Nguyệt Khiết chạy mãi, chạy mãi. Cô không còn nơi nào để đi, cũng chẳng có nơi nào để về. Giờ cô không biết mình sẽ đi đâu, mình sẽ ở đâu, cô chỉ cắm mặt vào chạy.
Con tim cô bây giờ đang mách bảo cô chạy thật nhanh, chạy càng xa càng tốt, không biết đi đâu nhưng vẫn chạy. Cô sẽ chạy cách xa nơi này đến khi nào chân đã mỏi, phổi đã thở dốc, cơ thể đã kiệt sức mới thôi.
Nhưng không biết vì sao giờ đây cô dễ kiệt sức đến vậy, trước đây dù cô có luyện võ như thế nào cũng không mệt thế này.
Cuối cùng, cô dừng chân ở một cửa hàng, nhìn qua tấm kính bên ngoài của cửa hàng đó. Nguyệt Khiết hốt hoảng.
Đây mà là mình sao? Sao mình lại như thế này?
Cô bây giờ thân hình béo ục ịch như cái thùng chứa đầy nước. Cô chẳng còn xinh đẹp như ngày xưa nữa.
Nguyệt Khiết mới ngộ ra rằng lọ thuốc mà Lục Sắc cho mình uống lúc trong ngục không chỉ có tác dụng khiến người khác bị câm mà còn khiến thân hình béo ú mãi mãi.
Dường như ngày hôm nay tất cả mọi thứ đều lừa dối cô. Bạn sẽ có cảm giác thế nào nếu bỗng bạn phát hiện ra xung quanh mình, kể cả những gì của bạn đều là sự giả dối?
Hôm nay tời tiết rất đẹp báo hiệu sự may mắn đang đến gần, cô cũng tràn đầy năng lượng tươi mới, tích cực. Vậy mà hóa ra đó là bước ngoặt thay đổi cuộc đời của cô, khiến cô rẽ về một hướng càng u ám và tối tăm hơn. Cô nào ngờ được thời tiết trong lành lại đem đến những tai họa khôn lường thay đổi cả cuộc đời mình được?
Cô càng căm hận Lục Sắc hơn. Rõ ràng là cô chẳng làm gì Lục Sắc cả, nhưng tại sao cô ta lại muốn hãm hại cô, lại muốn dìm cô đến vực thẳm của sự tuyệt vọng cơ chứ?
Nếu như cô ta muốn cô tuyệt vọng, muốn cô đau khổ; vậy thì cô cứ không tuyệt vọng đấy, cứ không đau khổ đấy. Cô sẽ lạc quan, yêu đời! Cô có chết cũng phải có cái đệm lưng!
Nghĩ vậy, cô mới có thêm động lực. Cô tự lừa dối chính mình part 1.
Trời đã tối, Nguyệt Khiết cố gắng tìm cái hầm cầu ngủ qua đêm nay.
Tìm được chỗ ngủ, bỗng cái bụng của cô réo lên. Cô biết rằng mình đang rất đói. Cũng phải thôi, hôm nay cô còn chưa có bỏ gì vào bụng mà.
Buổi sáng cô chưa kịp ăn cái gì thì bị lôi vào ngục, buổi trưa cô ở trong ngục giam thì liệu có được ăn? Đến chiều thì cô lại tiêu hao rất nhiều năng lượng kcal để chạy thì đói bụng là phải.
Nhưng hiện giờ cô chẳng có cái gì để ăn cả.
Sinh tồn mới là lựa chọn được ưu tiên hàng đầu trong tình huống bây giờ. Cũng may là cô là học sinh giỏi đấy! Thế thì mới ngay tức thì ý thức và phân tích được vấn đề và cần giải quyết ra sao.
Há há há ta thặc là giỏi nha! Nguyệt Khiết tự khen mình part 2 để có thêm động lực.
Tác giả (Summer): Chị lạc quan như vậy là tốt, pơ phẹc
Nguyệt Khiết đi ra khỏi hầm cầu, cô bắt đầu đi khắp nơi để nhặt ve chai và những vật dụng có thể tái chế. Được khoảng 3 tiếng thì cũng có chút thu hoạch. Cô mang số ve chai đó đi bán kiếm được một chút tiền.
Nhưng số tiền này chỉ đủ để cô mua một chiếc bánh mì. Nguyệt Khiết mặc kệ, cô ăn ngấu nghiến hết sạch chiếc bánh mì và đi ngủ.
Mặc dù cơ thể mình hiện tại béo nục nịch nhưng ngoại trừ việc khó di chuyển và dễ mệt ra thì sức ăn vẫn như cũ. Cô cũng thầm cảm thấy may mắn về việc này. Chứ mà Lục Sắc mà cho cô uống thuốc độc thì cô xác định 'xuân này con không về' luôn rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT