Cô dường như đã trở về ngôi nhà thời thơ ấu của mìnhh.
Đồng hồ báo thức vang lên, là tiếng chuông quen thuộc, cô tỉnh dậy, duỗi chân với lấy đôi dép lê dưới gầm giường, định đến trường như thường lệ nhưng lại bị mẹ ôm chặt, dặn cô ngàn vạn lần đừng ra khỏi phòng ngủ.
"Nhưng nếu không đi sẽ bị muộn." Trong lòng cô có chút nóng nảy.
"Hôm nay nghỉ học." Giọng nói của mẹ mệt mỏi và bất đắc dĩ. Nói xong câu đó liền một mình đi ra ngoài.
Cô ngó qua khe cửa nhìn xung quanh phòng khách, chỉ thấy ba bốn người đàn ông không thấy rõ mặt nhưng có vẻ rất hung hãn ngồi trên sô pha, bố mẹ cô đang năn nỉ bọn họ rời đi. Cũng không biết qua bao lâu, bọn họ cuối cùng cũng rời đi, bố mẹ lại tranh chấp cãi nhau.
Chỉ là cảnh tượng này lặp đi lặp lại rất nhiều lần. Cuối cùng mẹ đẩy cửa phòng ngủ ra, không quay đầu dắt cô rời khỏi ngôi nhà kia...
Trong giấc mơ cô bỗng nhiên trưởng thành hơn rất nhiều, cũng dường như vui vẻ hơn rất nhiều. Cô còn mơ thấy rất nhiều chuyện, nhưng sau khi tỉnh dậy lại không nhớ rõ. Chỉ nhớ được sau khi vô số cảnh tượng tan vỡ qua đi, người gọi là bố kia lại lần nữa xuất hiện ở cổng trường của cô, kêu tên cô: "Tùng Vũ..."
Từ khoảnh khắc đó, vận mệnh của cô đã vượt khỏi tầm kiểm soát...
Mỗi một lần mơ thấy điều này cô sẽ tỉnh lại.
Sau đó cô thậm chí còn không có dũng khí để nhớ lại những gì xảy ra tiếp theo trong mơ.
Đêm nay cũng vậy: cô đột ngột mở mắt ra, người đầy mồ hôi lạnh, không thể nhúc nhích một lúc lâu.
Cảm giác sợ hãi khiến tim cô như thắt lại rồi chợt được giải thoát đã lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu đêm.
Trời mới tờ mờ sáng.
Nhưng cô đã từ bỏ việc ngủ nướng, xốc chăn lên rời giường đi tắm.
Đây là năm thứ ba cô đi du học ở nước J.
Đêm hôm qua cô vừa chia tay người bạn trai thứ ba - nếu người đó có thể được coi là bạn trai chính thức.
Nhưng có gì quan trọng đâu?
Ngày mai cô sẽ về nước nghỉ hè, hành lý sớm đã thu xếp xong.
Tình cảm dư thừa cô cũng đã xử lý tốt.
Bên kia đại dương có một người đang đợi cô. Cũng bởi vì có người nguyện ý chờ cô trở lại, mấy năm cô mới có thể rời khỏi nơi thương tâm kia, tìm một chỗ để trút hơi thở.
Nghe có vẻ mâu thuẫn nhưng sự thật chính là như thế.
Đây là "giao ước" trong lòng hai bên đều biết rõ.
Đồ ngốc đang một lòng chờ cô kia lại không biết người âm thầm ký kết hợp đồng với cô lại là cha cậu.
Chuyện cô ở nước J đổi bạn trai liên tục Nam Tích Dân đều rõ như lòng bàn tay. Không những biết, ông còn không quên cảnh cáo cô chú ý đúng mực. Thám tử tư chủ động đưa cho cô một xấp ảnh đôi, nhiều hơn cả số lượng mà chính chủ như cô có.
Cô nhận lấy ảnh chụp, không hề tức giận, chỉ nhàn nhạt nói: "Tôi biết rồi."
Lúc chia tay người bạn trai đầu tiên, cô còn có chút đau lòng. Cô thậm chí không cam lòng hỏi một câu mà cho đến bây giờ nghĩ lại cảm thấy thật ngây thơ và buồn cười: "Nếu tiếp tục yêu đương, anh có thể chi trả học phí và sinh hoạt phí cho em không?"
Đối phương khiếp sợ tỏ vẻ như bị lừa nhìn cô tỏ ý "đang đùa cái gì vậy", đầu cũng không ngoảnh lại ngay lập tức rời đi.
Sau khi bình tĩnh lại cô cũng hiểu được, người kia cũng giống như cô đều là du học sinh, không phải xuất thân từ gia đình giàu có, kinh tế trong nhà chỉ có hạn. Học phí và phí sinh hoạt ngày thường phải dựa vào đi làm thêm. Bình thường chi phí hẹn hò của bọn họ cơ bản đều chia đôi, sao có thể đồng ý yêu cầu vớ vẩn này của cô!
Người đàn ông kia có chút tài hoa, lớn lên cũng khá đẹp trai, lúc ấy cả hai đều đã tốt nghiệp cấp ba, khi mới tới nước J cả hai chăm sóc an ủi lẫn nhau, thường xuyên qua lại dần trở thành người yêu. Đây cũng là hiện tượng phổ biến đối với du học sinh.
Cái gọi là một lần lạ, hai lần quen, không ngờ đến lượt mình lại chia tay như vậy.
Cô đã không còn rơi nước mắt vì những chuyện thế này nữa.
Nam Tích Dân là người thực tế, ông cũng không thật sự quan tâm đến các mối quan hệ của cô với đàn ông ở nước ngoài như thế nào. Dù sao trời cao đường xa, Nam Liệt cũng không biết được. Chỉ cần cô biết kiềm chế bản thân đúng lúc, đừng ảnh hưởng đến thể xác và tinh thần của con trai ông. So với những gì ông đưa ra thì yêu cầu này thật sự không quá đáng.
Chi phí du học không hề rẻ, huống chi cô còn đang theo học ngành nghệ thuật thiết kế. Tùng Vũ thừa nhận trình độ đạo đức của bản thân không cao, nhưng bắt người tay ngắn, cô cũng rất cố gắng hoàn thành nhiệm vụ. Tuần nào cũng sẽ gọi điện thoại với Nam Liệt, không chỉ nhận điện thoại mà còn chủ động nhớ gọi. Kỳ nghỉ đông và nghỉ hè mỗi năm cũng sẽ về nước, chỉ cần ở trong nước, cô và Nam Liệt gần như như hình với bóng.
Nam Liệt đại khái cảm thấy cô thật sự yêu cậu, ngược lại đôi khi cậu lại có thái độ kỳ kỳ quái quái, như gần như xa đối với cô.
Ôi, đồ ngốc!
Cô tắt vòi hoa sen đi.
Bước ra khỏi bồn tắm, cô dùng khăn giấy lau hơi mờ trên gương, nhìn hình ảnh khoả thân của mình trong gương bật cười.
Sao Nam Liệt có thể tin một cô gái trẻ trung xinh đẹp khoẻ mạnh lại vô duyên vô cớ yêu một người tàn phế được.
Dù có giàu có, tốt bụng hay đẹp trai đến đâu chung quy vẫn chỉ là một người đàn ông không thể làm gì cả.
Cũng may trên người cậu còn một ưu điểm - bệnh tim của cậu không thể chữa được. Mặc dù nói chỉ còn một bước cuối cùng là "ghép tim", nhưng thay tim nào có dễ như vậy! Nói không dễ nghe, kể cả khi may mắn tìm được người hiến tặng phù hợp thì tuổi thọ cũng chỉ có hạn. Khả năng lớn hơn là trái tim cậu sẽ hoàn toàn suy kiệt trước, không đợi được người hiến tặng phù hợp.
Cô còn trẻ, còn rất nhiều thời gian, luôn có thể thoát khỏi cậu.
Nam Liệt thích cô, cô chắc chắn là như vậy.
Sau khi yêu đương với người đàn ông khác, cô càng hiểu rõ suy nghĩ của Nam Liệt. Cô cũng giải được hết những cảm xúc ngây thơ lúc thiếu niên. Chỉ là Nam Liệt chưa từng chính thức thổ lộ tình cảm với cô, cô cũng vui vẻ giả vờ không biết. Chỉ cần cậu không nói rõ, cô sẽ không coi mình là bạn gái chính quy của cậu. Cho dù cô hẹn hò với người khác cũng không cần phải giải thích với cậu. Chỉ cần da mặt đủ dày thì có thể không thẹn với lương tâm.
Đối với thứ gọi là lòng tự trọng này cô sớm đã không còn.
Năm cô mười tám tuổi ấy, lúc mẹ lái xe mang theo bố cô chìm vào đáy sông, cô đã đem hết những đồ vật vô dụng xa xỉ mai táng hết.
Cô thay quần áo, thấy đã đến giờ nên ra sân bay. Cô không chần chờ kéo va li lên khởi hành về nước.
Máy bay đáp xuống đất, sân bay đã có người tới đón cô.
"A Liệt!" Cô chạy chậm về phía cậu, trên mặt tràn đầy ý cười.
"Tùng Vũ, chúng ta về nhà thôi." Trong ánh mắt cậu tất cả đều là dịu dàng.
"Được."
Cô giao hành lý cho chú bảo mẫu Quý bên cạnh cậu. Sau khi mẹ qua đời, chú Quý tiếp nhận công việc bảo mẫu. Nam Liệt cũng lớn hơn, để đàn ông chăm sóc cuộc sống hàng ngày sẽ càng tiện hơn một chút. Trừ cái này ra, khi tình huống cơ thể không tốt cũng sẽ mời hộ sĩ tới nhà. Ngoại trừ vấn đề của trái tim, bởi vì bệnh cũ khớp xương co quắp tái phát nên Nam Liệt hành động không tiện, lần trước Tùng Vũ được nghỉ về nước, cậu còn có thể đi lại, lần này lại chỉ có thể ngồi xe lăn.
Tùng Vũ không hỏi khi nào cậu lại phẫu thuật nắn thẳng lần nữa. Cô đã nghe Nam Tích Dân nói qua, trước mắt tình trạng trái tim của Nam Liệt không thích hợp làm phẫu thuật lớn. Tình huống chân tay co quắp của Nam Liệt tái phát rất phức tạp, phẫu thuật chỉ sợ không phải một lần là xong, trái tim cậu e là không chịu nổi nguy hiểm như vậy.
Nhưng thật ra sau khi lên xe Nam Liệt lại tự mình nhắc đến vấn đề này, cậu cơ hồ mang theo vẻ áy náy nói: "Tùng Vũ, nửa năm không gặp, tôi lại tệ hơn..."
Cô nhìn mặt cậu, trong lòng âm thầm bật cười: cho dù có thể đi cũng có đẹp hơn hiện tại bao nhiêu đâu? Có gì khác nhau à?
"Không đâu." Cô rất tự nhiên nắm lấy tay cậu, lại không nhìn tay cậu lấy một cái, "Chăm sóc sức khoẻ là quan trọng nhất"
Cô thật sự hy vọng cậu sống lâu thêm mấy năm. Cậu có thể chết, nhưng tốt nhất là không phải bây giờ.
Cô không ghét cậu. Cẩn thận xem xét, Nam Liệt vẫn luôn đối xử với cô rất tốt, trên đời này sẽ không có người thứ hai mọi chuyện đều nghĩ đến cô trước. Chỉ là lúc mẹ cô qua đời, khoảnh khắc Nam Tích Dân đem hết tất cả điều kiện viết vào bản hợp đồng kia, cô đột nhiên hiểu rõ một việc: địa vị cô và Nam Liệt không giống nhau.
Cũng bởi vậy, nếu muốn nói đến điều kiện, cô chỉ có lợi thế là trái tim chân thành của Nam Liệt.
Muốn thắng, cô không thể thật lòng thật dạ. Người nghèo với hai bàn tay trắng, một khi đối lập với người có địa vị cao hơn, chỉ cần người kia động tay cô sẽ không có cơ hội thắng.
Làm giao dịch phải có tính tự giác, đừng lo những chuyện dư thừa.
Một chút tình cảm thật lòng thời niên thiếu cũng đã bị thời gian gặm cắn đến hầu như không còn.
Nam Liệt nhẹ nhàng rút tay mình ra khỏi lòng bàn tay của cô: "Yên tâm, tạm thời sẽ không sao. Tôi còn muốn nhìn chị trở thành nhà thiết kế đồ chơi nữa!"
Tùng Vũ nói: "Với lại, nếu không phải cậu khuyên chú Nam, nói không chừng tôi sẽ làm hộ sĩ."
Tùng Vũ nhớ lại năm đó bởi vì cha mẹ xảy ra chuyện làm cô phân tâm, sau khi thi trượt đại học, Nam Liệt nói với cha cậu ý tưởng đưa cô xuất ngoại. Nam Tích Dân trầm ngâm một lát rồi nói: "Nếu không Tùng Vũ đi học hộ lý đi, nghề nghiệp ổn định, sau này có thể thuận tiệm chăm sóc cho A Liệt."
Với tình huống lúc đó của cô, cô không có quyền lực chọn, thậm chí hẳn là nên cảm ơn.
Nhưng Nam Liệt kịch liệt phản đối. Cậu rất nghiêm túc hỏi suy nghĩ của cô, cô lấy hết can đảm nói mình muốn trở thành một nhà thiết kế đồ chơi.
Lúc còn nhỏ cô không có nhiều đồ chơi, sau khi lớn lên trở thành một nhà thiết kế đồ chơi, có lẽ là một loại tâm lý bù đắp.
Sau đó cô được cậu sưu tập tư liệu trường học chuyên nghiệp về ngành này của nước ngoài cho. Nam Liệt thậm chí còn ôm tư liệu phân tích từng bước cho cô, nhìn dáng vẻ có lẽ trước đó đã nghiên cứu không ít.
"Nhưng chú Nam hy vọng tôi học hộ lý." Cô không có tự tin lựa chọn.
"Tôi hy vọng chị làm việc mà chị muốn làm." Nam Liệt lại không dễ thương lượng như vậy.
Cậu dẫn theo Tùng Vũ đi tìm cha cậu chia sẻ suy nghĩ, thay đổi ý định của ông.
Chỉ là Nam Liệt không biết Nam Tích Dân lại chủ động kêu Tùng Vũ đến thư phòng của cậu để nói chuyện. Nam Tích Dân nói rõ ràng ý ông, hy vọng lúc Nam Liệt còn sống Tùng Vũ không rời khỏi cậu. Ông làm cha đã nhận ra tình cảm ngây thơ lại sâu đậm của con trai dành cho Tùng Vũ. Ông nói kỹ càng về bệnh tình của Nam Liệt với cô, không cần cô phải cùng sống cùng chết với cậu, chỉ cần cô chấp nhận mấy năm ngắn ngủi hoặc hơn mười năm. Ông hy vọng cô có thể thành toàn cho chút tâm ý của một người làm cha đối với sinh mệnh ngắn ngủi của con trai mình.
Lúc ấy Tùng Vũ đã hỏi ông một vấn đề: "Chú không sợ sau khi tốt nghiệp trở nên độc lập cháu sẽ bỏ A Liệt mặc kệ không quan tâm sao?"
Nam Tích Dân trả lời là: "Có khả năng này. Nhưng Tùng Vũ, sau khi cháu vào xã hội, dục vọng thông thường cũng sẽ không giảm bớt. Cháu sẽ có nhu cầu mới, mà ta sẽ dốc hết sức thoả mãn cháu. Còn một khả năng ta không muốn phát sinh... có lẽ A Liệt sẽ đột nhiên rời đi, không đợi được đến ngày cháu tốt nghiệp. Ta là người làm ăn giữ chữ tín, ta hứa, cho dù có kết quả xấu, trước khi cháu tốt nghiệp đại học A Liệt xảy ra chuyện, ta cũng sẽ giúp cháu đến khi tốt nghiệp. Cho dù sau này tốt nghiệp đi hay ở, đến lúc đó cháu có thể xem điều kiện của ta rồi nói tiếp. Sở dĩ hôm nay ta đồng ý nói điều kiện với cháu là vì ta nghĩ cháu là một người lý trí."
"Được." Cô cơ hồ không chút do dự đồng ý.
Năm cô mười tám tuổi kia, đã là một người trưởng thành, nên đối mặt với chân tướng tàn khốc của cuộc đời.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT