5.

Lúc về, tôi tức giận đến nỗi khuôn mặt nổi lẻn gân xanh.

Nhưng suy nghĩ kĩ lại, Giang Thần không tin thằng bé là con anh cũng đúng.

Khi tôi đề nghị chia tay, Giang Thần đã cố gắng hết sức để níu kéo tôi trong hai tuần.

Chính tôi đã từng bước đẩy anh ra xa.

Tôi đặt tay lên phần bụng dưới của mình, trong lòng cảm thấy vô cùng bất lực.

Tại sao đứa bé lại xuất hiện vào thời điểm này?

Sau ba ngày kể từ ngày hôm đó, tôi đã gọi điện trực tiếp cho hiệu trưởng trường mẫu giáo.

Tôi xin cho con tôi nghỉ học tại trường này.

Giang Thần không nhận con mình, vậy tôi cũng không cần quấy rầy anh ta.

“Giúp tôi đồ dùng cá nhân của Lâm Di ra trước cổng trường, xíu nữa tôi đi lấy.”

Nhưng khi tôi đến.

Đồ dùng cá nhân thì không thấy, nhưng tôi thấy Giang Thần sắc mặt tái nhợt đứng ở cổng.

Tôi cau mày giả bộ không thấy đi ngang qua Giang Thần để tìm người giáo viên mà tôi đã nhờ giúp đỡ.

Nhưng Giang Thần lại nắm lấy cánh tay của tôi.

" Chính em là người bỏ rơi tôi, sao em lại tránh né?"

"Lâm Thanh, bốn năm đã trôi qua, em có thể thông minh hơn một chút được không?"

Tôi cười trong giận dữ.

Ai đang rảnh mà chơi khổ nhụ.c kế để gây sự chú ý với anh ta?

"Thầy Khương, thầy có thể đừng mang cảm xúc cá nhân vào trong lúc làm việc được không?"

"Tôi muốn chuyển con trai tôi sang trường khác."

Giang Thần khóe miệng mím chặt: "Em muốn chuyển đi đâu vậy?"

Tôi trừng mắt, sao người đàn ông này lại khó đối phó như vậy chứ!

"Rời khỏi thành phố này!"

"Anh không đồng ý!"

Tôi:"?"

Anh ấy nói điều đó một cách chắc chắn, giống như khi tôi đề nghị chia tay 4 năm trước.

“Anh không đồng ý chia tay.”

Nhưng bốn năm trước tôi đã bỏ trốn thành công, bốn năm sau anh làm sao có thể khống chế được tôi?

Huống chi bây giờ anh có tư cách gì mà nói ra lời này?

6.

Tôi nhìn người đàn ông trước mặt với vẻ mặt ngờ ngợ.

Giang Thần tựa hồ nhận ra có gì đó không đúng, liền hằng giọng nói tiếp.

"Học sinh Di Di gặp khó khăn trong việc thích nghi với nơi lạ."

“Trẻ con rất khó hòa nhập với môi trường mới.”

Tôi tiếp tục nhìn anh mà không nói.

Tôi và Giang Thần nhìn nhau hồi lâu, một lúc sau anh mới thở dài.

À khoan!

Liệu anh đã sẵn sàng thừa nhận con chưa nhỉ?

"Anh có thể đi cùng em đến khám thai nếu em cần."

Trong lòng tôi có chút tự hào.

Anh đừng có giả vờ nữa được không?

Nhưng Giang Thần lúc này lại lên tiếng: "Nhưng cha của đứa trẻ không phải là anh."

Tôi:"……"

"Quên đi nếu anh không muốn tôi cho con chuyển sang trường khác. Tôi sẽ cho Di Di nghỉ phép một tuần."

"Lý do nghỉ phép."

Tôi nhìn Giang Thần rồi chỉ vào bụng dưới của mình.

“Sau khi tôi mang thai, Di Di không dám đến trường vì sợ tôi ở một mình.”

Lần này tôi quay lại và đi thẳng đến bệnh viện.

Giang Thần không chịu thừa nhận.

Chủ nợ nhanh như vậy liền tới cửa nhà tôi quậy phá.

Ba năm trước, khi Di Di vừa mới chào đời, tôi đã chuyển đến nhà bạn thân để trốn nợ.

Đêm đó, cửa nhà bị đá suốt đêm, Di Di mới mấy tháng tuổi đã khóc suốt đêm, giọng khóc trở nên khàn khàn.

Nghĩ về những ngày đó...

Tôi thở dài.

Quên đi.

Tôi đã tìm vị bác sĩ đã khám lần trước cho tôi.

"Sao cô lại đến đây sớm thế?"

Bác sĩ hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy tôi: "Đây là lần mang thai đầu tiên của cô phải không?"

"Khám quá thường xuyên sẽ có hại cho thai nhi. Nếu không có cảm giác khó chịu thì chỉ cần..."

Tôi lặng lẽ đặt tờ giấy đăng kí phá th.a.i của mình trước mặt bác sĩ.

"Bác sĩ, tôi không muốn đứa trẻ này nữa."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play