Thư Vưu: ...

Nhân vật công chính muốn cùng tôi ‘ngủ’, làm sao bây giờ? Online chờ!!!

...... Rất gấp!

Hic, nhưng tôi chỉ là nam phụ pháo hôi nhỏ bé mà thôi.

Không sao đâu.

Cậu ngớ người, có thể nó quá rõ ràng nên mắt Lận Minh Húc chuyển sang u ám, thản nhiên nói: “Bây giờ cậu đi, còn kịp.” 

“ Không! Không! Không!”

Thư Vưu hiểu rồi, Lận Minh Húc đây là còn đang  giận! Là cố ý thử cậu!

Nhất định là ban ngày quá tức giận, dù sao thiếu chút nữa bị người yêu cho đội nón xanh, vô cùng nhục nhã, dù là ai cũng không thể nhịn được. Cho dù Thư Vưu cố gắng ngăn cơn sóng dữ, nhưng cẩn thận suy nghĩ một chút, người bình thường đều sẽ cảm thấy không ổn.

Trông cậy vào mấy câu liền lừa gạt Lận Minh Húc để qua chuyện, đó là không có khả năng —— Thư Vưu quyết định, lại cố gắng hơn nữa. 

Cậu nhanh chóng ngoan ngoãn: "Tôi không đi, tôi sẽ không đi.”

Giọng điệu chân thành từ tận trong trái tim nói: “Anh cũng không nên ép tôi đi, tối nay chúng ta sẽ ngủ cùng nhau. Anh không cần thử tôi, tôi đã nói rồi tôi cực kì cực kì chung thủy, ai đi thì đi chứ tôi sẽ không bao giờ đi. Tý nữa tôi dùng máy hàn tự mình hàn mình trên giường của anh  nha?”

Khóe môi của Lận Minh Húc tràn ra một tia cười lạnh: "Trong nhà có hàn điện không? ”

"Không có, tôi chỉ dùng biện pháp tu từ để thể hiện quyết tâm của mình, kiên định như Thanh Sơn Bách Lão Tùng của tôi”. 

*Câu đầy đủ: “Thọ tỷ Nam Sơn bách lão tùng” nghĩa là tuổi thọ nhiều như cây trúc ở núi Nam Sơn, và sức khỏe dẻo dài, bền bỉ như hàng trăm cây tùng già trên núi Nam Sơn. Đại loại câu này bạn ý sự kiên định quyết tâm ở lại kiên định bất khuất như câu thọ tỷ nam sơn - t-y-t.

Lận Minh Húc: ...

Anh nhìn Thư Vưu thật sâu, rồi lướt qua người đi vào phòng ngủ, tất nhiên cũng không có ý cùng Thư Vưu ăn cơm tối.

Thư Vưu cảm thấy bất đắc dĩ.

Không có biện pháp, xuyên thành nam phụ pháo hôi chính là như vậy đó, ấn tượng công chính đối với nguyên chủ quá kém, dù có bổ sung cũng không bù lại được. Bất quá cậu đã nghĩ kỹ rồi, vì để giữ lại cái mạng nhỏ của mình, đây đều là chuyện nhỏ thôi.

Cậu múc một tô mì thịt bò lớn, nhanh chóng ăn sạch sẽ, sau khi ăn xong mới phát hiện cậu đã đánh giá sai mức độ giận dai của Lâm Minh Húc, nhưng sao giờ, mì vẫn còn đủ hơn cho một người ăn.

Thư Vưu ôm tô đi gõ cửa phòng ngủ chính: "Lận Minh Húc ? Anh thật sự không ăn mì sao?”

"Mì thịt bò, tôi cho rất nhiều thịt bò đó."

“Tô lớn, nước đậm đà, còn có rau xanh ăn kèm, anh đoán xem? Xuýt, ngon lắm đó.”

Cậu đứng ở cửa lải nhải không ngớt, giống như một đầu bếp ramen kéo khách trên đường phố, cửa phòng đột nhiên mở ra, Lận Minh Húc mặt đen mặt nói: "Tôi ăn rồi.”

"Haizzz..."

Thư Vưu chép chép miệng: "Vậy sao anh không nói sớm, không biết giá gas rất đắt sao?”

Nói xong lập tức xoay người: "Được rồi được rồi, tôi cất sáng mai hâm lại ăn.” 

Lận Minh Húc:…?

Thư Vưu cũng không nhìn vẻ mặt của anh, quay về phòng bếp dọn sạch sẽ, cất mì xong, quẹo trở lại phòng khách, kéo vali đi tới phòng chính gõ cửa.

Lần này cánh cửa mở rất chậm.

Lận Minh Húc mặc áo choàng tắm, tóc ướt sũng, sắc mặt đen thui: "Cậu lại có chuyện gì?”

Ánh mắt anh quét qua vali của Thư Vưu, nhíu mày: "Nghĩ thông suốt rồi? Quyết định rời đi?”

"Không có! Không có."

Thư Vưu giải thích: "Không phải anh để tôi chuyển đến ở cùng với anh sao? ”

"Tôi nghĩ thông suốt rồi, một mình tôi không ngủ được, ban đêm khó ngủ, còn gặp ác mộng đến đổ mồ hôi nữa."

Cậu làm bộ thẹn thùng, cúi đầu cụp mắt: "Tôi cảm thấy mình rất cần anh. ”

Lận Minh Húc chế giễu nói: "Triệu chứng này hẳn là do thận hư. ”

Thư Vưu ngạc nhiên: "Làm thế nào anh biết được?" 

Lận Minh Húc:…

Im lặng là khung cảnh cơ bản của màn đêm.

Cuối cùng, Lận Minh Húc vẫn nhường đường, để Thư Vưu vào.

Phòng của Lận Minh Húc rất gọn gàng, không có nhiều đồ đạc, có lẽ chủ nhà cũng không quan tâm nhiều mà chỉ cung cấp những vật dụng cơ bản, không muốn tiêu tiền vào những thứ khác. Khi Thư Vưu bước vào, nhìn thấy trên giường của Lận Minh Húc chỉ được trải một lớp đệm rất mỏng và đơn giản.

Lận Minh Húc từ nhỏ sống trong sung sướng, sinh ra trong gia đình giàu lại có quyền thế, ngay cả tã cũng  được làm từ tơ tằm thượng hạng, không biết mấy ngày nay đối phương trải qua như thế nào?

Thư Vưu đặt gối của mình xuống, thái độ thản nhiên. Thấy Lận Minh Húc đang sấy tóc, tiện tay cầm khăn mặt, đi vào phòng tắm phòng ngủ chính.

Có một tấm gương trong phòng tắm.

Bởi vì Lận Minh Húc vừa tắm xong, trong phòng còn đầy hơi nước, gương cũng mơ hồ không rõ. Thư Vưu vẽ mấy vòng trên gương, tùy ý lau một cái, gương mặt hiện tại của cậu lập tức hiện ra. 

Tinh tế và xinh đẹp, cũng có phần giống cậu ở thế giới trước, nhưng khí chất hoàn toàn khác. Phỏng chừng qua một đoạn thời gian nữa, sẽ hoàn toàn biến thành chính mình. 

Lại nghiên cứu thân thể một lát nữa, ừm, không có vết sẹo do khi còn bé móc trứng chim, quả thật không phải thân thể ban đầu của mình.

Dòng nước ào ào rơi xuống, Thư Vưu vừa tắm, vừa cân nhắc chờ lát nữa nên làm cái gì bây giờ.

Cậu chỉ muốn yên ổn sống, không muốn giày vò lung tung.

Huống chi, sự chiều chuộng với nguyên chủ chỉ là diễn kịch, Lận Minh Húc căn bản không thích cậu.

Cho nên, cậu liền biểu hiện bình thường và đi đến cái kết ‘không hợp nên chia tay’ với Lận Minh Húc là được rồi.

Về phần phải đối mặt với nghĩa vụ bạn trai sau khi tắm xong thì… 

Thư Vưu trong lòng rối rắm, sờ mông mình.

...... Cũng rất mềm và ngon nha.

Mặt cậu đỏ bừng, có lẽ là do hơi nước. Cậu nhanh chóng xua cái ý nghĩ đen tối kia ra khỏi đầu, đưa tay lấy sữa tắm trên kệ. 

Sữa tắm sau khi chuyển nhà là ngẫu nhiên mua ở siêu thị gần đó, Thư Vưu không nhìn kỹ, tùy tiện cầm lên, đổ một ít vào lòng bàn tay, xoa đều.

Bọt bọt nổi lên, Thư Vưu trong bồn tắm trầm tư, lại ma xui quỷ khiến hừ lên: "Trên người ngươi có mùi nước hoa của anh ta đó..."

* ý là ẻm dùng sữa tắm chung hiệu với công nên ẻm tự nói trên mình ẻm có mùi của công. 

Dây dưa tắm rửa một hồi, Thư Vưu mở cửa phòng tắm, trước tiên thò đầu ra ngoài nhìn một cái: Rất tốt, Lận Minh Húc không chú ý tới cậu, đối phương đang ngồi ở bàn làm việc gõ bàn phím, tựa hồ đang bận việc quan trọng.

Người đàn ông tập trung làm việc vô cùng đẹp trai, góc nghiêng anh tuấn, nhìn bộ dạng chăm chú đó thì chắc anh ta đang bắt đầu với hợp đồng có giá trị hàng tỷ cũng nên. 

Cậu nhanh chóng lau khô người và leo lên giường một cách nhẹ nhàng im lặng nhất có thể. Sau khi nằm trên giường cậu mở điện thoại, nhấn vào App Cá muối đã tải về trước đó. 

*App cá muối: Xianyu (闲鱼) hay còn có tên gọi khác là 2Taobao. Đây là nơi người dùng có thể tự do mua bán đồ si chất lượng như mới (secondhand), đồ cũ, đồ cổ,… với giá rẻ cùng vô số mẫu mã cực kỳ đa dạng. Bên trung giới trẻ thường gọi là app cá muối nha, chứ nguyên văn là app con cá í.

Thư Vưu rất quen thuộc với app này, quen cửa quen nẻo đăng ký đăng nhập rồi bắt đầu chụp ảnh. 

Đầu tiên là... Ừm, vòng đeo tay kim cương, giá gốc năm mươi tám vạn, vẫn còn nguyên bao bì và phiếu bảo hành. Kim cương giữ giá rất tốt, giữ lâu không mất giá.. Giảm tối đa… 2%, không thương lượng. *đính kèm ảnh*

Sau đó là túi xách da thật, thương hiệu lớn nhưng không phải là phiên bản số lượng, còn nguyên hộp. Giảm tối đa… 7% giá trị túi, hàng không bao ship, cũng không thương lượng. * đính kèm ảnh*

Còn có chiếc đồng hồ khảm kim cương kia, hộp và phiếu bảo hành còn nguyên. Cái này ngược lại để càng lâu càng có giá trị. Giảm.. giảm cái gì mà giảm, không giảm. *đính kèm ảnh*

Cuối cùng là một ít quần áo, Thư Vưu căn bản không nhớ rõ nguyên chủ đã mua bao nhiêu tiền, cũng không có hóa đơn, cậu dứt khoát chụp bao nhiêu đăng bấy nhiêu, mô tả kỹ rồi đưa ra giá cả, cộng thêm mấy chữ: “Lòng dạ tui nhỏ nhen khuyên bạn nên suy nghĩ kĩ trước khi trả giá!” *đính kèm ảnh** đính kèm ảnh cây đao*

Bận rộn trên App Cá muối xong, lại chia sẻ lên các phần mềm xã hội khác thêm một lần. 

Lận Minh Húc đang làm một bản kế hoạch kinh doanh, thì bỗng nhiên điện thoại di động rung ù ù, làm rối loạn suy nghĩ. Anh cầm lên nhìn, là trạng thái mới đăng của bạn tốt Thư Vưu. 

*trạng thái trên Wechat nha.

Hai người là quan hệ người yêu, nên Lận Minh Húc cài đặt chế độ ưu tiên cho Thư Vưu, mỗi lần cậu đăng gì lên đều có thông báo. 

Lận Minh Húc nhìn thấy thông báo thuộc về Thư Vưu, nhíu mày, trong mắt có một tia chán ghét, sau đó nhìn thấy một đống hình ảnh kim cương và quần áo thì ngạc nhiên.

...... Thư Vưu thật sự muốn bán đồ sao?

Giữ lại hộp chính là vì bình thường có thể chụp ảnh sống ảo khoe khoang này nọ, làm sao một người có lòng hư vinh tham lam của cải mạnh mẽ như vậy lại có thể bán hết những món hàng xa xỉ mà bản thân đã có được.?

Lận Minh Húc không tin điều đó.

Thư Vưu bận rộn một hồi lâu, đầu ngón tay đều có chút đau nhức. Buổi tối người lên mạng rất nhiều, chỉ chốc lát sau đã có người hỏi giá, nhìn trúng một cái áo sơ mi của thương hiệu lớn. ( truyện trên app T Y T )

Cậu bấm vào tin nhắn, trực tiếp ngồi xổm xuống đất để trả lời. 

Người mua A:【Soái ca, ba mươi vạn bán không?】

Thư Vưu: 【Bán, thêm hai ngàn nữa là bán.】

Một lúc lại có người hỏi.

Người mua B:【Xin chào, bạn có thể mặc nó và chụp ảnh? Quần áo có đúng hàng thật không? Bao ship không? Bạn có thể gửi một video?】

Thư Vưu:【Xin chào, không thể, hàng thật, bao ship, không thể.】

Cùng lúc đó còn có một tin nhắn nữa.

Người mua C:【Chiếc áo này có phải là màu vàng không? Làm sao tôi nhìn nó ra thành màu xanh lá cây?】

Thư Vưu:【Đó là màu xanh lam, bạn nên xem xét việc đổi sang một điện thoại di động có độ chênh lệch màu sắc tốt hơn?】

Lận Minh Húc im lặng đứng ở phía sau cậu.

Màn hình rất sáng, nền trắng chữ đen thấy rõ ràng, Lận Minh Húc nhìn thấy hết, ánh mắt có chút vi diệu.

Chân Thư Vưu tê dại, định thay đổi tư thế, lúc ngửa ra sau, thiếu chút nữa đụng phải Lận Minh Húc, giật mình: "Lận Minh Húc?”

"Anh đang làm gì vậy? Đứng sau lưng tôi rồi muốn chơi trò tập kích bất ngờ?” 

Lận Minh Húc thản nhiên nói: "Cậu thật sự muốn bán những thứ này?”

"Đúng vậy." Thư Vưu thầm nghĩ mình đã cam kết, thề thốt mấy lần rồi mà Lận Minh Húc còn hỏi lại vấn đề này nữa. Quả nhiên trong lòng anh ta vẫn canh cánh chuyện hôm nay. Nhưng đây là điều không thể tránh khỏi, nếu đổi lại là Thư Vưu, cậu nhất định xé xác đôi cẩu nam nam kia. 

Chỉ là người trong cuộc biến thành chính mình, cảm giác này liền biến thành ngậm ngùi chua xót.

Thư Vưu nghiêm túc nói: "Tôi thật sự muốn bán thứ này. Giữ lại cũng vô dụng.”

Cậu bày ra bộ mặt nhìn thấu hồng trần, giác ngộ nhân sinh: “ Tôi nghĩ thông rồi, hoa nở khi thấy Phật! Trong mơ Phật khuyên nhủ tôi, để cho bản thân mình không được đắm chìm trong đồ vật tục tiểu, phải biết nắm bắt trọng điểm, tìm cốt lõi, hiểu được cái gì mới là thứ quan trọng nhất trong cuộc sống này.”

Đôi mắt Lận Minh Húc càng sâu: "Ồ? Vậy cậu nói xem điều quan trọng nhất trong cuộc đời?” 

Thư Vưu thiếu chút nữa thốt ra chữ tiền, nhưng may là phanh gấp lại, ngượng ngùng rũ mắt: "Là yêu, là ấm áp, là nhân gian tứ nguyệt thiên! ”

*Ngày tháng tư của nhân gian (人間四月天; Nhân gian tứ nguyệt thiên) là bộ phim truyền hình nhiều tập của Đài Loan sản xuất được phát sóng năm 1999 trên đài truyền hình Trung ương Đài Loan, đài truyền hình Trung ương Trung Quốc, đài ATV Hồng Kông. Phim lấy bối cảnh xã hội Trung Quốc những năm đầu thế kỷ 20, xoay quanh mối tình giữa nhà thơ Từ Chí Ma và cô tiểu thư Lâm Huy Nhân sau này là nữ kiến trúc sư đầu tiên của Trung Quốc.

Thái dương của Lận Minh Húc giật giật.

Anh cảm thấy mình không nên nói chuyện với Thư Vưu.

Trên người Thư Vưu tê dại, nhưng vẫn tàn nhẫn véo đùi mình, nước mắt lưng tròng nói: "Tôi biết, chuyện hôm nay tôi làm khiến anh hiểu lầm. Nhưng thật sự, lúc thu dọn đồ đạc tôi đột nhiên hiểu được…” 

“Không phải chỉ là cuộc sống đang gặp khó khăn thôi sao? Chỉ là một điểm thấp nhất thời trong cuộc đời dài phía trước à?”

"Sau cơn mưa luôn có cầu vồng mà, đừng nghĩ bản thân mình vô dụng! Hãy tin vào chính mình, tương lai không phải là một giấc mơ!” 

"Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, chớ khinh thanh niên nghèo, thanh niên trai tráng chí lớn không nói ưu sầu…” 

Lận Minh Húc: “ …Câm miệng lại.”

Thư Vưu che miệng, bàn tay che trên gương mặt nhỏ để lộ ra đôi mắt to, vô tội nhìn anh.

Lận Minh Húc mặt mày thâm trầm, trong mắt tràn đầy sự lạnh lùng.

Nhìn trong chốc lát, Thư Vưu trước tiên nhịn không được, ngượng ngùng cười nói: "Cái kia, ý tứ chính là ý tứ như vậy, anh có thể hiểu được là được.”

Cậu ngoan ngoãn giơ hai tay lên, thề, "Tôi thật sự không đi, cũng không có người khác.”

Lận Minh Húc hừ lạnh một tiếng, không nói gì.

Vẻ mặt của anh nhìn cậu vừa quái dị lại vừa phức tạp, Thư Vưu nhìn không hiểu, chỉ cảm thấy cứng đờ.

Một lúc sau, Lận Minh Húc nói một câu thâm vị ý trường: “ Hình như cậu đã thay đổi rất nhiều” 

Thư Vưu trong trí nhớ của anh không rõ ràng lắm, như thể bị ngăn cách bởi một lớp kính mờ do tuổi tác, nhưng mọi chuyện lại không phải như thế này… 

Thư Vưu ưỡn ngực ngẩng đầu: "Tôi đã thay đổi triệt để, trở thành một con người hoàn toàn mới. ”

Lận Minh Húc cắn răng.

Quên đi, không quan trọng.

Anh hít một hơi thật sâu, quyết định loại bỏ nhân tố gây nhiễu, nói: “ Cậu đi ngủ đi.”

Thư Vưu: Hả?

Đó là một điều tốt, nhưng ...

Nhưng mọi thứ cậu đã dọn qua đây hết rồi…

Haizzz, thôi được rồi, anh là nhân vật chính anh có quyền. 

Thư Vưu một lần nữa ôm gối, kéo vali, đi về phía phòng khách. Còn chưa đi ra khỏi phòng chính, điện thoại bỗng nhiên vang lên —— hơn nửa đêm, thế mà có điện thoại gọi đến!!

Thư Vưu hai tay đều cầm đồ, luống cuống tay chân ấn nút nghe, hình như là đụng trúng loa, lập tức trong điện thoại truyền ra âm thanh náo nhiệt, giống như bên kia đang ở một nơi nào khá ồn ào, mãi một lúc mới có tiếng người nói chuyện: "Này! Thư Vưu?”

“Cậu bảo tôi giới thiệu hàng dự bị cho cậu nào là Chu thiếu, Lý thiếu, Triệu thiếu. Còn có Vương tổng nữa nè, hàng đều ở đây mau tới gặp xem ai hợp nào?”

Thư Vưu: ...

Da đầu cậu nổ tung, lập tức cúp điện thoại, xoay người nhào tới giường, cố nở một nụ cười nịnh nọt, ánh mắt đảo quanh, không dám nhìn vào Lận Minh Húc.

"Cái kia..."

"Tối nay tôi sẽ không đi đâu hết! Phải ngủ trên giường này!” 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play