Có lẽ bởi vì thay đổi hoàn cảnh xa lạ nên cho dù giường ở nơi này thoải mái hơn nhà bà ngoại rất nhiều nhưng Tùng Vũ vẫn mất ngủ.
Trong phòng chỉ có một mình cô, trước đó mẹ đã nói với cô chân của Nam Liệt vẫn đang trong thời kỳ dưỡng bệnh, khoảng thời gian này ban đêm mẹ đều phải ở cách vách cậu để kịp thời chăm sóc. Cô ngước mắt nhìn lên tủ ở đầu giường, đã sắp mười hai giờ, nói vậy Nam Liệt đã ngủ, cũng không biết mẹ đã ngủ chưa. Cô nhịn không được muốn đến phòng mẹ nhìn xem.
Cả đường cô rón ra rón rén, cuối cùng thật nhẹ nhàng gõ lên cửa phòng cách vách của Nam Liệt: "Là con..." Cô tận lực hạ giọng.
Cát Hạ mở cửa, ra dấu im lặng, kéo cô vào trong phòng.
Sau khi tiến vào Tùng Vũ mới phát hiện thì ra là gian phòng thông nhau. Phòng của mẹ cùng phòng ngủ của Nam Liệt chỉ cách nhau một cánh cửa, chắc hẳn là để tiện chăm sóc cho cuộc sống hàng ngày của cậu.
"Cậu ta ngủ rồi sao?" Tùng Vũ nằm sát vào cạnh mẹ, đè thấp giọng hỏi.
"Ngủ được một lúc rồi." Cát Hạ cũng nhỏ giọng trả lời cô, "Con lạ giường à?"
"Có một chút. Thật ra con còn có một số chuyện nghĩ không ra, về..."
"Từ từ đã..." Cát Hạ đứng dậy mở cánh cửa thông phòng ra, theo ánh sáng nhạt của đèn đầu giường mình quan sát Nam Liệt ngủ một lúc rồi mới đóng cửa lại: "A Liệt ngủ say rồi, trong chốc lát hẳn là sẽ không có việc gì, chúng ta đừng làm ồn đến thằng bé, về phòng con nói đi."
"Được rồi, giờ con có thể hỏi." Sau khi trở lại phòng bảo mẫu, Cát Hạ nói với Tùng Vũ.
Tùng Vũ hỏi hết những nghi vấn nghẹn trong lòng cả ngày: "Con thấy rất kỳ lạ, Nam gia thoạt nhìn rất có tiền, phòng ở cũng đủ lớn, hơn nữa chú Nam cũng rất để ý đến cảm nhận của Nam Liệt, vì sao lại để cho cậu ta ở dưới tầng hầm? Đương nhiên ý con không phải nơi này không tốt, thật ra mặc dù là tầng hầm nhưng chỗ này cũng đủ tốt. Nhưng đó là so với chúng ta mà nói thì tốt, đổi lại là Nam Liệt, rõ ràng cậu ta có thể hưởng thụ một cuộc sống tốt hơn."
"Tùng Vũ," Cát Hạ ý vị thâm trường nói, "A Liệt đứa nhỏ này thật ra cũng không dễ dàng."
"Con biết, chân tay cậu ta đều tàn tật, rất đáng thương." Tùng Vũ cũng không nhịn được thở dài. "Đúng rồi, gần đây cậu ta phẫu thuật chân sao? Có thể khôi phục đến mức nào?"
"Thằng bé bị chứng xương khớp co quắp bẩm sinh". Giọng nói của Cát Hạ có chút thương tiếc, "Con không biết bệnh này có bao nhiêu đáng sợ đâu. Cho dù có nhiều tiền, thực hiện thành công nhiều ca phẫu thuật, bệnh này cũng không thể trị được tận gốc. Mẹ cũng là nghe dì Vệ nói lúc giới thiệu công việc này cho mẹ. Cô ấy đã chăm sóc A Liệt từ lúc thằng bé còn chưa đến một tuổi, trước khi mẹ tới Nam gia, A Liệt đã làm rất nhiều lần giải phẫu, bởi vì cái bệnh này cho dù giải phẫu thẳng ra được cũng sẽ bị tái phát, bình thường chỉ có thể chú ý rèn luyện, cố gắng kéo dài thời gian tái phát. Càng tệ hơn chính là trái tim của A Liệt cũng không tốt, mỗi một lần giải phẫu đều cần phải có phương án ổn thoả, nếu không phải không giải phẫu sẽ không thể nào đi lại được thì Nam tiên sinh cũng sẽ không mạo hiểm."
