“Ừ...”
Người đàn ông lặng lẽ đè lên và chặn gần hết ánh sáng. Trong lúc đó, khuôn mặt tuấn mỹ của anh đặc biệt rõ ràng, gần đến mức tưởng chừng như có thể nắm trong tầm tay.
Đôi mắt đen đó sâu thẳm vô cùng, thâm thúy giống như chứa đựng cả vũ trụ.
Không biết vì sao, Thư Vưu trong lòng run lên, cả người căng thẳng.
Cậu vội ha hả cười giả ngu: “Không cười thì thôi…. Nếu không...”
“Tôi cười cho anh xem?”
Vừa nói vừa hợp tác giơ tay lên, nhếch khóe miệng lên và làm mặt quỷ.
...... Xấu đến mức không nỡ nhìn.
Lận Minh Húc mặt không đổi sắc quay đầu.
Anh buông tay ra, xoa xoa thái dương, vừa định nói chuyện, Thư Vưu bỗng nhiên kinh ngạc la lên: “Tuyết rơi!”
Vừa bước vào tháng mười một, tuyết rơi ở thành phố phía Bắc cũng là bình thường.
Trước mắt Lận Minh Húc hoa lên, Thư Vưu hóa thành cá chép nhảy thẳng từ trên giường xuống, chân trần chạy đến bên cửa sổ, hai tay đặt lên kính cửa sổ. Cái lạnh khiến cậu co người lại nhưng vẫn mở to hai mắt nhìn tuyết rơi bên ngoài.
‘ Kiếp trước’ Thư Vưu là người miền Nam.
Tuyết rơi gì đó, cơ bản chưa từng tận mắt nhìn thấy.
Lúc này nhìn ra ngoài cửa sổ, những bông tuyết dày đặc bồng bềnh rơi xuống như lông ngỗng. Không bao lâu khiến mọi thứ nhuộm thành một màu trắng xóa, cậu nhìn đến hoa cả mắt, sau đó ——
“Hắt xì !!”
Lận Minh Húc nhíu mày, Thư Vưu quay đầu đáng thương nói: “Ngày mai chúng ta đi mua quần giữ ấm nhé?”
Nguyên chủ có nhiều món đồ thời trang nhưng lại không đủ đồ giữ ấm. Thư Vưu lúc này chỉ mặc một chiếc áo sơ mi dài tay, nhiệt độ giảm xuống chắc chắn sẽ không chịu nổi.
Lận Minh Húc không nói gì nhưng ánh mắt lại vô ý nhìn xuống phía dưới, dừng lại trên đôi chân trần của Thư Vưu.
Vì lạnh, những ngón chân trở nên trắng bệch, khi giẫm lên sàn gỗ tối càng làm tăng thêm tương phản này. Có lẽ bản thân cũng cảm thấy lạnh nên theo bản năng nhón nhón bàn chân, móng tay màu ngọc trai đung đưa.
Lận Minh Húc dời tầm mắt: “Ngày mai tôi có việc phải làm.”
“À.”
Thư Vưu biết ngày nào anh cũng bận, bận đến mức không có thời gian làm việc khác, vốn cũng không có ý rủ anh đi mua sắm cùng nhau, chỉ là thuận miệng nói ra thôi.
Tuy nhiên sau đó cậu lại nhớ ra một chuyện khác.
Mặc dù cậu là một người miền Nam nhưng mùa đông ở miền Bắc phải dựa vào hệ thống sưởi ấm.ứng dụng TᎽT
Hệ thống sưởi ấm phải trả tiền mà một lần phải trả rất nhiều tiền.
Tê dại…
Cậu thật vất vả mới kiếm được mấy ngàn đồng, thế mà vừa đến tay đã không còn?
Nghĩ đến đó, Thư Vưu lập tức ớn lạnh, cả người như cà tím nhiễm sương giá, hoàn toàn không thể nhấc lên tinh thần.
Mới vừa rồi người nhìn thấy tuyết tinh thần phấn chấn, bây giờ trở nên uể oải. Lận Minh Húc trông thấy thế cho rằng đối phương bị mình cự tuyệt mới như vậy.
Hầu kết anh giật giật.
Thư Vưu quay đầu tiếp tục nhìn tuyết rơi, còn mở cửa sổ ra, gió lạnh thổi vào mang theo những bông tuyết, làm rối tung tóc của cậu.
“...... hắc… hắc.. xì!”
Lận Minh Húc đột nhiên sải bước tới, lạnh lùng nói: “ Đi ngủ!”
Thư Vưu: ???
Cậu cố chấp: “Tôi còn muốn coi thêm một chút nữa!!”
“Ngày mai xem!”
Thư Vưu không chớp mắt nói: “Xem thêm một chút nữa , với lại tôi hiện tại là trong trạng thái thực vật không thể cử động.”
Lận Minh Húc: …?
Anh muốn nghiến răng, nhưng kiềm lại, lạnh lùng hỏi: “Ở trong nhà làm sao mà có cây được?”
“Hừ...”
Thư Vưu ngượng ngùng hạ mắt xuống : “Có lẽ tôi là một chậu cây?”
Trán Lâm Minh Húc giật giật: “Cây trồng trong chậu cũng có thể đi ra ngoài ngắm gió tuyết?”
“Không được, tôi chỉ có thể ở trong nhà kính.”
Nghĩ đến nhiệt độ bên ngoài hiện tại, Thư Vưu lập tức rụt đầu lại, ngoan ngoãn chạy về giường, quấn mình trong chăn, chỉ lộ khuôn mặt nhỏ: “Ngủ ngon, bạn trai!”
Lận Minh Húc không trả lời, xoay người tắt đèn.
Căn phòng lại chìm trong bóng tối, Lận Minh Húc trở lại giường nằm xuống, nhắm mắt lại, Thư Vưu nhích tới thì thầm vào tai anh: “Quỷ hẹp hòi, cũng không biết chúc người ta một câu ngủ ngon nữa...”
Lận Minh Húc thở dài.
Thư Vưu cũng không quan tâm đến anh nữa, quay lưng về phía đối phương rồi nhắm mắt lại.
...... Không thành vấn đề, sớm hay muộn, một ngày nào đó, cậu sẽ ném một quả bóng tuyết vào người của Lâm Minh Húc!
Lêu! Lêu! Lêu
Sáng hôm sau, Thư Vưu thức dậy trong mệt mỏi và thiếu năng lượng.
Rõ ràng cậu đã ngủ trên tấm nệm trên ba mươi nghìn tệ, nhưng toàn thân lại đau nhức, mệt mỏi và kiệt sức như thể cả một đêm qua cậu đi đào hầm vậy.
Cậu bơ phờ bước ra, không ngờ rằng chỉ có hứng gió lạnh có một xíu thôi mà thân thể nhỏ bé mong manh của cậu lại sắp bị cảm lạnh.
“Lận Minh Húc…”
Thư Vưu chật vật đi đến bàn ăn như đi cái xác không hồn, nhìn chằm chằm bánh sandwich trên thớt, nuốt nước bọt, đáng thương hề hề nói: “Tôi bị bệnh, có thể ăn thêm thịt không?”
Tay đang cắt sandwich của Lận Minh Húc dừng lại, lấy ra miếng thịt xông khói duy nhất bên trong ra: “Vì bị bệnh nên tốt nhất cậu ăn thanh đạm thôi,”
Thư Vưu: !!!
Cậu phẫn nộ: “Bạn trai, anh không còn yêu tôi nữa!”
Tối hôm qua Lận Minh Húc vì câu này mà ngủ không ngon, bây giờ nghe lại tay cứng đờ, mặt không biểu tình: “Cái này cậu không ăn được!”
“Muốn ăn, muốn ăn!”
Thư Vưu vội vàng lấy chiếc bánh sandwich trong tay anh, nhét vào miệng, ồm ồm nói: “Thân thể của tại hạ đã bị tổn thương cần phải bồi bổ.”
Lận Minh Húc:…
Thư Vưu hai ba miếng ăn xong bánh sandwich xong gục tại chỗ không muốn di chuyển.
Lận Minh Húc ăn sáng xong, dọn dẹp phòng bếp, nhăn mày đi ra tới bên, phát hiện hai má cậu đỏ ửng, trạng thái không đúng lắm.
“...... Thư Vưu?”
Lận Minh Húc đã hẹn một nhà đầu tư sáng nay để kí hợp đồng đầu tư.
Trễ rồi!
Anh liếc nhìn đồng hồ, lúc này Thư Vưu ngẩng đầu nhìn lên, cười nói: “Chắc do tối qua ngủ không ngon, tôi muốn đi ngủ tiếp!”
Cậu nói lời này coi như giải thích, nhưng hiển nhiên bây giờ nhìn cậu không còn hoạt bát như ngày hôm qua, cả người giống như bắp cải trắng dính sương gió, hơi héo úa.
Đôi mắt cũng hơi nheo lại, khác với bình thường.
Lận Minh Húc hơi do dự: “... bị cảm lạnh?”
“Cũng không có gì nghiêm trọng đâu, đầu chỉ hơi nặng thôi, có lẽ là do đêm qua hứng gió.”
Bản thân Thư Vưu cũng cảm thấy không sao —— chủ yếu cậu biết bản thân mình sức khỏe rất tốt, có thể đi một mạch lên tầng năm mà không thở dốc, cũng chưa bao giờ cần phải bổ sung canxi.
Ngay cả khi bị cảm lạnh, chỉ cần ngủ một giấc là khỏe.
“Có lẽ là ngủ không đủ giấc, có chút không thoải mái ngủ thêm xíu là không sao đâu!”
Cậu cũng chẳng bận tâm nhiều: “Hôm nay tôi định đi mua quần giữ nhiệt… Anh có muốn mua một cái không?”
Lận Minh Húc:.. Không.
Với tư cách là nhân vật chính, ngay cả khi anh ấy ở trong tình trạng tồi tệ nhất, thế giới và bản thân anh ấy đều không cho phép anh ấy mặc quần dài giữ nhiệt.
Lận Minh Húc cố chấp bảo vệ điểm mấu chốt, xoay người rời đi.
Thư Vưu duỗi người, loạng choạng trở lại giường, cứ nằm đó, không hề buồn ngủ chút nào.
Và đầu càng ngày càng nặng hơn.
Hoa mắt chóng mặt, cậu muốn tìm một cái gì đó để giải nhiệt.
Cậu lăn qua lăn lại thì đột nhiên điện thoại reo.
Ngô Hữu Triết hỏi cậu suy nghĩ như thế nào còn muốn tới gặp cậu. Thư Vưu nghĩ nghĩ thế là nhờ Ngô Hữu Triết mua dùm mình một liều thuốc cảm.
Ngay khi nghe tin Thư Vưu bị bệnh, Ngô Hữu Triết đã đến rất nhanh. Chưa đầy nửa tiếng, người đã xuất hiện trước của nhà Thư Vưu. Sau khi đi vào nhìn trái nhìn phải nhưng không thấy người nào khác nữa, hắn tò mò hỏi: “Thư Vưu, bạn trai của cậu đâu?”
“Anh ấy đang bận.”
Thư Vưu nhìn hướng dẫn, bóc viên thuốc ra rồi trực tiếp nuốt xuống, chưa nuốt xong đã bị đắng đến mặt mày nhăn thành một cục.
Trong cốt truyện, Lận Minh Húc sẽ từ từ thoát ra khỏi cái bóng của các vấn đề gia đình và bắt đầu xây dựng tương lai. Nhẩm tính thời gian, nhanh lắm.
Cho nên Thư Vưu thản nhiên nói: “Anh ấy còn đang bận khởi nghiệp.” ( truyện đăng trên app TᎽT )
Nghe được hai chữ khởi nghiệp, Ngô Hữu Triết càng thêm cáu kỉnh.
Hắn ngẫm nghĩ hết lần này đến lần khác, do dự không biết có nên thuyết phục Thư Vưu vài lời hay không. Nhưng còn chưa kịp nói thì Thư Vưu tiếp lời: “Đừng lo lắng, anh ấy rất giỏi nhất định sẽ thành công.”
Ngô Hữu Triết: Có vẻ như vậy.
Dù sao nhìn khí chất cũng giống như một ông lớn, ông chủ nhỏ như mình hoàn toàn không phải là một cấp bậc.
Thuốc cảm làm cho người ta buồn ngủ, Ngô Hữu Triết tương đối thô kệch, hắn cũng không mua trắng đen* trong truyền thuyết. Thư Vưu uống thuốc, một lúc sau bắt đầu ngủ thiếp đi, đầu từng chút một chìm vào trong chăn bông.
(*Bên ấy có một loại thuốc cảm theo cặp, trắng dùng cho ban ngày không buồn ngủ, đen dùng cho ban đêm)
Ngô Hữu Triết cũng đã quen với việc chăm sóc nghệ sĩ, lúc này thấy thế này mới nói: “Thư Vưu, vậy cậu nghỉ ngơi nha tôi về trước đây?”
Thư Vưu mơ mơ màng màng nói: “ Ok.”
“Nhân tiện, buổi trưa cậu muốn ăn gì? Tôi sẽ mua mang qua cho cậu?”
Mắt Thư Vưu mở không lên nữa: “Sao cũng được.”
Ngô Hữu Triết: …Được tôi tự mình suy nghĩ.
Hắn đứng dậy đi ra ngoài, Thư Vưu đột nhiên nhớ tới chuyện quan trọng, hưng phấn ngồi dậy, hăng hái nói: “Không thể ngủ, tôi còn chưa mua quần thu!”
Ngô Hữu Triết: ???
......
Ở lối vào của tiểu khu, một chiếc Bentley màu đen dừng lại một lúc lâu, Lận Minh Húc bước tới, mở cửa sau ngồi vào.
Ở ghế lái, Bành Thượng Ân ngáp một cái, không nhịn được lẩm bẩm: “Còn quá sớm... Lận ca à, không phải anh nói mười giờ sao?”
“Có chút văn kiện còn cần xử lý.”
Lận Minh Húc mở laptop và bắt đầu tập trung vào công việc. Bành Thượng Ân bất đắc dĩ ở phía trước: “Được rồi, tôi vẫn là làm tài xế thôi.”
Làm tài xế đi theo đại ca là có thể phát tài, há há, kiếm được rất nhiều tiền.
Bành Thượng Ân lái xe ra khỏi tiểu khu hòa mình vào dòng xe trên đường. Hắn vừa lái vừa thỉnh thoảng liếc nhìn gương chiếu hậu, đột nhiên thấy Lận Minh Húc không gõ bàn phím nữa mà đang nhíu mày nhìn gì đó.
Hắn vốn tưởng rằng đối phương rất quan tâm đến cuộc gặp với các nhà đầu tư hôm nay, sau đó lại nhận ra Lận Minh Húc không phải là hắn, cho nên sẽ không khẩn trương, vì vậy hắn thản nhiên tìm một đề tài, nói: “Lận ca, năm nay tuyết rơi khá sớm nhỉ?”
Lận Minh Húc không lên tiếng, chỉ nhìn văn kiện trên máy tính.
“Tối hôm qua đi ngủ quên đóng cửa sổ, sáng sớm tỉnh dậy liền bị cảm lạnh... Này, vừa rồi tôi còn hắt hơi nữa đó!”
Lận Minh Húc vẫn không nói gì, nhấn phím Enter.
“Cảm lạnh này quá khó chịu, nghẹt mũi, thở không thông, hắt hơi và đau đầu khủng khiếp, chỉ có uống thuốc mới đỡ hơn được thôi…”
Lận Minh Húc đột nhiên ngẩng đầu nhìn hắn, thản nhiên nói: “Cậu uống thuốc gì?”
“Hả?”
Bành Thượng Ân không ngờ anh lại hỏi ra vấn đề như vậy, sửng sốt một chút, bắt đầu suy nghĩ: “Hình như là thuốc cảm thông thường thì phải? Mẹ đưa cho, nên tôi cứ uống thôi. .. Dù sao đó là mẹ ruột nên chắc chắn sẽ không giết tôi đâu!”
Lận Minh Húc im lặng.
Bành Thượng Ân vẫn còn cằn nhằn: “Nhưng mẹ cũng ghét bỏ tôi, nói tôi là to con lớn xác như vậy thế mà ngủ cũng không biết đóng cửa sổ… Do máy sưởi trong nhà quá nóng, tôi chỉ quên một chút thôi mà!”
Lải nhải cả một đoạn đường khi tới nơi, Bành Thượng Ân đi theo Lận Minh Húc lên, sững sờ nhìn đối phương đại sát tứ phương, nhanh gọn dứt khoát thu phục các nhà đầu tư trong thời gian ngắn.
Theo kế hoạch ban đầu cần phải dành ra cả một ngày để thuyết phục các nhà đầu tư.
“...... Hai trăm triệu!”
Nói chung, các nhà đầu tư thiên thần vòng gọi vốn A chỉ cho mấy chục triệu đối với sản phẩm đã hoàn thành, Lận Minh Húc lấy ra một kế hoạch kinh doanh, còn có thể nhận được hai trăm triệu?
*Shark tank đó mấy bà
Bành Thượng Ân tê dại: “Lận ca, từ giờ trở đi cậu sẽ là thần của tôi, là chủ nhân, là…”
Lận Minh Húc liếc đồng hồ, chỉ mới hơn hai giờ.
“Lận ca, thật tuyệt vời... đến Minh Hương Cát ăn mừng thôi?”
Bành Thượng Ân mặt mày hớn hở, đắc ý dào dạt: “Lúc này còn ai dám nói gia đây chỉ biết tiêu tiền không biết kiếm tiền… Ế? Lận ca?”
Lâm Minh Húc từ chối lời mời ăn tối của nhà đầu tư, vội vàng ngồi vào ghế sau, nói ngắn gọn: “Tôi về.”
Bành Thượng Ân sững sờ: “Sao lại về? Hôm nay còn có chuyện gì khác?”
Lận Minh Húc ngữ khí rất bình tĩnh, chỉ nói bốn chữ: “Trong nhà có chuyện.”
...... Không phải không có ai ở nhà sao? Có thể có chuyện gì?
Bành Thượng Ân không biết vì sao, nhưng vẫn ngoan ngoãn quay đầu xe, đi đến nơi Lận Minh Húc đang ở. Trên đường không ai nói chuyện, trong xe chìm vào im lặng. Lận Minh Húc không còn bận rộn với công việc nữa, lúc này đang nghiêng đầu nhìn cảnh bên ngoài.
Khung cảnh bên ngoài cửa sổ cứ lướt qua, chẳng mấy chốc đã đến một nơi quen thuộc. Lận Minh Húc nói lời tạm biệt, xuống xe nhưng không bước vào khu dân cư mà đi vào hiệu thuốc bên cạnh.
Bành Thượng Ân còn đang quay xe:... Ê?
Trong đầu hắn lập tức nhảy số ra rất nhiều chuyện, tại sao Lận ca lại mua thuốc? Cậu ấy bị bệnh? Tại sao không nói với mình? Mà anh cũng không nhìn thấy dấu hiệu bệnh gì? Có bị bệnh không?
Tiêu rồi, tiêu rồi, hắn còn không biết Lận ca của mình bị bệnh, như vậy không đủ cách làm huynh đệ! Hắn vẫn muốn nương theo đại gia này kiếm tiền thế mà lại không quan tâm đến đời sống của đại gia.. Lận ca hiện tại đang trong thời kì khó khăn và không có ai chăm sóc, nếu không…
Hay là hắn giới thiệu một đối tượng cho cây thần tài của mình?
Lận Minh Húc không quan tâm Bành Thượng Ân đã đi hay chưa? Anh xách túi từ hiệu thuốc vào thang máy, đi đến cửa nhà.
Cửa đã khoá.
Anh đã hỏi người bán thuốc xem những loại thuốc này có gây ra tác dụng phụ gì hay không. Nhưng vừa dùng chìa khóa mở cửa, anh chợt nghe thấy giọng nói của hai người bên trong. Trong đó có một người rất quen thuộc, đó chính là Thư Vưu.
Lận Minh Húc hơi khựng lại.
“…Nó có lớn quá không?”
“Không, tôi nghĩ nó khá chặt.”
“Cậu đừng nhúc nhích... Èo, cậu có đau không?”
“Đừng cử động…ai nha, cậu có thấy đau không?”
“Vậy thì anh nhẹ nhàng một chút, nếu không tôi không chịu nổi.”
Lận Minh Húc: ...
Khóe miệng anh giật giật, đẩy cửa vào: “... Cậu không bị cảm lạnh sao?”
“Ừ.”
Thư Vưu vô thức trả lời, ngẩng đầu lên nhìn thấy Lận Minh Húc, lập tức nở nụ cười: “Bạn trai, anh về rồi!”
Ngô Hữu Triết đứng ở trước mặt cậu, trong phòng khách có mấy bộ quần áo chất đống trên ghế sô pha, hai người còn đang thử... quần mùa thu.
Trên thực tế, không cần phải thử quần mùa thu, tất cả chúng đều rộng rãi.
Vấn đề là Thư Vưu tay này cầm quần lót múa còn tay kia thì đang đặt tay trên mép quần, chuẩn bị cởi quần ra.
Ngô Hữu Triết thấy Lận Minh Húc trở về, như được ân xá, cả người thở phào nhẹ nhõm: “Được rồi… Thư Vưu vậy cậu cứ nghỉ ngơi đi nha, tôi còn việc đi trước đây!”
Bóng người phía như bôi dầu chạy trốn, nhanh chóng biến mất ở cửa.
Lận Minh Húc nhướng mày: “Vừa rồi cậu định làm gì?”
“Thử xem quần lót có mặc vừa không.”
Thư Vưu lắc lắc quần lót trong tay: “ Chương trình sale sập sàn mua một tặng một… nhưng mà không có đủ size tôi lấy hai cái ngẫu nhiên nhưng chỉ có một cái là tôi có thể mặc!”
Chiếc còn lại là một chiếc ngoại cỡ mà cậu không thể mặc.
Vẻ mặt Lận Minh Húc rất tinh tế.
Giây tiếp theo, Thư Vưu thật sự đi tới, mỉm cười nói: “Bạn trai, anh mặc cái này được không?”
Lận Minh Húc nhìn xuống kích thước, nhẹ giọng nói: “Tôi cũng không mặc được.”
Thư Vưu: ??