Mỗi năm vào kỳ nghỉ đông, Nam Tích Dân đều sẽ rút ra một chút thời gian đưa cả nhà đi đến một thành phố biển nghỉ dưỡng, năm nay cũng không ngoại lệ. Chỉ là Nam Liệt từ khi nhớ được đã không muốn đi cùng, Nam Tích Dân cũng không ép buộc cậu, nhưng lần nào cũng vẫn sẽ nói trước kế hoạch cho con trai, trưng cầu ý kiến của cậu, năm nay cũng không ngoại lệ.
"Khách sạn Y? Là khách sạn trên đảo dừa có thuỷ cung riêng à?" Tùng Vũ ở một bên nghe Nam Tích Dân giới thiệu, thật sự rất khao khát đến cái khách sạn trong lời đồn kia, nhịn không được nói chen vào.
"Chị nghe qua về nơi đó à?" Nam Liệt hỏi.
"Ừ, năm ngoái bạn cùng lớp của tôi đi, nói là chơi rất vui." Cô nóng lòng nhìn về phía Nam Liệt, khát vọng trong lòng không thèm che giấu.
Nam Liệt không chút do dự: "Ba, còn có thể đi cùng Giang Tùng Vũ được không?"
Tùng Vũ lo lắng khách sạn cao cấp quá đắt, Nam Tích Dân không muốn dẫn cô theo vội nói: "Chú Nam, không cần thuê phòng cho cháu đâu, cháu có thể ngủ ở sô pha, ngủ dưới đất!"
Nam Tích Dân mỉm cười: "Không sao, cháu không cần lo chuyện này. Ta cũng có đầu tư một chút vào khách sạn Y, có thể nhận được chiết khấu. Có phòng hai phòng ngủ, đến lúc đó cháu và mẹ ngủ một gian, A Liệt ngủ một gian, giường đều cỡ lớn nên không chật đâu." Ngược lại ông quay sang nói với Nam Liệt, "A Liệt, ba rất vui khi có thể đi du lịch với con."
"Cảm ơn ba." Mặc dù Nam Liệt không nói lời gì đặc biệt nhưng có thể nhìn ra được cậu cũng rất vui vẻ.
Đây là lần đầu tiên Tùng Vũ được tận hưởng một kỳ nghỉ thật sự. Trước kia cô chỉ tham gia các chuyến dã ngoại xuân thu do trường tổ chức, cho dù không ở thành phố thì cũng ở các thị trấn lân cận. Cô lớn như vậy nhưng đây là lần đầu tiên được ngồi máy bay, lại còn là khoang thương gia! Cô biết mình đây là nhờ phúc của Nam Liệt nên dọc đường đi cô càng đặc biệt quan tâm đến cậu.
Hiện giờ Nam Liệt di chuyển một mình cũng không có gì chướng ngại ngoại trừ việc đi lại có chút khó coi. Gai tay mặc dù vẫn chưa thể cầm nắm đồ vật linh hoạt, ngón tay và cổ tay cũng không thể hoàn toàn mở ra nhưng vẻ ngoài so với trước khi phẫu thuật vẫn tốt hơn rất nhiều. Huống chi lúc khởi hành đã là mùa đông, tay cậu giấu một nửa trong áo khoác nên vết thương cũng không quá rõ ràng.
Sau khi rời khỏi sân bay Tùng Vũ mới chân chính cảm nhận được cái nóng của đảo dừa. Lúc này đã là tháng giêng nhưng ở đây lại nắng chói chang, cô vốn còn lo mặc áo ngắn tay sẽ lạnh nên cố ý giữ lại một chiếc áo khoác mỏng, nhưng bây giờ không thể mặc được nên nhanh chóng cởi ra.
Cô quay đầu lại nhìn Nam Liệt, thấy trên người cậu còn mặc chiếc áo khoác lúc xuất phát, cười nói: "Mau cởi ra đi, còn mặc nữa sẽ phát ban đấy!"
Đang nói chuyện thì sẽ đón đoàn người bọn họ đã tới, Nam Liệt nói: "Tôi không nóng, trên xe có điều hoà, về khách sạn trước đi."