Tùng Vũ biết cơ thể Nam Liệt không tốt lắm, chỉ là không nghĩ tới lại yếu đến mức này.
Mà cái này lại làm cho một số việc càng nói càng không thông, cô hỏi: "Cho nên tại sao lại để một người bệnh ở tầng hầm?"
Cát Hạ nói: "Nam tiên sinh đương nhiên là yêu thương con trai của mình, nhưng A Liệt chưa chắc là đứa con Nam tiên sinh coi trọng nhất." Bà thở dài, "Vốn dĩ mẹ cũng không nên nghị luận chuyện thị phi của chủ nhân, chỉ là con là con gái của mẹ, về sau không tránh được phải giao tiếp với người trong nhà này, có một số việc bất hoà phải nói rõ với con trước, mẹ cũng sợ con bị trách... Thật ra vợ hiện tại của Nam tiên sinh cũng không phải mẹ đẻ của Nam Liệt. Mẹ không nói Nam tiên sinh là người cha không tốt, chẳng qua đàn ông giống như ông ấy, khi muốn cân bằng quan hệ trong gia đình khó tránh khỏi phải có người hy sinh, mà A Liệt lại không phải người sẽ thân thiết với mọi người. Đừng nói thằng bé chịu lấy lòng cha nó, cho dù cha nó chủ động thân cận, nó cũng sẽ cố ý cách xa."
Tùng Vũ nhớ tới cặp mẹ con cô nhìn thấy ở trên sân thượng lúc chiều, không nghĩ tới quan hệ gia đình Nam gia còn rất phức tạp.
"Vợ hiện tại của chú Nam đối xử với A Liệt không tốt sao?" Cô theo bản năng hỏi một câu.
"Cũng không phải không tốt, A Liệt ngày thường không nói chuyện với cô ấy. Đừng nói đến mẹ kế cùng em gái, cho dù là cha nó thằng bé cũng không nói được mấy câu. Con đừng hiểu lầm Nam tiên sinh ghét bỏ thằng bé nên mới để nó ở tầng hầm, thực ra theo ta được biết là chính A Liệt không muốn giao tiếp với những người khác trong nhà. Con nói không sai, chỗ này là nơi dành cho người giúp việc, phòng ở, tầng hầm ngầm đều là không gian của bảo mẫu, phòng vẽ tranh hoặc là hầm rượu linh tinh. Nhưng từ lúc hiểu chuyện A Liệt đã chuyển đến nơi này, lúc ấy cha thằng bé đại khái cũng dã tái hôn, nó không bao giờ chịu đi lên lầu, cho nên hôm nay con cũng thấy đấy, cho dù ăn cơm thằng bé cũng không ngồi cùng bàn với người nhà."
"Vậy mẹ của cậu ta đâu?... Qua đời rồi sao?"
"Nghe nói là mất vì khó sinh."
"Cậu ta cũng thật đáng thương." Tùng Vũ cắn môi nói, "Nếu con là cậu ta, càng là loại tình huống này con càng phải tranh giành với bọn họ, ở phòng tốt nhất, học trường tốt nhất, nhận được nhiều yêu thương nhất chứ không uỷ khuất bản thân ở dưới tầng hầm đâu!"
"Loại lời này về sau con ít nói lại, không, một chữ cũng không được nói!" Cát Hạ nghiêm khắc dặn, "Ngày thường không có việc gì thì con chơi với thằng bé đi, thân thiết vừa phải thì được, nhưng con là người ngoài, đừng có xen vào việc nhà của người khác! Nói năng lúc tức giận cũng phải có chừng mực."
"Lời nói lúc tức giận?" Mẹ nói xong làm Tùng Vũ sửng sốt, "Con không có tức giận! Tại sao con phải tức giận vì một cậu nhóc không liên quan? Chỉ là con cảm thấy cậu ta không đủ thông minh mà thôi, lại ngốc nghếch chắp tay dâng căn phòng lớn cùng cha của mình nhường cho người khác."
"Con đấy, còn nói bậy." Cát Hạ lắc đầu, "Tóm lại, chuyện vừa rồi mẹ nói không phải để cho con buôn chuyện, mà chính là hy vọng về sau con đối mặt với mọi người ở đây phải cẩn thận hơn. Mẹ còn chưa nói con đâu, hôm nay sao con lại gây chuyện với A Liệt ở trên bàn cơm? Còn may thằng bé khả năng ngại con là con gái, không có mặt mũi tức giận với con."
"Thật ra con cảm thấy cậu ta không quái gở như mọi người nói." Tùng Vũ nói, "Có đôi khi cậu ta còn khá tốt, mặc dù tính cách hơi thất thường, nhưng cũng rất dễ dỗ." Cô bất giác mỉm cười.
"Được rồi, mẹ không nói với con nữa." Cát Hạ nhìn đồng hồ, "Mẹ phải trở về đây, lỡ như chốc nữa thằng bé tỉnh dậy muốn tìm mẹ mà mẹ không ở đấy thì không hay. Không còn sớm nữa, con cũng mau ngủ đi, ngày mai còn phải về lấy hành lý."
Tùng Vũ cùng mẹ chúc ngủ ngon, sau khi mẹ rời đi, cô tắt đèn ở đầu giường, trong đầu còn cân nhắc những lời mẹ nói về việc nhà của Nam gia, dần dần ý thức cũng bị cơn buồn ngủ xâm nhập...
Bữa sáng hôm sau là cháo thịt bò cùng mấy món điểm tâm, vẫn chưa chia phần cơm của Nam Liệt với mẹ con cô.
Mà Nam Liệt thế nhưng cũng dậy rất sớm, thậm chí nhìn qua có vẻ đã ngồi ở trước kệ sách rất lâu.
"Chào buổi sáng! Sao cậu không ngủ thêm?" Cô hỏi.
"Tôi nói rồi, về sau cùng nhau ăn cơm." Cậu nhàn nhạt trả lời, "Tôi cũng nói qua với người trên lầu rồi, sau này không cần tách phần cơm của chúng ta ra nữa." Cậu ấn nút điều khiển bánh xe tiến đến bàn ăn. Tùng Vũ cùng Cát Hạ theo cậu đi vào. Sau khi Cát Hạ sắp xếp xong bàn ăn, mở nắp nồi ra, đặt các món điểm tâm trước mặt cậu cho cậu gắp, sau đó lấy cho cậu một bát cháo.
Tùng Vũ thấy cậu không động đũa cũng ngượng ngùng không dám ăn trước.
"Quá nóng, chốc nữa rồi tôi ăn. Chị ăn trước đi." nam Liệt nhìn thoáng qua Tùng Vũ nói.
Tùng Vũ nói: "Tôi cũng sợ nóng."
Một lát sau, Nam Liệt giương mắt nói: "Chị có để ý tôi trực tiếp dùng tay không?" Sau đó lại bỏ thêm một câu cực nhỏ, "Thật ra dùng đũa cũng được..."
"Đương nhiên không ngại". Tùng Vũ nói, lúc này mới hiểu vì sao trước đó cậu lại bảo đồ ăn "quá nóng", thì ra là sợ trực tiếp dùng tay không cầm lên được.
Tay phải của Nam Liệt cầm lấy một miếng sủi cảo, lại dùng tay trái đỡ đưa lên miệng. Thật ra cậu ăn thật sự rất văn nhã, thậm chí còn không quên cẩn thận hút hết nước thịt bên trong.
Tùng Vũ cũng dùng tay cầm lấy một cái sủi cảo, sau khi ăn xong cười nói: "Này có gì đâu? Hàng ngày tôi đi học rất nhiều lúc không kịp ăn sáng ở nhà, mua bánh bao trên đường cũng cầm cắn như vậy thôi, làm gì có đũa." Nói xong lại cầm lấy một cái xíu mại cắn một miếng.
Nam Liệt cầm lấy thìa múc một ngụm cháo, cúi đầu về phía trước ăn một miếng.
Hai lần ăn cơm Tùng Vũ cũng đã thấy rõ ràng, khớp xương khuỷu tay và cổ tay của Nam Liệt hoạt động đều có giới hạn, khi ăn cơm thân trên cần phải phối hợp cúi thấp xuống, nếu không cậu rất khó đưa đồ ăn đến bên miệng.
"Cháo nguội rồi, mau ăn đi." Nam Liệt ngẩng mặt lên nói, môi còn dính một chút cháo.
Cô vốn định lấy giấy lau cho cậu, lại sợ cậu bực nên làm như không thấy, chỉ gật đầu múc cho mình một bát cháo.
"Đúng rồi," Cát Hạ nói chen vào, "Tùng Vũ, lát nữa con tự về dọn đồ đi, những thứ không cần thiết thì không cần mang qua. Mẹ ở đây không đi, con thu xếp xong thì gọi xe tới đây, cho dù đắt cũng chỉ có một lần thôi, không thành vấn đề."
Nam Liệt nhìn về phía cô: "Một mình chị có được không?"
"Được." Cô cho cậu một ánh mắt trấn an, sau đó quay sang nói với Cát Hạ, "Mẹ, vali của chúng ta có bánh xe, con ngồi tàu điện ngầm cũng vậy."
"Nhưng ga tàu điện ngầm cách đây một đoạn đường." Cát Hạ không yên tâm nói.
"Hôm qua lúc tới đây con đã đi qua, không sao đâu."
"Tôi kêu tài xế đưa chị đi." Nam Liệt đột nhiên nói: "Tôi đi nói với bố tôi."
Cát Hạ kinh ngạc nhìn cậu, như là đã xảy ra chuyện gì khó lường.
"Không không, A Liệt!" Tùng Vũ ngăn cản cậu, "Tôi vừa mới tới, không muốn để chú cảm thấy tôi là một người phiền phức."
Nam Liệt tựa hồ nghĩ ngợi: "Vậy chị gọi xe đi." Nói xong lại nói, "Đắt cũng không sao, tôi cho chị tiền, đừng nói với người khác."
Tùng Vũ nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cậu, bất giác mỉm cười: "Được, tôi gọi xe trở về."
Chờ sau khi ăn sáng xong, Cát Hạ dùng khăn ướt cẩn thận lau khô tay cho Nam Liệt, Nam Liệt lập tức điều khiển xe lăn đi về phòng mình.
Thấy cậu đi xa, Cát Hạ mới mở miệng: "Mẹ không nghĩ tới A Liệt lại nguyện ý vì con mà mở miệng đề ra yêu cầu với cha nó."
Mới đầu Tùng Vũ còn không có nghĩ nhiều như vậy, sau khi liên tưởng đến những lời hôm qua mẹ nói với mình về chuyện của Nam gia liền hiểu vì sao mẹ lại cảm thấy ngoài ý muốn như thế.
"Tâm địa của thằng bé không tồi, Tùng Vũ, chúng ta cũng đối xử tốt với thằng bé nhé."
Tùng Vũ gật đầu. Chẳng mấy chốc đã thấy Nam Liệt trở lại phòng ăn, trên đùi còn đặt một cái bao lì xì.
"Tự lấy đi."
"Hả?" Tùng Vũ khó hiểu.
"Tiền mừng tuổi của tôi." Cậu nói, "Tôi nói sẽ cho chị tiền bắt taxi, nhưng tôi chưa từng gọi xe, không biết cần bao nhiêu tiền nên chị tự lấy đi."
Tùng Vũ cầm lấy bao lì xì, một xấp rất dày bên trong còn không ít. Cô bỗng nhiên nổi hứng trêu chọc: "Không thể cho tôi hết sao?"
Cậu tỏ vẻ không sao cả: "Có thể, dù sao bình thường tôi cũng không cần tiền."
Tùng Vũ phì cười, rút hai tờ trong bao lì xì ra rồi thả lại chỗ còn thừa lên đùi cậu: "Cảm ơn nha, cậu chủ Nam!"
Mặt Nam Liệt đỏ lên: "Giang Tùng Vũ, không được gọi tôi như vậy." Nói rồi lập tức quay xe chạy trốn.
———
Mỗi lần A Liệt gọi đầy đủ họ tên của nữ chính không hiểu sao mình quắn quéo hết cả vào 🥲 hay mình u mê quá nên thấy soft xỉu
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT