Nguyệt cũng cúi đầu hành lễ, chuẩn bị rời đi thì hoàng thượng lại lên tiếng:
"Chuyện công chúa yêu thích Tống Phi, con có biết?"
Liêu Nguyệt cúi đầu đáp:
"Chuyện hoàng muội, cũng là tự đơn phương, chuyện này phụ hoàng nên dò hỏi ý tứ của Tống Phi!"
Hoàng thượng gật đầu, vẻ như đã biết.
"Hôm nay con thể hiện rất tốt!"
Liêu Nguyệt không vì một câu tán thưởng mà lấy làm kiêu, thong thả trả lời:
"Đa tạ phụ hoàng, nhi thần cáo lui."
Nhìn bóng nhi tử khuất sau đại môn, khóe miệng khẽ nhếch, hoàng thượng nở nụ cười hài lòng.

Có niềm vui nào hơn niềm vui khi nhận ra con mình đã trưởng thành chứ?

Mở ra bức tranh vẽ mẫu phi của Liêu Nguyệt, vừa nhìn vừa tự nói.
"Nàng thấy có phải hài nhi của chúng ta đã trưởng thành rồi không? Thông minh giống ta, xinh đẹp giống nàng."
Hoàng thượng nhìn tranh rồi tự cười, trong đôi mắt đượm một màu buồn thương sâu sắc.
                                        * * * * * *
( Cửu hoàng tử - Liêu Nguyệt, 16 tuổi, là người được mệnh danh là công tử ăn chơi trác táng nhất kinh đô, sáng thì ngủ, tờ mờ trưa mới dậy, ăn uống xong lại đi ra ngoài chơi bời, tối lại vào lầu xanh rượu chè.

Là một người mà hầu như ai cũng ghét, dù quần thần nhiều lần cáo trạng, có lần ghẹo chọc con gái của vị quan lớn.

Vậy mà hoàng thượng lần nào cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.

Nhiều lần cáo trạng không thành nên chẳng ai thèm nhắc tới nữa, vì họ thừa biết lý do, là do mẫu phi hắn Nguyệt Cẩm Hương, nàng mất sớm do bệnh, nhưng vốn dĩ là người được hoàng thượng yêu thích nhất.

Ai cũng biết nàng được hoàng thượng sủng ái nhất, chỉ tiếc là trái tim nàng không dành cho hoàng thượng.

Nguyệt Gia từng là một gia tộc lớn, Nguyệt Thúc là phụ thân của Cẩm Hương, là vị quan lớn, được xem là cánh tay đắc lực của hoàng thượng.

Chỉ vì một lần sơ sót mà bị hãm hại mất mạng.

Cả gia tộc cũng bỗng dưng biến mất sau đó.

Một thân một mình Nguyệt Cẩm Hương, nhờ sự giúp đỡ của hoàng thượng tìm kiếm gia tộc mình.

Gia tộc chưa tìm thấy thì Cẩm Hương bỗng đổ bệnh và mất.

Cứ tưởng Liêu Nguyệt sẽ thay mẫu thân mình tìm kiếm và gầy dựng lại gia tộc thì ngược lại, Liêu Nguyệt suốt ngày chỉ biết ăn chơi và sống an nhàn với thân phận Cửu hoàng tử, vì vậy cái tên Nguyệt Gia cũng dần biến mất.

Vì quá yêu Nguyệt Cẩm Hương nên hoàng thượng mới đặt tên cho Cửu hoàng tử là Nguyệt.

Ngoại hình y đúc mẫu thân, xinh đẹp không thua ai.

Nhìn vẻ ngoài có vẻ yếu mềm, nhưng ai mà chọc giận thì sống không bằng chết.

Vì thế mà bị đồn là ác bá, người ghét hắn ngày càng nhiều nhưng hắn vẫn chẳng thèm để tâm mà hưởng lạc vui vẻ.

Châm ngôn hắn " Ta là ai không quan trọng, quan trọng là ta muốn điều gì.").

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play