"Thời gian của tôi có hạn, không thể xếp hàng được." Ánh mắt Nam Liệt có chút lạnh lùng.
Con ngươi Tùng Vũ sáng lấp lánh, gắt gao nhìn cậu chằm chằm: "Nếu không cần chờ đợi hay xếp hàng, hiện tại tôi nói đã đến lượt cậu, cậu có dám đồng ý không?"
"... Chị tốt nhất vẫn là tìm số tiếp theo đi." Cậu nhàn nhạt trả lời.
Đáy lòng cô có hơi thất vọng.
Cô cảm thấy tức giận một cách khó hiểu trước nỗi buồn mà mình cảm thấy lúc này, thậm chí còn có chút khinh thường sự thất vọng đột ngột của bản thân. Cô không nghĩ tới lời nói của Nam Liệt lại khiến lòng tự trọng của mình bị tổn thương, có quỷ mới để ý đến chuyện hư ảo này!
Cô nhanh chóng tha thứ cho cảm xúc nhất thời của mình: Mù quáng! Ai mà không dao động cảm xúc khi bỏ lỡ cơ hội kế thừa tài sản hàng trăm triệu đâu? Ổn định! Ổn định! Tóm lại, còn chưa phải lúc từ bỏ nỗ lực!
Biết trước mắt không thể ép ra kết quả, cô lập tức đổi sang giọng điệu đùa cợt nói:
"Được, theo quy tắc: Nếu vượt qua số lượng sẽ được mở rộng ra ba bàn!"
"Tùng Vũ, đừng lúc nào cũng giả vờ như không hiểu." Ánh mắt Nam Liệt có chút dao động, giọng điệu cũng không còn bình tĩnh.
"Rốt cuộc là ai đang giả vờ!" Cô lập tức trở nên bực bội, không đợi cậu nói xong đã mau chóng đi về phòng mình, "Mệt rồi, tôi đi ngủ đây!"
Nói thì nói như vậy, sao có thể ngủ được!
Tùng Vũ tắm rửa xong nằm trên giường lăn lộn mấy chục lần, rõ ràng cả ngày hôm nay rất mệt nhưng vẫn không hề buồn ngủ.
Vừa nảy ra ý tưởng, cô xoay người ngồi dậy, tìm tấm bìa cứng màu trắng trong ngăn tủ cô bỏ lại khi học bài. Mặc dù có hơi ố vàng nhưng vẫn còn có thể dùng được.
Một lúc sau, cô cầm "tác phẩm" đã vẽ xong đi thẳng đến phòng Nam Liệt.
Cậu nhất định vẫn chưa ngủ. Trước khi đi cô rất chắc chắn, cho dù cô bị mất ngủ cũng sẽ ngủ sớm hơn so với Nam Liệt.
Quả nhiên cậu vẫn chưa ngủ, thậm chí còn chưa nằm lên giường.
"Chị có thể gõ cửa được không?" Thấy cô đột ngột xông vào, khẩu khí của cậu lạnh lùng và cứng rắn.
Cô biết cậu không thực sự tức giận mà chỉ cố tình muốn vạch ra ranh giới với cô. "Chỉ một câu thôi, nói xong tôi sẽ đi."
Cậu không lên tiếng.
"Cái này cho cậu." Cô đem tấm thẻ mới vẽ trong tay đưa cho cậu.
Nam Liệt chần chờ hai giây, cuối cùng khẽ nâng ngón tay cái, ngón trỏ cuộn tròn cẩn thận kẹp chặt nhận lấy tấm thẻ.
"Cậu lật mặt kia nhìn xem." Tùng Vũ ngồi xổm xuống, trực tiếp nắm lấy bàn tay cậu, giúp cậu lật mặt sau của tấm thẻ cô vẽ "chim cánh cụt nhỏ".
Mặt sau của chim cánh cụt là một chữ số Ả Rập lớn "1".
"Đây là thẻ thông hành độc quyền của A Liệt. Khi nào nghĩ thông suốt có thể cho cậu một chân." Tùng Vũ cong môi lấy tấm thẻ từ trong tay cậu, cọ vào ngực cậu sau đó nhét một nửa vào giữa cúc áo ngủ thứ hai và thứ ba của cậu, "Cả thế giới chỉ có một tấm này, nếu cậu làm mất sẽ không được cấp lại đâu."
"Tôi không cần, chị lấy lại đi." Ngữ khí của cậu lạnh như băng, khi nói đôi mắt lại rũ xuống, tầm mắt dừng trên tấm thẻ trong cúc áo của mình.
Tùng Vũ làm bộ tức giận: "Cậu thật sự không cần? Vậy muốn đốt hay là xé? Đừng lo! Nếu cậu không xé được thì tôi xé giúp cậu!"
Quả nhiên cậu nóng nảy dùng hết sức giơ đôi tay như chân gà lên che tấm thẻ trước ngực: "Đừng xé!"
"Nói như vậy là cậu chịu nhận nó?"
"Ừ."
Cô đắc ý nhìn cậu, cảm giác như kế hoạch của mình đã thành công: "Vậy tôi đi đây."
Cậu thở dài gần như không thể nghe thấy: "... Ngủ ngon."
Tùng Vũ không tiếng động mỉm cười rồi đi ra khỏi phòng cậu.
Sáng sớm hôm sau Tùng Vũ hẹn Nam Liệt lên bể bơi trên sân thượng bơi lội. Hôm qua cô cố ý mua áo tắm mới màu trắng, kiểu dáng vô cùng nóng bỏng.
Nam Liệt nói: "Hôm nay rất nắng, đừng đi nữa."
"Mới tám giờ, sẽ không nắng lắm đâu, chúng ta chơi nhiều nhất một giờ rồi xuống dưới."
Cậu bắt được trọng điểm, nhíu mày: "Chúng ta?"
"Đúng vậy, không phải cậu học bơi rồi sao?" Cô chưa nhận ra có gì không ổn.
"Hồi đó tôi cũng mới chỉ học cách nằm trên ván nổi đạp nước vài lần, bây giờ chân tôi chỉ sợ càng không được."
"Cậu đừng khiêm tốn nữa, tôi nhớ rất rõ, không phải cậu còn thể hiện cứu em gái thân yêu Nam Tuyết của cậu à, sao đến tôi rủ cậu xuống nước lại không được?" Cô cố ý dùng lời lẽ khiêu khích cậu.
Năm ấy cô học khoá bơi sơ cấp ở Nam Viên, hầu hết các bạn học đều đã học bơi nên cô ngập ngừng hỏi Nam Liệt liệu có thể tập bơi ở bể bơi trong nhà không. Nam Liệt đương nhiên đồng ý, Nam Tích Dân cũng không có ý kiến gì.
Lần đầu tiên lên bể bơi trên sân thượng tình cờ bắt gặp Nam Tuyết vừa bơi xong. Thấy cô đi lên liếc xéo cô một cái nhưng cũng không ngăn cản cô xuống nước mà chỉ cố ý lớn tiếng ra lệnh cho người làm bên cạnh đợi Tùng Vũ bơi xong đừng quên thay nước trong bể.
Cô bị sỉ nhục nhưng phải cố gắng chịu đựng.
"Ôi, chị vẫn đang mặc đồng phục à? Xem ra chị thật sự rất thích đồng phục của trường chúng ta nha! Đi bơi ở ngoài cũng không nỡ thay quần áo." Nam Tuyết đánh giá cô, ngữ khí không có ý tốt.
Bộ đồ bơi cô đang mặc là đồng phục trường học phát. Cô cũng không có bộ đồ bơi thứ hai. Đồ bơi bán bên ngoài chất lượng có thể so được với Nam Viên đều đắt muốn chết, hoặc là rẻ và kém chất lượng, không đẹp và thoải mái như đồng phục của Nam Viên.
Cô không biết trọng tâm chế nhạo của Nam Tuyết ở chỗ cô keo kiệt hay vì cô dùng chiêu trò nhỏ để chuyển đến Nam Viên. Cô chỉ biết cô lại một lần nữa bị coi thường.
Cô thậm chí còn nuốt xuống sự tủi thân này trước mặt mẹ, sau khi xuống lầu một chữ cũng không nhắc đến. Chỉ là tối đó nửa đêm không ngủ được cô lén chạy đến phòng vẽ tranh khóc.
Trùng hợp là đêm hôm đó Nam Liệt cũng không ngủ được nên dứt khoát đứng dậy đi vẽ tranh, đẩy cửa phòng vẽ tranh ra.
Cô giống như một con mèo nhỏ đánh nhau thua ở bên ngoài, đột nhiên bị người khác bắt gặp, nước mắt lưng tròng lập tức nhìn về phía người kia.
Khi đó Nam Liệt vẫn có thể đi được, chỉ là cô vừa khóc, bước chân cậu càng thêm nghiêng ngả lảo đảo.
Lúc Nam Liệt đi đến chỗ cô, cậu hoảng hốt và kiên định ngồi xổm xuống xoa đầu cô, vừa bất lực lại vừa dịu dàng.
Cậu nói: "Khóc cái gì? Có tôi ở đây."
Cô lập tức bật cười, đầu mũi vẫn ngăn không được giật giật: "Cậu? Người còn nhỏ hơn cả tôi? Cậu có thể làm gì?"
"Chị bị bắt nạt ở đâu? Ở trường hay ở trong nhà?" Cậu nghiêm túc hỏi.
Tùng Vũ do dự một chút rồi kể cho Nam Liệt nghe hết những chuyện phát sinh ở bể bơi.
Sau khi nói xong, cô có chút bướng bỉnh nói: "Tôi cáo trạng em gái cậu với cậu, cậu có nghĩ tôi rất xấu không?"
Cậu lắc đầu: "Sẽ không."
Ban đầu cô cũng không trông cậy Nam Liệt sẽ thật sự vì cô đối nghịch với Nam Tuyết, dù sao bọn họ vẫn là anh em một nhà. Chỉ là cô nhất thời không nhịn được muốn nói hết sự tủi thân của mình với Nam Liệt thôi. Cô không ngờ là hôm sau Nam Liệt đi tìm cha cậu nói muốn tìm giáo viên tới dạy cậu bơi.
Nam Liệt được miễn học các lớp thể dục, lớp bơi lội càng không cần đi. Lúc cậu vừa nói ý định này ra, Nam Tích Dân cũng sửng sốt.
Chỉ có Tùng Vũ biết cậu vì cô nên mới đưa ra đề nghị này.
Cậu không muốn trực tiếp cãi nhau với Nam Tuyết, không chỉ vì quan hệ anh em mà còn không muốn Tùng Vũ trở thành người xấu châm ngòi ly gián quan hệ gia đình người khác.
Nhưng cậu muốn học bơi thì đương nhiên phải dùng bể bơi trong nhà. Lúc có cậu ở đấy Tùng Vũ cũng sẽ lên sân thượng bơi lội, điều này trở thành hoạt động của bạn bè, người khác cũng khó bắt lỗi.
Lần đầu tiên Nam Tuyết nhìn thấy Nam Liệt và Tùng Vũ cùng nhau xuất hiện trong bể bơi đã rất tức giận, càng làm cho con bé tức giận hơn là hai người đã ở đó hai tiếng đồng hồ, mãi đến khi trời tối hẳn mới rời đi. Đương nhiên nó sẽ không xuống nước với bọn họ, vậy nên cuối cùng không bơi được.
Nam Tuyết giận dỗi nói Nam Liệt trông rất ghê tởm, con bé không muốn bơi trong nước mà cậu đã ngâm. Lần sau trước khi nó xuống bơi phải thay hết nước trong bể đi.
Tùng Vũ không nhịn được đẩy mạnh nó xuống bể bơi.
Nam Tuyết biết bơi nên cô mới không sợ con bé chết đuối.
Con bé ghét bỏ Nam Liệt đến mức không chịu bơi chung bể bơi với cậu, vậy để cho nó uống mấy ngụm "nước tắm" mà Nam Liệt đã ngâm đi.
Nam Tuyết không hề chuẩn bị tâm lý, quả nhiên bị sặc nước, sau khi bình tĩnh mới bò ra khỏi bể bơi.
Tùng Vũ đang chống tay lên hông đắc ý lườm lại nó, thình lình bị tát một cái khiến trong mắt đầy sao.
"Con bé này sao lại hư như như vậy? Ba mẹ mày không dạy mày à?"
Nam Liệt kéo Tùng Vũ ra, vẻ mặt đầy áy náy và hối hận vì đã không kịp phản ứng và không bảo vệ được cô.
"Là tôi bảo chị ấy đẩy Nam Tuyết, là tôi hư, bà đánh tôi đi." Cậu nói.
"A Liệt, không phải cậu..." Tùng Vũ thật sự sợ cậu sẽ bị đánh.
"Chính là tôi. Bởi vì tôi quá tức giận, Nam Tuyết ghét bỏ tôi, ngay cả bể bơi mà tôi ngâm mình cũng thấy bẩn. Tôi bị tàn phế nhưng tôi không bẩn, bệnh của tôi cũng sẽ không lây cho con bé."
"Không ai được động tay! Kỳ Anh," Nam Tích Dân nghe người làm "báo cáo" cũng vội vàng lên trên sân thượng, đúng lúc nghe thấy những gì Nam Liệt nói, vẻ mặt lập tức trở nên đau lòng, "Đưa A Tuyết đi dạy dỗ lại đi. Cô chiều con bé quá làm nó ngay cả anh trai mình cũng không có một chút tôn trọng hay yêu thương nào."
Bà Nam không cam lòng kéo Nam Tuyết đi xuống tầng.
Trên sân thượng chỉ còn lại Tùng Vũ, Nam Liệt và cha cậu.
"A Liệt, những lời em gái con nói đừng để trong lòng."
Nam Liệt nhàn nhạt nói: "Không đâu."
Nam Tích Dân nhìn lướt qua Tùng Vũ.
Tùng Vũ lập tức chột dạ nhận sai: "Chú Nam, A Liệt không bảo cháu đẩy Nam Tuyết, là cháu tự tức giận..."
"A Liệt đừng giấu cho tôi, chú Nam sẽ không tin đâu, không có ai tin cả! Bởi vì cậu căn bản không phải là người sẽ vì Nam Tuyết nói một câu khó nghe mà đẩy nó xuống nước."
Vẻ mặt Nam Tích Dân dịu đi một chút: "Tùng Vũ, ta biết là A Tuyết không đúng trước, nhưng sau này vẫn phải chú ý đúng mực, tàn nhẫn vô tình, cãi nhau ầm ĩ cũng phải nhìn địa điểm. Nhưng ta rất vui vì cháu thật sự che chở cho A Liệt, đứa nhỏ này cũng không có người bạn nào, có cháu bên cạnh ta yên tâm hơn rất nhiều."
"Không chỉ cháu chơi với cậu ấy mà cậu ấy cũng chơi với cháu." Tùng Vũ nói từ tận đáy lòng, "Ở cùng với cậu ấy cháu cũng rất vui."
Trở lại tầng hầm, Nam Liệt đi đến tủ lạnh lấy đá, dùng khăn lông quấn vào để cho cô đắp mặt.
Hai người đều giấu Cát Hạ, cũng may Cát Hạ đang bận nên không để ý đến bọn họ vào phòng vẽ tranh. Ngay khi cửa vừa khoá lại, đắp khăn lông lên mặt, nước mắt Tùng Vũ không hiểu sao rơi xuống.
Nói đến cũng lạ, cô thường khóc trước mặt Nam Liệt, rất ít khi che giấu áp lực.
Nước mắt vỡ vụn giữa các ngón tay cậu, tay cậu run lên một chút, viên đá rớt ra khỏi khăn rơi xuống sàn nhà.
"Tôi đi lấy viên khác." Nam Liệt đứng dậy định đi.
"Không cần đâu, A Liệt, không đau đến thế đâu." Cô giữ chặt lấy cậu, "Đừng mở cửa, đừng để cho mẹ tôi chú ý."
"Chị lo dì biết được sẽ đi tìm mẹ Nam Tuyết tính sổ à?"
Cô lắc đầu, biểu tình phức tạp nhìn cậu: "Đúng là một thiếu gia ngây thơ ngốc nghếch... Tôi sợ là bà ấy đau lòng lại bất lực. A Liệt, chúng tôi không giống như cậu..."
"Không giống thì không giống," Nam Liệt nhẹ nhàng nói, "Tôi là người tàn tật, thật sự không giống như chị."
"A Liệt, ý tôi không phải như vậy..."
"Tôi biết, nhưng trong lòng tôi lại thường nghĩ đến sự khác biệt này. Giang Tùng Vũ, mỗi người đều có những mối quan tâm khác nhau. Chị hâm mộ nhà tôi giàu có, nhưng chị cũng sẽ tuyệt đối không muốn đổi cuộc sống của mình với tôi. Thật ra tôi cũng rất hâm mộ chị, hâm mộ chị có một người mẹ tốt như vậy, hâm mộ chị khoẻ mạnh..."
"Cậu muốn đổi sao?" Cô có chút tò mò.
"Cũng không đổi được, muốn để làm gì?"
"Nếu có phép thuật có thể đổi, cậu có đổi với tôi không?"
Cậu lắc đầu không chút do dự.
Thật ra mặc dù Tùng Vũ hâm mộ gia cảnh giàu có của Nam Liệt, nhưng sau khi nghĩ lại cô cảm thấy nếu cơ thể của mình trở nên giống như cậu cô sẽ không vui chút nào. Có tiền thì sao? Cả đời đi ra ngoài đều phải chịu đựng những ánh mắt khác thường xung quanh mình, cho dù tâm lý có vững vàng đến mức không quan tâm đến cái nhìn không thâm thiện của bên ngoài thì bản thân cũng hành động không thoải mái, nhiều lúc còn phải nhờ đến sự giúp đỡ của người khác, vô cùng tổn thương lòng tự trọng. Huống chi cậu còn mắc bệnh tim nghiêm trọng, chỉ sợ có tiền cũng chẳng hưởng thụ được mấy năm.
Thế nên việc cậu "từ chối trao đổi" khiến cho cô rất bất ngờ, không khỏi truy hỏi: "Tại sao?"
Cô sẽ vĩnh viễn ghi nhớ câu trả lời của cậu: "Chị tốt như vậy, sao tôi có thể đổi cơ thể khiếm khuyết của mình cho chị được..."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT