Tình địch gặp nhau...
Thư Vưu nói xong câu đó, còn quay đầu nhìn thẳng Lục Thần Bân, nghiêm túc nói: “Lục Thần Bân, hiện tại tất cả mọi người đều ở đây, anh nói rõ ràng đi.”
Lục Thần Bân bối rối: Nói cái gì giờ? Cậu đang nói về cái gì vậy? Nói rõ cái gì?
Hắn và ai là tình địch?
Thư Vưu lặng lẽ thở dài: “Anh thích Lận Minh Húc cũng không có gì đáng xấu hổ, vì sao không thể vì tình yêu của mình mà dũng cảm đấu tranh một lần?”
Lục Thần Bân gần như nhảy dựng lên: “Tôi không có thích Lận Minh Húc!!!”
Nghĩ đến Lận Minh Húc sẽ lầm tưởng mình thích cậu ta, hắn thiếu chút nữa mổ bụng tự chứng minh: “Lận Minh Húc cậu nói xem! Cậu có nghĩ là tôi thích cậu không?”
Không hiểu sao bị cuốn vào tam giác tình yêu, Lận Minh Húc:.........
Không cần hỏi, anh cũng biết đây là trò mèo của Thư Vưu.
Lận Minh Húc nhìn Thư Vưu thật sâu, lạnh lùng nói: “Đừng quậy nữa.”
Thư Vưu lập tức ngoan ngoãn cụp mắt xuống: “Được rồi, bạn trai!”
Cậu thấy anh khó chịu liền dừng lại, sau đó nâng cầm hướng Lục Thần Bân khoe khoang: “Anh nên từ bỏ đi, anh ấy thích tôi.”
Lục Thần Bân: ... Muốn giết người.
Hiện tại tình huống này, hắn không hiểu sao lại có loại cảm giác mình như trở thành người vợ tủi thân đang trơ mắt nhìn tiểu tam xinh đẹp tác oai tác oái, tên chồng cặn bã lại không hề có ý định lên tiếng giải thích.
Không, sao hắn có thể nghĩ vậy?
Nghĩ như vậy, chính là trúng bẫy của Thư Vưu!
Tim Lục Thần Bân đập thình thịch, hắn cố gắng bình tĩnh lại nói: “Lận Minh Húc, hôm nay tôi đến đây là vì Thư Vưu.”
“Tôi không biết vì sao cậu ta đổi chủ ý, nhưng cậu suy nghĩ rõ ràng một chút, hiện tại…”
Thư Vưu lập tức cắt ngang lời hắn, chẳng những dựa gần Lận Minh Húc, còn mang theo vẻ mặt thẹn thùng nói: “Hiện tại chúng ta rất tốt, đang định tay trong tay chuẩn bị về ăn lẩu. Cảm ơn anh đã quan tâm.”
“Cậu...”
“Anh cũng không cần tới, không cần khách khí.”
“...... Ai khách khí với cậu!”
Lục Thần Bân tức đến cắn răng: “Thư Vưu cậu im miệng! Hiện tại tôi muốn nói chuyện rõ ràng với Lận Minh Húc!”
“Ồ...”
Thư Hữu lập tức lộ ra vẻ mặt rõ ràng: “Anh còn nói mình không thích Lận Minh Húc.”
Lục Thần Bận: ... Mẹ kiếp.
Hắn rất tức giận, thực sự tức giận!!
Lục Thần Bân tức giận đến mức một Phật thăng thiên hai Phật xuất thế, suýt nở ba đóa hoa trên đầu*. Lúc này, Thư Vưu càng đổ thêm dầu, đến gần Lận Minh Húc, ôm lấy cánh tay anh, bám chặt vào người anh, gần như dựa vào người Lận Minh Húc.
(*Đại ý là tức giận đến mất đi thiện tâm, lý trí)
Cậu chớp chớp mắt, cố ý ‘nhỏ giọng’ bên tai Lận Minh Húc nói: “Bạn trai, chúng ta về ăn lẩu thôi!”
Thân thể ấm áp áp sát, thân hình Lận Minh Húc hơi cứng đờ.
Cậu ta luôn miệng gọi bạn trai, giống như bọn họ thật sự là người yêu khăng khít vô cùng, cùng nhau đi chợ mua đồ ăn, nắm tay nhau về nhà, ăn một bữa lẩu ngon nhất nhân gian.
Lận Minh Húc lạnh lùng nhìn Lục Thần Bân, lại lạnh nhạt nhìn lướt qua Thư Vưu một cái, ánh mắt đối phương trong suốt, tràn đầy chờ mong cùng vui sướng, tựa như thật sự rất muốn cùng anh mau về nhà.
Về nhà, ăn lẩu thôi.
Nội tâm Thư Vưu: Lẩu! Lẩu! Lẩu!
Thái dương Lận Minh Húc lại có cảm giác đau đớn.
Anh dường như hiểu được điều gì đó, lạnh lùng nói: “Đi thôi.”
Ngay sau đó, Lận Minh Húc trực tiếp lướt qua Lục Thần Bưu, cũng không thèm nhìn đối phương lấy một cái, trực tiếp đi vào thang máy.
Lục Thần Bân:...?
Thư Vưu đi theo Lận Minh Húc, cũng đi ngang qua trước mặt hắn, lúc vừa bước vào thang máy, còn nghiêng đầu nhìn hắn, làm bộ dựa vào vai của Lận Minh Húc, trong miệng làm khẩu hình: “Vì tình yêu! Cố lên!”
Lục Thần Bân: ... Cmn chứ vì tình yêu!
Hắn không có yêu!
Hắn không yêu!
Hắn ...
Cửa thang máy đóng lại.
Thang máy từ từ đi lên, im lặng mấy giây, giọng nói sôi nổi của Thư Vưu lại vang lên: “Tôi mua thịt bò, thịt dê còn có thêm lòng bò, thịt viên và một ít huyết heo, gà phi lê nữa, óc heo, à còn có lá kim ngân, rau cúc đắng nữa đó…”
Lận Minh Húc vẻ mặt không chút thay đổi: “Lục Thần Bân đến đón cậu?”
“...... Đâu có.”
Thư Vưu lập tức biến sắc, ngượng ngùng cười: “Tôi đã làm cho anh nhận rõ cái gì gọi là hiện thực! Anh ta sẽ không bao giờ đến nữa.”
Lận Minh Húc nhìn cậu một cái thật sâu: “Chắc chắn?”
“Chắc chắn!”
Thư Vưu muốn vỗ ngực cam đoan, nhưng hai tay đều mang theo túi, đành phải tăng volume giọng lên, kiên quyết nói: “Tôi sẽ cắt đứt mọi liên với người này.”ứ ng dụng t-y-t
“Nếu hắn tới tìm tôi, liền trừng phạt tôi bằng cách để cho hắn mượn tiền.”
“...... Mượn tiền?”
“Không sai.”
Thư Vưu lộ ra vẻ mặt hung dữ: “Ai dám nợ tiền tôi, tôi sẽ sống chết với người đó!”
Lận Minh Húc nhướng mày: “Vậy nếu như là cậu nợ tiền người khác thì sao?”
Thư Vưu chém đinh chặt sắt nói: “Vậy hắn chính là kim chủ của tôi! Tôi và hắn thân thiết như cha con!”
Lận Minh Húc trán giật giật.
Thang máy đến nơi, hai người đi ra về nhà. Thư Vưu hai tay đều cầm đồ, nhiệm vụ móc chìa khóa mở cửa tự nhiên giao cho Lận Minh Húc. Đột nhiên đối phương dừng một chút, lơ đãng hỏi: “Thân phận thần bí của tôi là gì?”
Thư Vưu: !!!
Không ngờ, Lận Minh Húc lại nghe được khá nhiều.
Thư Vưu do dự một chút, sau đó quả quyết nói: “Tôi không thể nói, tôi biết quá nhiều, tôi lo lắng thế giới này sẽ gặp nguy hiểm, hai mạng nhỏ của chúng ta cũng không giữ được!”
Lận Minh Húc: …?
Anh thì có thân phận bí mật gì?
Nhưng mà Thư Vưu chỉ lộ ra vẻ mặt cao thâm khó lường, ngẩng đầu ưỡn ngực đi vào phòng.
Đối phương là nhân vật chính, làm sao có thể nói ra được!
Sự yên bình của thế giới đến hôm nay là do cậu bảo vệ đó!
Lận Minh Húc:….
Nhìn bộ tịch của Thư Vưu, anh bỗng nhiên nhớ tới khi cậu ta say rượu nói ra ưu điểm mạnh của mình.
...... Có lẽ không biết nó sẽ tốt hơn.
Thư Vưu sau khi vào cửa đi thẳng vào phòng bếp, bắt đầu bận rộn. Lận Minh Húc cởi áo khoác treo lên, bỗng nhiên trong lòng hiện lên vài tia cảm xúc vi diệu.
Anh còn chưa kịp yên lặng suy nghĩ thì Thư Vưu đã ngẩng đầu lên hỏi: “Bạn trai à, anh có muốn đi cùng làm không?”
Lận Minh Húc không muốn cùng Thư Vưu nấu cơm, nhưng không biết là ngoài ý muốn hay là trùng hợp, trong tay Thư Vưu đang cầm một gói tương ớt, giống như muốn đổ hết vào trong nồi.
“......”
Anh im lặng trong một giây, xắn tay áo lên và đi vào nhà bếp.
Anh không thể để cho Thư Vưu không kiêng nể gì mà nấu quá cay.
Hai người một người rửa một người cắt, chẳng mấy chốc bàn đã bầy đầy đồ ăn. Nồi lẩu được đun sôi, hơi nóng bốc lên. Hai người đều bôn ba mệt mỏi cả ngày bên ngoài, lúc này có thể thoải mái ăn uống, cảm giác rất sung sướng.
Trong phòng nhất thời không có ai lên tiếng nói chuyện, ai cũng đang tập trung an ủi miếu ngũ tạng* của mình.
(*là bao tử đó)
Ăn xong, Thư Vưu sờ sờ lên cái bụng hơi nhô lên, tựa lưng vào ghế thỏa mãn nói: “No rồi.”
Thư Vưu hiện là căng cơ bụng chùng cơ mắt. Ráng giãy dụa bỏ bát đũa vào trong bồn rửa, ngâm nước, sau đó lảo đảo về nằm vật ra trên sô pha, không nhúc nhích.
...... Bởi vì không muốn ngủ nên cố mở banh mắt ra. Giống như một con cá muối ngửa bụng, hoàn toàn nằm phẳng.
“Ong...”
Lúc này điện thoại di động vang lên, là Ngô Hữu Triết gửi tới một tin nhắn.
Thư Vưu gian nan dùng hai ngón tay với lấy điện thoại, cả người căng ra như một cây cung, chỉ nghe lạch cạch một tiếng, điện thoại di động rơi xuống dưới gầm sô pha. Lận Minh Húc từ phòng bếp đi ra, thấy một cái mông đang nhô ra ghế sofa.
Tròn và vểnh lên, độ cong hoàn hảo, thỉnh thoảng lắc lắc xoay tới xoay lui.
Mắt của Lận Minh Húc nhíu lại: “ Cậu đang làm gì vậy?”
Thư Vưu ngẩng đầu lên, tóc rối bời, hai má cũng bởi vì tư thế mà đỏ bừng, thở hồng hộc nói: “Cứu lấy mối liên hệ cuối cùng của tôi với thế giới này.”
Lận Minh Húc : “... Nói tiếng người?”
Thư Vưu đáng thương nói: “Điện thoại di động của tôi rơi xuống dưới, không lấy được.”
Sofa vừa to vừa nặng, không biết là đồ cũ mua từ năm nào. Mặt sau dựa sát tường, khe hở phía dưới rất nhỏ đến mức cánh tay người cũng không thể thò vào.
Thư Vưu treo ngược nửa người phí sức nửa ngày, cũng không với tới điện thoại di động. Lận Minh Húc cúi người nhìn thử, bật đèn trên điện thoại di động lên, cuối cùng cũng phát hiện được vị trí điện thoại của Shu You.
Anh hơi ngẩng đầu, vừa vặn đụng phải đầu Thư Vưu đang cúi xuống, nghe “ayda” một tiếng, cậu ôm cằm nước mắt lưng tròng: “Anh ăn gì mà đầu cứng như vậy?”
Lận Minh Húc phớt lờ cậu, nói: “Chờ tôi đi tìm đồ khều ra, cậu ở yên đó!”
Thư Vưu thất bại nãy giờ rồi lại thêm ăn cú đầu sắt, nghe vậy: “Tôi cam đoan.”
Lận Minh Húc xoay người đi tìm đồ, một lúc sau quay lại với cây chổi trên tay, thấy Thư Vưu còn đang giữ nguyên tư thế kia, ánh mắt ươn ướt nhìn anh ta, giống như một con chó nhỏ rất ngoan ngoãn nghe lời.
Sau đó con chó nhỏ mở miệng, bầu không khí bay sạch. Thư Vưu vẻ mặt hoảng sợ, nhìn chằm chằm vào cây chổi trong tay, bô bô nói: “Lận Minh Húc, anh sẽ không bạo lực gia đình chứ?”
Lận Minh Húc cười nhạo: “Cậu làm gì mới khiến tôi bạo lực gia đình chứ?”
“…Không có làm gì cả!”
Thư Vưu lập tức tươi cười, cực kì chân chó : “Hơn nữa tôi yêu anh nhiều như vậy, anh chắc chắn không nỡ đánh tôi đâu! “
Lận Minh Húc dừng một chút, dùng chổi gạt điện thoại di động của Thư Vưu ra.
Thư Vưu cầm điện thoại di động, ấn màn hình vài cái, bỗng nhiên sắc mặt thay đổi, nhanh chóng nhảy xuống sô pha, đưa tay lấy chổi trong tay Lận Minh Húc.
Lận Minh Húc một giây lơ là chổi đã bị lấy đi.
Thư Vưu lập tức giấu chổi ra sau lưng, nịnh nọt cười: “Bạn trai ơi, anh có khát không, có muốn uống nước không?”
Lận Minh Húc:…?
“Bạn trai ơi, anh có mệt không? Hay là tôi mát xa lưng cho nhé! Tay nghề tôi tốt lắm đó!”
Lận Minh Húc nhíu mày, trong lòng nhớ tới câu nào đó, vừa tức giận vừa buồn cười, muốn xem xem Thư Vưu còn muốn diễn như thế nào nữa.
Thấy đối phương vẻ mặt do dự, ấp a ấp úng nghẹn đến hai má đỏ bừng: “Lận Minh Húc, anh có muốn tạm thời làm kim chủ của tôi trong mấy ngày không?”
“...... Cho tôi mượn ít tiền nha?”
Lời này vừa nói ra, nét cười trên mặt Lận Minh Húc biến mất.
Từ sau khi nhà họ Lận xảy ra chuyện, một xu tiền cũng không được trao cho người thừa kế hợp pháp là Lận Minh Húc. Từ đó đến nay, chi phí sinh hoạt của anh ta đều dựa vào tiền tiết kiệm trước kia của mình thêm với ít tiền kiếm được khi đi du học ở nước ngoài.
Bởi vì bận rộn chuyện nhà họ Lận, trong thời gian ngắn anh cũng sẽ không đi làm, càng không có khả năng có thu nhập ổn định —— ‘Thư Vưu’ ban đầu cũng là bởi vì ý niệm này mới có suy nghĩ bỏ đi.
Lý do vô cùng rõ ràng: Lận Minh Húc không có tiền, nghèo nàn, sắp trải qua ngày đói ngày no.
Nhưng sau khi Thư Vưu tới đây, cẩn thận cân nhắc, cảm thấy Lận Minh Húc cũng không đến mức thảm như vậy.
Tốt xấu gì, tiền ăn cơm vẫn có, tiền thuê nhà cũng có thể chi được. Chi tiêu xa xỉ không có, nhưng cuộc sống vẫn có chấp nhận được. Huống chi hai người có tay có chân, sao không thể cùng nhau kiếm sống?
Quả thực là do nguyên chủ ham ăn biếng làm chỉ thích hưởng thụ mới không thể nào thích ứng được mà thôi.
Thư Vưu cướp đi chổi trong tay Lận Minh Húc, cảm thấy Lận Minh Húc không có vũ khí trong tay, hẳn là sẽ không lỡ tay giết chết cậu. Vội vàng mở miệng: “Không nhiều lắm, chỉ có bảy ngàn tệ thôi!”
(* khoảng 23tr vnd nha)
Bảy ngàn tệ kỳ thật cũng không ít.
Nếu là bản thân Thư Vưu ở kiếp trước, có thể mất năm hoặc sáu tháng.
“Tôi sẽ trả lại cho anh, hôm nay ta còn kiếm được một vạn tệ đó...”
Thư Vưu cúi đầu, vừa bấm ngón tay vừa tính toán tỉ mỉ, “Lần trước biểu diễn còn kiếm được ba ngàn đồng. Bất quá tôi còn phải nộp thuế, còn phải chia cho người đại diện, nhưng anh yên tâm, tôi sẽ liệt kê ra một kế hoạch trả nợ chi tiết cho anh...”
Cho vay tiền, kế hoạch trả nợ.
Đôi mắt của Lận Minh Húc tối sầm lại, và toàn thân anh trở nên lạnh lẽo hơn.
Trước kia ‘Thư Vưu’ cũng thường lấy cớ này nọ để vòi tiền anh rất nhiều lần.
Mấy ngày nay, anh cho rằng Thư Vưu có chút thay đổi, không ngờ hôm nay lại đưa ra loại yêu cầu này.
Thật khó để anh ta không suy nghĩ nhiều.
Trong mắt Lận Minh Húc hiện lên tia u ám, lấy điện thoại của mình ra giống như muốn——
“Ding dong!”
Chuông cửa reo.
~~~~
Ghi chú đọc truyện: mấy bồ nhớ là Long tộc Phake là xuyên qua nha.
Còn Lận Minh Húc hiện tại là được trọng sinh về.
Lúc hai người gặp nhau ở ngoài thang máy chính là Thư Vưu xuyên qua, Lận Minh Húc trọng sinh về đó.