Nam Đăng vừa tỉnh dậy, phát hiện trạng thái của đầu thỏ và trước lúc gần ngủ không giống nhau.
Tối qua rõ ràng nó đã ăn hai người giấy nhỏ, vui vẻ không chịu nổi, bao tử cũng miễn cưỡng lấp đầy.
Thế nhưng hôm nay tinh thần của đầu thỏ uể oải, như cả đêm không ngủ, lại biến thành trạng thái đói khát trước đây.
Lòng Nam Đăng sinh lo: "Ăn rồi đau bụng hả?"
Đầu thỏ không biết nói chuyện, thời gian Nam Đăng và nó ở cùng nhau dài, căn bản có thể cảm nhận được dao động cảm xúc của nó, ví như có chỗ nào không thoải mái hay không.
Cậu bê đầu thỏ trong lòng bàn tay, đầu thỏ nửa nhắm mắt nghiêng ngả, giống như không muốn thừa nhận.
Nam Đăng thở dài: "Lại đói rồi ư?"
Nghe thấy chữ "đói" này, tai đầu thỏ lập tức dựng thẳng lên, mắt cũng trợn tròn.
"Được rồi......" Nam Đăng nhỏ giọng thì thầm, chậm rì rì ló đầu từ trong thùng sắt ra.
Cho dù đầu thỏ không đói, cậu cũng phải đi tìm đồ ăn, đã hơn mấy ngày rồi, ấn ký ở tai đầu thỏ không biết sẽ có hiệu lực vào lúc nào.
Nhớ tới con Vụ quỷ nhìn không ra hình dạng đó, Nam Đăng hơi sợ.
"Meo meo......"
Nam Đăng vừa rời khỏi thùng sắt, tiếng mèo kêu từ xa tới gần, cậu xoay đầu qua, trông thấy một con mèo đen chạy băng băng tới đây.
Cậu quả thực sửng sốt một chút, mới nhận ra là mèo đen nhỏ hồi trước.
Nó lại lớn hơn một vòng, được tính là một con mèo thành niên rồi.
Lần này quay lại mèo đen không ngậm đồ tới, chỉ vây quanh Nam Đăng xoay vòng, giống như đặc biệt tới đây ôn chuyện cũ cùng cậu, muốn gần gũi thân cận với cậu.
Nam Đăng ngồi xổm vuốt ve lông trên lưng nó: "Mày lớn nhanh ghê đó......"
Đầu thỏ chưa bao giờ phát triển cơ thể, ăn nhiều nữa cũng chỉ to cỡ này.
Mèo đen thuần thục nằm ngửa, nhẹ nhàng vẫy đuôi.
Lúc này Nam Đăng phát hiện, nó có một vết thương ở chân sau, nhìn giống như bị đồ vật sắc bén cứa vào, may mà miệng vết thương không sâu, đã đóng vảy rồi.
Nam Đăng đau lòng nói: "Mày ở bên ngoài cũng phải cẩn thận một chút."
Mèo đen như nghe hiểu câu nói này, nó chẳng để ý, nhấc chân liếm liếm miệng vết thương, đứng dậy cọ cọ tay Nam Đăng, sau đó vội vàng rời khỏi.
Nam Đăng trông theo bóng dáng nó, nghĩ lại, mèo đen nhỏ lớn nhanh như vậy, một vết thương nhỏ mà thôi, nói không chừng còn lợi hại hơn con quỷ như cậu nhiều, chẳng lo không kiếm được đồ ăn.
Đầu thỏ trước sau vẫn yên tĩnh ngồi trên đỉnh đầu Nam Đăng, mãi đến khi mèo đen hoàn toàn biến mất trong bóng đêm, nó đứng dậy, tính đến căn nhà quen thuộc kia coi thử.
Vì mục đích an toàn, vị trí của thùng sắt cách xa khu dân cư mấy căn nhà, Nam Đăng nhìn ánh đèn sáng lên phía xa xa, tăng tốc bước chân.
Đi ngang qua thùng rác ven đường, cậu dừng lại.
Cạnh thùng xác quăng một cái túi, đồ bên trong rơi lả tả ra ngoài, dưới ánh trăng hơi phát sáng.
Nam Đăng đến gần coi thử, là một cây bút máy.
Cậu không biết công dụng và tên gọi của bút máy, chỉ cảm thấy nó còn rất đẹp.
Hộ gia đình ở ngoại ô ít đến đáng thương, hơn nữa phần lớn đều lựa chọn vị trí cách gần ven thành phố nhất, đống rác này không biết vứt từ lúc nào, còn chưa kịp gom đi.
Nam Đăng nhặt bút máy lên phủi phủi bụi, bỏ vào túi áo.
Vừa hay, đồ có thể tặng tối nay cũng có rồi.
Cậu đang định rời khỏi, bên tai vang lên một tiếng động yếu ớt: "Ê...... quỷ nhỏ."
Nam Đăng giật mình, lùi về sau mấy bước cảnh giác ngó qua.
"Sột soạt......"
Mấy cái thùng rác lớn đặt ở ven đường, một con quỷ nam từ đằng sau chầm chậm bò ra.
Anh ta thế mà không có nửa người dưới, cả phần eo cắt cụt từ giữa, Nam Đăng chỉ nhìn một cái bèn cuống quýt dời tầm mắt đi.
Quỷ nam rất quái lạ với phản ứng của cậu: "Tôi lại chẳng ăn cậu, cậu sợ tôi như vậy làm gì?"
Bộ dạng này của anh ta thực sự dọa người, nhưng thân là quỷ, nào có khả năng sẽ cảm thấy sợ hãi đối với vẻ bề ngoài của đồng loại.
Nam Đăng không nói chuyện, quỷ nam hỏi: "Cậu trú ở đây à?"
"Không phải", Nam Đăng bịa chuyện, "Tôi tới đây tìm đồ ăn, đi ngay lập tức."
"Ồ", quỷ nam đánh giá cậu vài lần, lại hỏi: "Vậy cậu có từng gặp Quỷ Vương ở phụ cận không?"
Nam Đăng không rõ nguyên do: "...... Quỷ Vương?"
"Đúng vậy, tối qua cậu không cảm ứng được à?" Nam quỷ nói mà giọng điệu kích động hẳn lên, "Sát khí mạnh như vậy, xuyên thẳng qua nửa thành phố luôn! Mọi người đều đang tìm nó......"
Anh ta hình như không có ác ý, Nam Đăng cũng hơi thả lỏng một chút: "Vì sao phải tìm nó?"
"Đương nhiên là vì đi theo Quỷ Vương rồi!" Hai mắt quỷ nam hiện ra ánh sáng, hung hăng nắm nắm đấm nện xuống đất: "Đám thiên sư kia bắt giết chúng ta cả đêm, tôi đã sớm chịu đủ rồi!"
Quỷ hồn không thích chung sống với đồng loại, Quỷ Vương lại khác, oán hồn cấp bậc này đại biểu cho sức mạnh cường hãn tuyệt đối, khiến chúng quỷ tự nguyện thần phục.
Thiên sư có đội ngũ, đồng nghiệp, cấp trên dưới, chúng quỷ lại chia năm xẻ bảy, nếu có thể có Quỷ Vương dẫn dắt và hỗ trợ, còn sợ không làm chết bọn họ hay sao?
Quỷ nam nói lần lượt, vẻ mặt dần dần dữ tợn, đã bắt đầu tưởng tượng sau khi bắt được thiên sư thì phải tra tấn bọn họ thế nào.
Nam Đăng nghe mà kinh hồn bạt vía, yên lặng lùi về sau nửa bước.
Trên thực tế cấp bậc của quỷ nam rất thấp, nhiều nhất cũng chỉ mới đầu cấp hai, dựa vào ẩn náu mới tồn tại đến ngày hôm nay.
Quỷ yếu nhớt giống như anh ta, càng chờ đợi sự che chở của Quỷ Vương hơn.
Anh ta nói cho Nam Đăng biết, ban ngày mình cũng chẳng nghỉ ngơi, mạo hiểm dọc đường tìm qua đây, thế mà chút xíu tin tức cũng không dò la được.
"Thôi, tôi lại đến chỗ khác xem thử", trước khi quỷ nam rời đi, nhìn quanh tứ phía: "Có phải còn có quỷ khác trú ở đây không?"
Nam Đăng chần chờ lắc đầu: "Tôi không biết rõ lắm."
Hẳn là không có đâu nhỉ? Cậu trú trong thùng sắt mấy ngày, gần đây một con quỷ cũng chả thấy đâu.
Nam quỷ nhìn về hướng nào đó, trên gương mặt xanh đen lộ ra biểu cảm sợ sệt nhè nhẹ: "Giống sát khí...... lại không giống, cậu không cảm nhận được sao? Bên đó chắc chắn không an toàn."
Anh ta không để ý Nam Đăng nữa, xoay người từ từ bò đi.
Đầu thỏ trước sau vẫn yên tĩnh ngồi trên đỉnh đầu Nam Đăng, mắt cũng chẳng chớp lấy một cái.
Nam Đăng đứng tại chỗ mờ mịt không thôi, đã chả hiểu ý của nam quỷ, lại vì lời của anh ta, thần kinh sít chặt hẳn lên.
Cậu nhìn qua đó theo tầm mắt ban nãy của nam quỷ, là căn nhà sáng đèn kia.
Nam Đăng do dự một lát, vẫn quyết định dựa vào kế hoạch ban đầu.
Cậu sờ sờ bút máy trong túi áo, cẩn thận đi qua.
-
Tin tức Quỷ Vương đột nhiên hiện thân, Lâm Cửu cũng gửi cho Liên Dịch.
Nội viện chuẩn bị gia tăng nhân thủ tới đây, nhưng không tìm thấy bất kỳ dấu vết nào của Quỷ Vương, bọn họ hết cách tiến hành hành động tiếp theo.
Lâm Cửu nhìn về phía thông tấn khí tiếp tục không có hồi âm, đang định thu hồi.
Lúc này một tin mới gửi vào, là thiên sư tiểu đội nhận nhiệm vụ tối nay.
"Địa linh khu vực mới ở phía Đông Nam xuất hiện mờ ảo, đang hỗ trợ bắt giữ oán hồn."
Địa linh khu vực này đã chết, bọn họ đã xác nhận mấy lần.
Không có địa linh, sát khí tự nhiên nặng thêm, oán hồn lộng hành, dưới tình hình này càng không thể thúc sinh ra địa linh mới.
"Chắc chắn, là một con mèo đen."
"Nhưng mà nó không đồng ý tiếp xúc với chúng tôi, rời đi rất nhanh, bây giờ không biết ở đâu."
Địa linh thuộc về phạm trù nửa linh nửa thần, trước nay không thích nhân loại, mặc dù thiên sư có thể tu tập linh thuật, sau khi chết vẫn biến thành quỷ như cũ, cho nên địa linh cũng không thích thiên sư, phản ứng như vậy trái lại cũng bình thường.
Lâm Cửu siết chặt thông tấn khí: "Gửi tọa độ, tôi tới xem ngay lập tức."
Hắn không biết nguyên nhân ra đời thực sự của địa linh mới, cứ cảm thấy rất không tầm thường, chuyện này có lẽ quan trọng giống như chuyện Quỷ Vương hiện thân tối hôm qua.
Hắn lập tức báo cáo với nội viện, sau một giây phân vân, cũng gửi tin cho Liên Dịch.
Suy cho cùng cấp bậc của thiên sư thủ tịch cao hơn hắn, nếu Liên Dịch muốn tiếp nhận khu vực này, chỉ cần nói một tiếng là được.
"Ting --"
Thông tấn khi đặt trong ngăn kéo vang lên một tiếng, Liên Dịch ngồi bên kia sô pha, cứ như không nghe thấy.
Trên bàn trà trước mặt anh, bình thủy tinh chứa vật thể màu đen được lấy ra lần nữa, đang nói chuyện đứt quãng, kèm với tiếng hô đau kiềm nén.
"Ngươi chết tâm đi, ta sẽ không nói cho ngươi biết", trong giọng điệu của vật thể màu đen hàm chứa nỗi căm hận, "Sẽ chẳng có ai giúp ngươi đâu, kết cục của ngươi sẽ còn thảm hại hơn cả ta."
"Ngươi chính là quái vật trời sinh, ngươi cũng xứng làm thiên sư sao? Ta thật hối hận, lúc trước không trực tiếp bóp chết ngươi."
Quỷ hồn đầy ắp oán khí, tất cả ác ý sinh thời đều bị phóng đại vô hạn, gần như nhìn không ra bộ dạng lúc còn sống.
Vật thể màu đen mắng chửi một trận, mãi đến khi đau tới nỗi nói không nên lời.
Xuyên qua bình thủy tinh nho nhỏ, lúc này gã mới phát hiện, hình như Liên Dịch đang thất thần, căn bản không chú ý đến gã đang nói gì.
Phòng sách chỉ sáng lên một cái đèn tường, tia sáng ảm đạm tối tăm, cửa sổ mở ra một nửa, gió đêm từ ngoài thổi vào.
Liên Dịch ngồi sát mép sô pha, hơn nửa cơ thể ẩn trong bóng tối, sườn mặt lạnh lùng không nhìn rõ biểu cảm.
Chẳng biết đã qua bao lâu, ngón tay Liên Dịch khẽ nâng, bình thủy tinh trên bàn trà nhẹ nhàng bay lên, tự động trở về trong ngăn kéo, bị phong tỏa lại.
Anh đứng dậy, một mình đi đến phòng khách.
Cùng lúc đó, Nam Đăng đang trèo cửa sổ.
Mới bắt đầu cậu còn chưa dám tới gần, rất sợ như lời của nam quỷ nói, tưởng thật sự có thứ gì nguy hiểm đang ẩn núp ở đây.
Cửa vẫn chưa bổ sung lá bùa mới, lá cây đặt ở đó lại không thấy đâu.
Nam Đăng cẩn thận xác nhận an toàn, đặt bút máy ở cửa, ngó phòng khách sáng đèn, vẫn động tâm như cũ.
Cậu sờ sờ đầu thỏ trong túi áo, quyết định đi vào xem thử.
Bên hông phòng khách có một cánh cửa sổ chưa khép, rèm cửa sổ cũng không kéo kỹ, Nam Đăng trèo lên bệ cửa sổ, vừa hay trông thấy có người đi vào phòng khách.
Động tác leo cửa sổ được một nửa im bặt mà ngừng lại, vịn mép cửa sổ không nhúc nhích.
Chủ nhà là một người đàn ông rất trẻ tuổi, anh đi đến sô pha phòng khách ngồi xuống, cầm một quyển sách trên tay vịn giở đọc.
Rèm cửa sổ bị gió thổi không ngừng đong đưa, toàn bộ quá trình anh chẳng hề nhìn qua hướng cửa sổ lấy một lần, Nam Đăng tự dưng lại có ảo giác bị bắt ngay tại trận.
Nhân loại bình thường không có tu tập linh thuật, đương nhiên là không nhìn thấy quỷ.
Nam Đăng bình phục cảm xúc, lặng lẽ thả lỏng một hơi, tiếp tục leo vào.
Cậu từ từ đi vào trong phòng, đồng thời cảnh giác chú ý tứ phía.
Đây vẫn là lần đầu tiên dưới tình huống bình thường, cậu đến gần một nhân loại.
Lần đó ở công viên trò chơi, trời quá tối, cậu rất sợ, mấy tên thiên sư trông như thế nào cũng không nhìn rõ.
Cả căn nhà đều rất yên lặng, giống như chỉ có một người ở, khoảng cách càng gần, Nam Đăng tăng tốc bước chân, trốn ở chỗ ngã rẽ trước phòng khách và hành lang tiếp tục quan sát.
Từ góc độ của cậu, vừa vặn có thể thấy rõ chủ nhà ngồi trên sô pha, anh chậm rãi lật trang sách, giữa động tác thỉnh thoảng phát ra tiếng vang rất nhỏ.
Cho dù là ngồi, cũng có thể nhìn ra vóc dáng anh rất cao, khí chất lãnh đạm lại xuất chúng, ước chừng hai mươi lăm tuổi.
Nam Đăng lặng lẽ nhìn anh, trong lòng nghĩ, người này trông đẹp thật đó.
Đầu thỏ ló ra phân nửa từ trong túi áo, lại bị Nam Đăng ấn vào.
Cậu sợ đầu thỏ chạy lung tung, lại đi ăn đồ gì đó, tối nay trong nhà có người, bị phát hiện động tĩnh thì không hay.
Qua một lát, Nam Đăng rời khỏi phòng khách, đến kiểm tra các phòng khác, quả nhiên không phát hiện người thứ hai.
Cửa phòng ngủ chưa đóng chặt, Nam Đăng khẽ đẩy ra khe hở rộng hơn, lách vào.
Bên trong không bật đèn, bày trí trong phòng đơn giản ngăn nắp, trên giá áo ở cửa treo hai bộ quần áo, là kiểu dáng thông thường phổ biến nhất.
Nam Đăng xác nhận kỹ càng một lượt, hình như không phát hiện bất kỳ đồ đuổi quỷ nào ở trong phòng.
Lá gan của người này to thật.
Nam Đăng tới cạnh giường, cũng đánh bạo ngồi lên đó, vươn tay vuốt ve chất vải mềm mại.
Hình như thoải mái hơn một chút so với thùng sắt lạnh băng, Nam Đăng nghĩ hôm nào đi tìm chút vải rách về, cũng rải ở trong thùng sắt.
Đầu thỏ thò ra lần nữa, con mắt đen kịt đảo một vòng, không phát hiện đồ có thể ăn, lại rụt vào.
Nam Đăng vẫn luôn nán lại phòng ngủ, kiên nhẫn chờ đợi.
Cậu định bụng sau khi chủ nhà ngủ rồi, lại nghĩ cách cắn anh một miếng, như vậy trong mơ anh nhất định sẽ không đề phòng, phát hiện dị dạng thật rồi, cũng không kịp ứng phó.
Nam Đăng tính toán xong xuôi, nhưng đợi hồi lâu, cũng chẳng thấy chủ nhà quay về phòng ngủ.
Lẽ nào người này không ngủ sao......
Nam Đăng đợi trái đợi phải, bắt đầu không kiềm chế nổi.
Cậu rời khỏi phòng ngủ, tới chỗ rẽ phòng khách lần nữa.
Liên Dịch vẫn còn đang đọc sách, tư thế cũng không hề thay đổi, bộ dạng nhìn không ra mệt nhọc.
Nam Đăng ngẩng đầu nhìn nhìn ánh đèn sáng ngời, cố lấy can đảm không tiếng động đi qua đó.
Cậu dịch từng bước một, tới trước người Liên Dịch cách đó không xa thì chậm rãi ngồi xổm xuống, lại thuận thế ngồi lên thảm trải sàn.
Khoảng cách gần hơn, Nam Đăng chú ý tới màu sắc hai con ngươi của Liên Dịch khác nhau.
Cậu tò mò quan sát, lại dịch gần hơn một xíu, tầm mắt dần dần chuyển qua cổ tay Liên Dịch.
Chỗ này không được quần áo che chắn, có thể trực tiếp cắn một cái.
Nam Đăng nhớ lại đủ các cách quỷ hồn ăn người, thử vươn tay chạm chạm mu bàn tay của Liên Dịch.
Động tác của cậu cẩn thận dè chừng, mới chạm đã buông.
Hàng mi rũ xuống của Liên Dịch khẽ rung một cái, Nam Đăng không hề phát hiện.
Cơ thể người sống đụng vào thật là ấm, xúc cảm rất kỳ lạ.
Chắc là không bị phát hiện, cùng lắm sẽ cảm thấy một vùng da nhỏ bỗng hơi lành lạnh, hoặc là có chút ngứa.
Bây giờ có thể cắn ngay một miếng, ăn vào một viên sinh hồn nhỏ, cũng sẽ chẳng cảm giác được.
Nhưng Nam Đăng do dự nhìn nhìn, cảm thấy tư thế không tiện lắm.
Vì vậy cậu vớt đầu thỏ ra, cầm nó đưa đến bên tay Liên Dịch.
Đầu thỏ an an tĩnh tĩnh, con mắt không chớp lấy một cái, giống như búp bê không biết động đậy.
Nam Đăng nhỏ giọng thúc giục: "Thỏ con, mày ăn trước một ít đi."
- ----------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Đầu thỏ: Hem ăn cái này.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT