Tô Diệp ngâm mình cả buổi chiều giữa làn hợp âm trầm đục nơi vách đá.
Tinh thần thư thái nom khác nào hưởng thụ nghỉ dưỡng.
Diệp Quốc Kiện giật giật lông mày nhìn cô cháu gái: Ôi thiên địa ơi, hung hãn quá.
Một mình nó làm bằng ba thằng thanh niên trai tráng.
Tô Thế Vĩ mượn thêm trâu nhà hàng xóm, chuẩn bị hai thùng xe kéo tăng tốc độ vận chuyển.
Trong sân viện, đá lớn đá nhỏ chất lổn nhổn cao qua đầu người.
Tô Cảnh Lâm và ba ông anh họ ngoại chăm chỉ leng keng lạch cạch cắt xén thông trưa.
Càng chém càng thuần thục, hiệu suất khả quan cứu vớt mặt mũi.Buổi tối tắm rửa, Tô Diệp bị xon xót tay do da bị trầy xước.
Nàng xin Diệp Mai giúp đỡ: “Nương, may cho con đôi găng tay.”Diệp Mai: “Con muốn kiểu dáng như nào?”Tô Diệp: “Loại xỏ riêng từng ngón ấy.”Diệp Mai duỗi bàn tay của con gái ra áng chừng độ dài, gật đầu đồng ý: “Uh, xíu nương may.”Tô Cảnh Lâm nhân dịp chen ngang: “Nương, may cho cả con nữa.”“Nhất định rồi.”Sớm ngủ dậy, đôi găng tay da thỏ đặt sẵn bên gối Tô Diệp và Tô Cảnh Lâm.
Tô Diệp xỏ tay, nắm vào duỗi ra thử độ linh hoạt.
Diệp Quốc Kiện trả 5 văn tiền ngồi ké xe trâu công cộng vào phủ thành mua gạo nếp.
Hứng thú thu thập đá của Tô Diệp vẫn ngút ngàn, nàng tung tăng hành hạ chúng.
Tô Thế Vĩ khua trâu vận chuyển.
Buổi chiều Diệp Quốc Kiện mua gạo về, đi ngang qua tiểu thạch sơn thấy Tô Diệp hừng hực khí thế, hắn vội can ngăn: “Diệp tử, cháu đừng cắt nữa.
Số lượng dư thừa rồi.”Tô Diệp trả lời: “Vâng”Nàng nuối tiếc trỏ vào hòn đá siêu to khổng lồ: “Làm cối xay”Diệp Quốc Kiện từ chối: “Đại cữu không biết khắc đâu.
Hôm nào rảnh ta sẽ vào thành mua một cái cối xay cỡ nhỏ.
Cháu tự cân nhắc nhé.” Diệp Quốc Kiện trộm nghĩ nếu đặt cối xay trước nhà chính, vợ già và muội muội có thể sử dụng chung, khá tiện lợi.Chạng vạng, Diệp Mai mau chóng nấu xong cám gia súc rồi rửa nồi sắt sạch sẽ chờ gạo nếp.
Diệp Quốc Kiện vừa trao mấy bao vải, nàng nhanh nhẹn vo gạo đổ đầy nồi.
Nước sôi lăn tăn thì rút bớt củi, giảm lửa đun chậm ninh kĩ đến tận khi gạo nở bung dẻo quánh ngả màu trắng đục.
Hỗn này trộn cùng vôi sữa và cát mịn thành vữa kết dính cường độ cao.Sau bữa cơm chiều, Tô Thế Vĩ và Diệp Quốc Kiện ngồi hóng gió nói chuyện phiếm.
Nhác trông bóng dáng Tô Thế Đào mở cổng bước vào, hai anh em đứng dậy chào đón.Tô Thế Vĩ: “Anh họ, anh ăn cơm chưa?”Diệp Quốc Kiện: “Chào Tô thiếu tộc trưởng.”Tô Thế Đào đoan chính ngồi trên ghế, vỗ vai Tô Thế Vĩ và Diệp Quốc Kiện cùng ngồi.
Hắn mỉm cười đáp: “Huynh ăn rồi.
Diệp huynh đệ, đừng xưng hô khách sáo thế.
Đệ gọi ta Tô đại ca thôi.”Diệp Quốc Kiện sửa lời: “Tô đại ca.”Tô Thế Vĩ: “Vụ xuân đương bận rộn việc nông, huynh bớt thời gian thăm đệ có chuyện gì quan trọng ạ?”Tô Thế Đào: “Ta nào tìm đệ, ta muốn gặp Diệp huynh đệ cơ.”Tô Thế Vĩ, Diệp Quốc Kiện bất ngờ chưng hửng.Diệp Mai pha trà đặt trước mặt khách: “Mời anh họ uống nước.”Tô Thế Đào: “Cảm ơn muội.”Hắn bưng chén nhấp mấy ngụm nhuận hỏng, thủng thẳng nói mục đích: “Diệp huynh đệ, ta có chuyện cần nhờ.”Diệp Quốc Kiện thấp thỏm xoa xoa lòng bàn tay: “Đệ lắng nghe, Tô đại ca cứ tự nhiên đừng ngại.”Tô Thế Đào thẳng lưng nghiêm túc nói: “Tình hình hạn hán năm nay chắc đệ cũng nắm rõ ràng.
Chúng ta chạy nạn từ Giang Nam, thời gian cắm dùi ở huyện Hoành chưa lâu.
Nay căn cơ mỏng manh, thế đơn lực bạc chẳng ngờ phải đối diện nguy cơ thiên tai.
Tuy rằng tộc ta đã đào hồ ngăn đập chứa nước nhưng sức chứa kia thua xa lượng cần thiết để duy trì hơn ngàn khoảnh ruộng.”Tô Thế Vĩ lẩm bẩm: ơ cái giọng điệu này quen quen.Diệp Quốc Kiện thở dài ưu sầu: “Vâng”Tô Thế Đào: “Cho nên các vị bô lão dự kiến đào thêm nhiều giếng công cộng gần khu vực cánh đồng đặng sau này giải quyết vấn đề tưới tiêu.
Ngày mai hai đệ khởi công, ta muốn cử mấy nhóm thợ nề giàu kinh nghiệm sang phụ giúp, đồng thời học hỏi tay nghề.
Một cây làm chẳng nên non, ba cây chụm lại lên hòn núi cao.
Hiểm cảnh cần nhất trì đồng lòng.
Chúng ta biết yêu cầu này khiến đệ chịu thiệt thòi, quỹ tộc sẽ trích xuất khoản tiền nhỏ nhỏ coi như phí truyền thụ.”Diệp Quốc Kiện từ chối: “Đệ không dám nhận bạc đâu ạ.
Ai thích tới xem cứ việc tới thoải mái, đệ rất sẵn lòng chỉ điểm.
Hồi xưa đệ may mắn gặp gỡ một vị sư phụ già lành nghề.
Ông ấy tốt bụng truyền nghệ miễn phí, răn dạy đôi ba kỹ thuật.
Đệ phải thú thật với huynh, đệ chỉ biết xây loại giếng hình vuông thôi.
Loại miệng tròn đệ chịu chết.”Diệp Quốc Kiện ngẫm nghĩ bổ sung thêm: “May nhờ dòng tộc họ Tô nâng đỡ, họ Diệp nhà đệ mới thuận lợi bình an, người một nhà quây quần đầy đủ nơi đây.
Thi ân tất có hồi báo.
Xin huynh đừng bao giờ nhắc lại vấn đề tiền bạc nữa.”Tô Thế Đào gật gù: “Diệp huynh đệ đại nghĩa.”Diệp Quốc Kiện cười ha hả sảng khoái.Tô Thế Vĩ đảo mắt ngắm trăng sao.Tô Thế Đào đứng dậy cáo từ: “Giờ huynh tranh thủ tập hợp nhân thủ luôn.
Sớm mai sẽ dẫn thẳng sang gặp đệ.”“Vâng”Tô Thế Vĩ và Diệp Quốc Kiện tiễn Tô Thế Đào đến tận đầu ngõ.Trước giờ thìn, thái dương chói lóa vạn dặm vắng bóng mây, nhóm thợ nề gồm năm người trong đó trưởng nhóm là người quen của cha Hổ tử.
Bà con trao đổi giới thiệu thông tin, nhanh chóng xưng huynh gọi đệ.
Cách giờ thìn mười lăm phút, Tô Thế Vĩ kê bàn lùn bày đồ cúng gồm gà hun khói hấp, thịt khô sống, ba chén cơm tẻ, ba ly rượu đầy.
Chính thìn, Tô Thế Vĩ thắp ba nén hương cắm trực tiếp lên bát cơm, cung kính vái lạy tế bái thiên địa, xin phép thổ thần.
Giữa làn khói nghi ngút, hắn cuốc nhát đầu tiên hoàn thành nghi lễ động thổ.
Những người khác nhao nhao hỗ trợ đào.
Hương tàn, Diệp Mai cẩn thận thu dọn tế phẩm.Nhân công hùng hậu đông đảo nên Tô Diệp và các biểu ca khá rảnh rang.
Nàng chia đá tảng thành đá khối cho đỡ buồn tay.
Nhìn tưởng dễ hóa ra khá khó.
Yêu cầu khống chế chuẩn lực đạo, biên độ xén, góc nghiêng đặt mũi dùi.
Nát vụn cỡ năm sáu tấm nàng mới nắm bắt được trọng điểm.
Tô Diệp cảm giác có người ngồi xuống bên cạnh, ngẩng phắt đầu cảnh giác, chạm ngay ánh mắt Tô Thế Lương.Tô Diệp vội chào: “Tam thúc”Tô Thế Lương chớp chớp mắt trêu: “Diệp tử, chú thèm thịt xông khói của nhà cháu.
Chú tới góp sức thì có được mời ăn thịt không?”Tô Diệp…..
vung bàn tay về phía ông anh giai đương ngồi xổm cầm đục loay hoay, đùn đẩy trách nhiệm: “Hỏi anh ấy”Tô Thế Lương vuốt vuốt mũi thì thầm với Tô Cảnh Lâm: “Này, Diệp tử vẫn ít nói nhỉ.”Tô Cảnh Lâm ngán ngẩm: “Vâng, tật xấu lưu ngàn năm.”Bên công trình, Diệp Quốc Kiện và năm ông thợ đã đào sâu chừng hai mét, miệng giếng thô rộng 1m2, dài 1m5.
Đá lát thành và viền giếng dày đồng đều trên dưới 20cm.
Đáy giếng hẹp chỉ đủ chứa vừa người trưởng thành.
Diệp Quốc Kiện đứng dưới đó xây một mình.
Tô Thế Vĩ khom lưng trộn vữa, người khác vận chuyển nguyên liệu xuống bằng dây ròng rọc.
Diệp Quốc Kiện thao tác thuần thục đồng thời giảng giải hướng dẫn tỉ mỉ nhưng điểm cần lưu ý.
Hắn thiết kế cầu thang đơn giản trên một bên vách tiện bề trèo leo.
Cứ mỗi 30cm cắm ngập nửa viên đá vào đất, thừa nửa viên làm điểm tựa.
Giữa trưa, Diệp Quốc Kiện đắp đá sát viền đáy, quân đoàn ngừng tay thu quân về ăn cơm nghỉ ngơi.
Diệp Mai và Trần Lan chung sức nấu bữa cơm trưa giản đơn.
Tô thức ăn nóng hôi hổi kèm cơm khô độn gạo lức.
Tuy vậy mọi người vẫn khen Tô gia hào phóng lắm của để dành.
Tô Thế Vĩ và Diệp Quốc Kiện dâng trào cảm giác buồn rầu, nhớ lại cảnh ăn đói mặc rách lo lắng thấp thỏm thuở chạy nạn.Buổi chiều Diệp Quốc Kiện đào sâu hai mét dọc thẳng trục hoành theo vách giếng.
Bùn đất ẩm ướt xen lẫn đá cuội.
Người đứng phía trên thả xô gỗ buộc ròng rọc xuống vận chuyển hỗn hợp bùn sình.
Mở rộng đồng đều bốn phía theo hình vuông, đập nện lèn chặt bề mặt vách, ghép đá trát vữa ngược từ dưới lên.Diệp Mai ninh thêm nồi gạo nếp nhừ tương tự hôm qua.
Cơm tối năm thợ nề ngại phiền Tô gia cất công nấu nướng, trực tiếp về nhà riêng.
Họ hẹn sáng mai tập hợp ở công trình.Tảng sáng giờ mẹo, Diệp Đức Tường bụng rỗng tuếch chui xuống giếng đào đất.
Diệp Quốc Kiện thắp đèn dầu đặt trong thùng treo ròng rọc kiểm tra chất lượng không khí phía dưới.
Sỏi đá dần chiếm tỷ lệ lớn trong tầng địa chất, đào bới cực khó khăn và tiêu tốn sức lực.
Diệp Quốc Kiện đứng trên chỉ huy, xem xét tình hình tổng quát.
Hai cha con nhuần nhuyễn thao tác, hăng say lao động.
Khi độ sâu đạt thêm một mét, nhóm thợ nề đã đến đông đủ.
Cha Hổ tử thay ca để Diệp Quốc Kiện, Diệp Đức Tường nghỉ ngơi ăn nhẹ.Cha Hổ tử đào thêm một mét nữa, nước bắt đầu rỉ giọt từ các khe hở bốn xung quanh vách.
Diệp Quốc Kiện vội xuống nèn chặt, kè đá trát vữa định hình, tránh yếu chân sụp lún.
Diệp Quốc Kiện xây xong đổi thành cha Hổ tử hung hục đào.
Nhân công luân phiên thay đổi, người làm người nghỉ khoa học nhịp nhàng.
Buổi sáng đào hai mét, xây hai mét.
Buổi chiều tiếp tục thi công đạt độ sâu 2 mét.
Ánh nắng vụt tắt, bánh xe mặt trời quá đường chân mây, họ đã chạm tới tầng cát sỏi.
Giếng đạt độ sâu 8m vẫn chưa chạm mạch nước ngầm.
Nhóm thợ nề khá nản chí, thì thào trao đổi.
Họ hoài nghi tính khả thi của công trình này, sợ uổng phí tâm huyết suốt hai hôm.
Diệp Quốc Kiện lây nhiễm cảm giác thấp thỏm bất an, tâm trí rối bời.
Riêng mình Tô Thế Vĩ vững tâm trước sau như một..