Sau đó Hạ Vũ đã dẫn các bạn tới phòng của bản thân.
Hạ Vũ: “ Nếu các cậu báo trước là sẽ đến thì tớ đã dọn dẹp phòng rồi …”
- “ Căn phòng của mình cũng không trang trí gì cầu kì cả, mình theo phong cách tối giản ý mà..”
Hạ Vũ mở cửa phòng ra, cô ấy bỗng nhiên đơ cả người. Căn phòng với phong cách tối giản của Hạ Vũ đâu mất rồi, trước mắt cô là một căn phòng lạ hoắc.
Những phụ kiện trong phòng khiến Hạ Vũ không thể tin vào mắt mình, đủ loại phong cách từ công chúa bánh bèo, cho đến phong cách thổ dân đều hiện diện trọng phòng của Hạ Vũ.
Hạ Vũ nghĩ: Chuyện này là sao? Cái giường của mình sao lại được trang trí giống giường của mấy cô công chúa bánh bèo trong truyện cổ tích vậy. Mấy nét vẽ nghệch ngoạc trên bàn học của mình là sao. Ở đâu ra mấy bức tượng của người da đỏ vậy, mấy con thù nhồi bông kì dị kia là gì...?
Trái ngược với Hạ Vũ, các bạn nữ có vẻ tỏ ra rất thích thú:
- “ Oa, tuyệt quá!”
- “ Thì ra đây là phong cách của cậu à, Hạ Vũ?”
- “ Khắp căn phòng đều trông rất huyền bí?”
Hạ Vũ cứng họng không biết giải thích sao, mắt trái cô giật giật cho thấy dự cảm không lành:
- “ Chuyện này là sao, Duy Anh?”
Duy Anh: “ Nhắc mới nhớ, ban nãy dì Ngọc Huyền có nói là dì ấy sẽ giúp cậu dọn phòng đó!”
Hạ Vũ choáng váng không tin vào mắt mình, cô nhìn vào căn phòng:
- “ Vậy đây là cách mà dì ấy dọn phòng sao?”
Hai bạn nữ ôm bức tượng của người da đỏ lên, không tin vào những gì mình đang thấy, họ dùng ánh mắt ngờ vực hỏi Hạ Vũ:
- “ Cậu thích cái này thật sao?”
Câu hỏi đó khiến Hạ Vũ muốn sụp đổ luôn.
Một bạn nữ khác lại gần cái đèn ngủ kinh dị có cái miệng đang mở to ra và hỏi:
- “ Không biết cái này có cắn người không ta?”
Một cô bạn khác cầm cái đèn học có hình cái mắt to chà bá hỏi:
- “ Đây là cái gì vậy...?”
Hình tượng mà Hạ Vũ đang cố xây dựng coi như đổ sông đổ bể:
- “ Dì Ngọc Huyền, thiệt là....”
Không thể tiếp tục chịu sự đả kích đến từ căn phòng Hạ Vũ tìm lý do để ra ngoài, bỏ lại Duy Anh ở lại đối phó với Charlette và các bạn nữ khác:
- “ Tớ đi chuẩn bị ít hoa quả đây, chờ tớ một chút nhé!”
Hạ Vũ vội đi ra ngoài rồi đóng cửa phòng lại.
Duy Anh khó xử: “ Nè! Chờ đã, Hạ Vũ!”
Charlette cất tiếng nói: “ Duy Anh...’’
Charlette cầm một con gấu bông với vẻ ngoài kì lại nói: “ Hạ Vũ có sở thích thú vị ghê.”
- “ Không hiểu sao tớ cũng muốn có cái này.”
- “ Mà ai sẽ nấu cơm, giặt giũ, dọn dẹp và làm việc lặt vặt vậy?”
Duy Anh cẩn thận nói: “ Tớ và Hạ Vũ sẽ thay phiên nhau làm.”
- “ Đôi khi, dì tớ cũng phụ giúp nữa.”
Charlette: “ Cậu và Hạ Vũ thay phiên nhau làm...”
Ánh mắt của Charlette lại thay đổi, Duy Anh đã cảm nhận được sát khí...
Charlette lại bắt đầu suy diễn:
- “ Cùng Hạ Vũ dọn dẹp...”
- “ Cùng Hạ Vũ giặt giũ..’’
- “ Và, và...”
Ánh mắt Charlette lại loé sáng một cách đáng sợ khiến Duy Anh giật mình, Charlette càng nghĩ càng đáng sợ:
- “ Đây là đồ lót của Duy Anh à?”
- “ Duy Anh đồ của cậu có mùi!”
Nghe Charlette suy diễn, Duy Anh sởn hết cả gai óc vì trí tưởng tượng phong phú của cô ấy:
Duy Anh vội giải thích: “ Nè nè, không có chuyện đó đâu.”