Tùng Vũ nghĩ cũng đúng, cậu ở bên ngoài tự cởi quần áo cũng không tiện, có lẽ ngượng ngùng không muốn nhờ người khác giúp đỡ. Sau khi ngồi vào trong xe, cô liền bảo tài xế hạ nhiệt độ xuống thấp một chút.
Đây là một chiếc xe bảy chỗ, bọn họ có sáu người thêm tài xế là vừa đủ. Trên thân xe có logo của khách sạn Y, hẳn là nằm trong gói phục vụ của khách sạn.
Xe vừa đi chưa được bao lâu, Nam Tuyết đã bất mãn nói: "Lạnh muốn chết." Nói rồi muốn ấn mở cửa sổ xe.
"Sư phụ, chỉnh điều hoà cao lên đi, cảm ơn." Nam Liệt nhàn nhạt nói.
Tùng Vũ không nói lời nào, trong lòng lại có chút bực bội, mặc kệ là Nam Tuyết thật sự không chịu được lạnh hay là cố ý đối nghịch với mình, cô đều cảm thấy nó thật đáng ghét.
"A Liệt", cô dịu dàng nói với Nam Liệt ngồi bên cạnh, "Tôi giúp cậu cởi áo khoác ra được không?"
"Tôi có thể tự cởi."
"Tôi biết cậu có thể", ngữ khí của Tùng Vũ càng mềm mại hơn, "Nhưng không gian trong xe nhỏ, cậu lại thắt dây an toàn, tôi giúp cậu sẽ nhanh hơn một chút, nếu không chốc nữa xuống xe mặc thế này sẽ càng nóng."
"Được." Nam Liệt không hề kháng cự.
Lúc Vũ giúp cậu cởi áo khoác ra, khớp xương chỗ bả vai và khuỷu tay của cậu có chút không linh hoạt, lại thêm đai an toàn trói buộc nhưng cậu vẫn run rẩy cố gắng phối hợp với động tác của cô. Tùng Vũ bất động thanh sắc, thở dài trong lòng.
Cô gấp gọn áo khoác của cậu để lên đùi của mình: "Tôi cầm giúp cậu, về phòng cho cậu treo lên."
"Cảm ơn." Nam Liệt nói.
Đại sảnh của khách sạn Y trang trí tràn ngập những đặc sản của phía Nam cùng hơi thở của đại dương. Tùng Vũ vô cùng hưng phấn, cô thậm chí còn kích động đến nắm chặt tay, qua một hồi lâu mới lấy lại tinh thần, bắt đầu lo lắng vừa rồi có phải cầm chặt quá làm nhăn áo khoác của Nam Liệt hay không.
"Xin chào Nam tiên sinh! Đây là chìa khoá phòng của ngài, một phòng kép hướng ra biển, một phòng kép nhìn xuống đáy biển. Hành lý của ngài sẽ có chuyên viên đưa tới, xin mời đi bên này." Tiếp tân của khách sạn nho nhã lễ độ nói.
Nam tiên sinh nhận lấy chìa khoá phòng, hơi cúi đầu nói với Nam Liệt: "A Liệt, ta xép cho con phòng kép nhìn ra biển có hai gian phòng ngủ, con và Tùng Vũ, dì Cát ba người ở với nhau tương đối tiện. Vốn dĩ ta muốn ở cùng tầng với con, nhưng em gái con lần này một hai phải đòi ở phòng nhìn thấy đáy biển, cái phòng kia không có giường đôi. Hiện tại vấn đề chính là hai phòng của chúng ta không ở chung một tầng, nhưng vẫn cùng một khách sạn, có liên lạc cũng tiện."
"Không sao, như vậy khá tốt." Nam Liệt có vẻ chẳng hề để ý.
"Ta đưa con lên trước." Nam Tích Dân nói.
"Không cần, có lễ tân dẫn đường, bọn con tự đi là được." Nam Liệt nói.
Nhưng lần này Nam Tích Dân lại không nghe cậu, bảo vợ mình đưa con gái về phòng nhìn ra đáy biển trước, còn mình đưa Nam Liệt đi đến phòng cậu. Sau khi vào phòng cẩn thận kiểm tra một lượt, lại dặn dò vài câu mới đi.
Sau khi Nam Tích Dân rời khỏi phòng khách được nửa phút Tùng Vũ mới ấn bả vai của Nam Liệt cười nói: "Tôi có thể hét lên không?" Không đợi cậu phản ứng đã nhịn không được "Oa oa" rống lên.
"Chị thật ồn ào!" Nam Liệt cũng cười: "Vui như vậy sao?"
"Ây! Cậu rõ ràng cũng rất ít khi đi du lịch đúng không? Cậu không vui sao?" Tùng Vũ nói.
Nam Liệt bước đến bên cạnh cửa sổ, nhìn cát trắng trên bờ biển cùng cây dừa đang lay động, nói: "Cũng không tệ lắm."
Tùng Vũ cũng bổ nhào về phía trước cửa sổ, la lớn: "Nơi này đẹp quá! Tôi rất thích!"
Nam Liệt xoay đầu nhìn cô, ý cười bên môi cũng sâu thêm: "Ừ!"
Cát Hạ nhìn hai đứa nhỏ ở sát bên cửa sổ lắc đầu nói: "Tùng Vũ, đừng chỉ lo mải chơi nữa, nắm chắc thời gian sắp xếp hành lý ra đi! A Liệt, con đi máy bay mệt rồi ra sô pha ngồi nghỉ chút đi, hoặc là nằm một lúc cũng được. Đến giờ ăn cơm Nam tiên sinh sẽ gọi chúng ta.".
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Sau Khi Sủng Văn Kết Thúc2.
Trả Băng Vải Lại Cho Em Đi!3.
Tôi Rất Có Tiền Nha4.
Xuyên Thành Thời Xưa Cẩu Huyết Trong Sách Tra A=====================================
Lúc này Tùng Vũ mới thoát ra khỏi cảm xúc phấn khích, một bên sắp xếp hành lý cùng mẹ, một bên còn không quên nhìn ngắm trang trí trong phòng. Cô chưa từng ở khách sạn, đặc biệt là phòng ghép cao cấp như vậy, mỗi một chi tiết đều lộ ra sự xa hoa.
Nam Liệt nói cậu muốn tắm rửa trước, Cát Hạ bỏ đồ trong tay xuống định đi giúp đỡ lại bị cậu dịu dàng từ chối: "Con chỉ đơn giản tắm qua một chút, tự mình làm được rồi."
Tùng Vũ nhấp miệng cười nói: "Tiểu A Liệt thẹn thùng."
Nam Liệt không để ý đến cô, hơi dùng sức đóng cửa phòng tắm lại.
Tùng Vũ thấy cậu đi vào tay không, tìm một bộ quần áo trong va li của cậu, đi đến gõ cửa: "A Liệt, cậu quên không mang theo quần áo rồi, chốc nữa ra ngoài kiểu gì?"
"Ừ ừ... chờ một chút tôi ra lấy."
Thanh âm của cậu nghe rất rầu rĩ, còn ho một cái, Tùng Vũ không yên tâm mở lớn cửa đi vào. Chỉ thấy cậu đang "đại chiến" với áo thun, toàn bộ mặt sau của áo còn chưa mặc vào được.
Tùng Vũ hiểu rõ, khuỷu tay của cậu không thể hoàn toàn nâng lên hay duỗi thẳng nên cởi quần áo mới khó khăn như vậy.
Cô cũng là lần đầu tiên thấy vết sẹo phẫu thuật trên ngực cậu, đó hẳn là do phẫu thuật tim để lại.
"Đi ra ngoài." Giọng nói của cậu tràn ngập ảo não.
Cô duỗi tay nhẹ nhàng giúp cậu kéo áo thun từ trên đỉnh đầu xuống. Tóc của cậu bị làm cho có chút lộn xộn, đôi mắt ửng hồng đang nhìn cô, vừa táo bạo lại có vẻ đáng thương.
"Tôi thật sự có thể tự mặc quần áo, chỉ là chậm một chút... Lần sau chị đừng động vào tôi." Cậu run rẩy nói.
"Là tôi không tốt." Trong lòng Tùng Vũ ê ẩm, "Tôi tin cậu. Cậu từ từ tắm đi."
Cô để quần áo của cậu lại trong phòng tắm, đi ra ngoài.
"A Liệt không có chuyện gì chứ?" Thấy cô đi ra, Cát Hạ nhỏ giọng hỏi.
Cô lắc đầu.
Mười lăm phút sau tiếng nước ngừng lại, lại qua mười lăm phút, Nam Liệt mới từ trong phòng tắm đi ra.
Tùng Vũ nhẹ nhàng thở ra.
"A Liệt, nếu cậu đồng ý, tôi sấy tóc cho cậu, được không?" Cô hỏi.
"Tôi lau qua khăn lông, tóc tôi ngắn, một lúc là khô rồi."
"Vậy tắt hết điều hoà trong phòng lại, cậu như vậy sẽ dễ bị cảm."
"Được, chị sấy tóc cho tôi đi."
Tùng Vũ để cậu ngồi xuống ghế trong phòng tắm trước, một bên chải đầu cho cậu, một bên dùng máy sấy làm khô.
"A Liệt, tóc cậu dày thật đấy." Cô nói.
"Có phải chị thấy phiền hay không?"
"Cậu nói cái gì?" Giọng nói của cậu quá nhỏ, tạp âm của máy sấy lại quá lớn, cô không nghe rõ.
Nam Liệt không thể không lớn tiếng hỏi lại: "Tôi nói, tóc tôi dày phải sấy rất lâu, có phải chị cảm thấy tôi rất phiền phức hay không?"
Cô để ý thấy cảm xúc của cậu đột nhiên tụt xuống, bật máy sấy nhỏ lại, sau khi tạp âm bé đi cô nói: "Ý của tôi là tóc cậu thật nhiều, vừa đen vừa bóng, tôi rất hâm mộ. Hơn nữa tôi rất thích sấy tóc cho người khác, vừa gội đầu xong có mùi thơm nhẹ, tôi vừa sấy vừa ngửi được hương thơm làm tôi cảm thấy rất yên tâm."
"Giang Tùng Vũ, tôi biết chị đang dỗ tôi, nhưng tôi rất vui." Nam Liệt nói.
Tùng Vũ ngẩn ra, nghĩ lại non nửa năm nay để đạt được mục đích của mình, không biết cô đã cố tình nịnh nọt Nam Liệt không biết bao nhiêu lần. Nhớ lại cũng không phân biệt được phần nào thật phần nào giả. Cô thường trộn lẫn giữa lời nói thật và lời nói dối, tựa như lời vừa rồi nói cũng không hoàn toàn là giả. Thích sấy tóc cho người khác là cô bịa ra, nhưng cô thật sự cảm thấy mùi hương dầu gội trên tóc Nam Liệt rất an tâm thoải mái."
"Được rồi, đã khô. Cậu nằm một lát đi." Tùng Vũ cất máy sấy đi nói với Nam Liệt.
"Tôi không buồn ngủ." Cậu nói, "Tôi muốn ra ngoài đi dạo một chút, khách sạn này liền với bờ cát đúng không? Tôi chưa từng đi đến bờ cát."
Bản thân Tùng Vũ cũng muốn đi, chỉ là bị mẹ hạ lệnh cưỡng chế ngoan ngoãn thu dọn hành lý đừng chạy loạn, bây giờ va li cũng dọn sắp xong rồi, cô sớm đã ngồi không yên. Nghe Nam Liệt nói như vậy, cô lập tức nhìn về phía Cát Hạ, trong mắt mang theo khẩn cầu.
"Ta có hơi say máy bay, vừa rồi lại đi xe cả đường, đến bây giờ dạ dày vẫn không thoải mái, thật sự không muốn đi ra biển. Nếu không vẫn là chờ Nam tiên sinh gọi rồi chúng ta hãy xuống dưới." Cát Hạ cẩn thận nói, "Hơn nữa hai đưa nhỏ các con ra bờ biển ta cũng không yên tâm! Các con cũng không biết bơi..."
"Mẹ, bọn con đảm bảo sẽ ở trong khu vực mẹ nhìn được qua cửa sổ, cách xa biển ra là được." Tùng Vũ làm nũng nói, "Để cho con với A Liệt đi đi. Con nhất định sẽ trông chừng cậu ấy."
Cát Hạ bất đắc dĩ cười nói: "Mẹ biết con đã sớm muốn đi ra ngoài rồi. Vậy hai đứa đi nửa tiếng rồi lên nhé, ngàn vạn lần đừng đi nghịch nước."
"Vâng!" Hai người đồng thanh nói.