*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Người vừa rời đi, Mộ Du cũng không cố kỵ, một túi lá trà đóng gói tinh tế xuất hiện trên lòng bàn tay.
Hệ thống cấp cho Mộ Du một giáo trình chỉ cách pha trà, Mộ Du bào chế đúng cách, xé mở gói trà, đem lá trà bỏ vào trà cổ*, đổ nước nóng vào tẩy trà.(* trà cổ: bình trà)
Bộ pha trà:

Sau đó mới bắt đầu pha trà canh.( kiểu như đang canh trà chín vậy á)
Một loạt động tác nhanh nhẹn, dù Mộ Du không thích uống trà cũng không khỏi chờ mong.
Hệ thống cảm thấy cảnh này có chút quen thuộc, phảng phất như có người, đã từng ở trước mặt nó pha trà cả trăm ngàn lần.
Cũng có thể, đó là người đã chế tạo ra nó.
Chờ Mộ Du mở nắp bình, nghiêng mình rót trà vào ly(( tui chém đó)), làm người khác giống như hòa mình vào hương trà, nhịn không được hít sâu một hơi, để hương trà lưu lại trong thân thể.
Không khí chuyển động, trong nhã gian lầu Thiên, bàn tay một ai đó siết chén trà thành một đốn, mùi vị này......!Thuần hậu di người, sinh ra một loại mùi hương như lan quế, có ảo giác vị như cam lộ.
Cam lộ:

Gương mặt Bách Lý Tiêu Minh tuấn dật bất phàm, mày kiếm một túc, môi mỏng một nhấp, hơi thở của kẻ trên cao ập vào trước mặt.
Hộ vệ vội vàng chắp tay khom lưng, đầu cúi xuống, "Vương gia, có chỗ nào không ổn ạ?"
Bách Lý Tiêu Minh tức khắc cảm thấy trà trong tay không thơm nữa, hắn buông cái ly, "Đi xem cách vách là ai?"
" Vâng."
Mộ Du nhéo nhéo chén trà, nghe hệ thống nói ý nghĩa của việc phẩm trà, ngay tại thời điểm hệ thống nói chuyện hăng say nhất, cửa đột nhiên bị mở ra.
Chỉ nghe hộ vệ lạnh mặt nói: " Chủ tử nhà ta cho mời."

Mộ Du: "......"
Hiệu quả tốt như vậy sao?
Hệ thống trừu trừu khóe miệng, nói:" Ký chủ, không nhìn thấy ánh mắt hộ vệ này không tốt sao?"
Mộ Du:......
Gặp người cọ tới cọ lui, hộ vệ liền phải động thủ, Mộ Du vội vàng đứng lên.
Hộ vệ mặt mày sắc bén đảo qua người y, cuối cùng tầm mắt dừng lại ở bộ trà cổ thượng, hắn một tay mang theo trà trên bàn, ý bảo Mộ Du đi cùng mình.
Mộ Du:" Hệ thống, lá trà này có độc không?"
Hệ thống:"......!Cút! Đây chính là trà ngon thượng đẳng đó, trên thị trường có tiền nhiều cũng không mua được đâu!"
Mộ Du rất muốn trợn trắng mắt, nhưng y cố nhịn lại.
Đi theo hộ vệ tới nhã gian phòng Thiên, cho dù Mộ Du đã từng gặp Bách Lý Tiêu Minh cũng không khỏi nhìn hắn chăm chú.
Mộ Du: Ngươi nói hắn lớn lên đẹp như vậy, đời trước vì sao lại không thành thân?
Hệ thống: "Có thể là......!Do ngươi sống không đủ lâu?"
Mộ Du:......
Mộ Du:"Chắc không phải hắn không được đâu ha?"
Hệ thống: "Nhìn dáng vẻ thì cũng có thể nha."
Mộ Du:" Cái này ngươi cũng thấy được luôn hả?"
Hệ thống:......
Bách Lý Tiêu Minh gặp người nhìn mình đến phát ngốc, nhíu nhíu mày, y không giống thích khách, nhưng hôm nay không có người khác biết hắn đến chỗ này.
Hơn nữa theo hắn biết, Mặc Vận không có lá trà như vậy, nếu nói là không phải cố ý, hắn nhất định không tin.

Hệ thống:" Hắn nhìn ngươi."
Mộ Du:"Ân, ta thấy mà."
Hệ thống:" Vậy ngươi nhào lên đi?"
Mộ Du:" Cảm ơn, ta không có lá gan kia, hơn nữa ngươi không thấy ánh mắt hắn như muốn kề dao vào cổ ta sao?"
Hệ thống:"......!Ký chủ ngươi bảo trọng nha."
Mộ Du:......
Bốn mắt nhìn nhau, Mộ Du đánh đòn phủ đầu, "Không biết vị công tử này có chuyện gì không?"
Lúc này hai người bọn họ vẫn chưa từng gặp đối phương, cũng không biết thân phận của nhau, vẫn là làm bộ không quen biết cho thỏa đáng vậy.
Bách Lý Tiêu Minh hướng hộ vệ nhìn một cái, người liền đem trà cổ đến trước mặt hắn.
Mộ Du thấy hắn mở nắp bình, gương mặt ngoan ngoãn lộ ra hai phần tức giận, "Đây là của ta!"
Bách Lý Tiêu Minh nhìn y một cái, "Hiện tại là của ta."
Tuy là Mộ Du đã có chuẩn bị trước, cũng không dự đoán được hắn sẽ nói những lời này.
Ánh mắt không khỏi hoang mang một chút:" Hệ thống, ta có phải đang nghe nhầm hay không?"
Hệ thống cười nhạt, thảy ra một bộ đoản văn bá đạo tổng tài trong đầu rồi truyền tin tức cho Mộ Du.( đoản văn: truyện/ tiểu thuyết ngắn)
Mộ Du:"......!Hắn yêu ta hả?"
Hệ thống:......
Hệ thống:" Ngươi nghĩ nhiều rồi, ý của ta chính là hắn đang khi dễ ngươi đó!"

Mộ Du:" Nga."
Bách Lý Tiêu Minh dù bận vẫn ung dung quan sát biểu tình của Mộ Du, từ mê mang đến ghét bỏ, lại đến mặt không có biểu cảm gì, cả quá trình này đúng là rất xuất sắc, nhưng mà câu nói kia của hắn có ý nghĩa sâu xa vậy sao?
Hắn không khỏi đem ánh mắt dịch đến trên người hộ vệ, gật gật đầu, chủ tử nói cái gì đều đúng.
Bách Lý Tiêu Minh mặt vô biểu tình thu hồi ánh mắt, tầm mắt lại rơi xuống người đối diện, ánh mắt sắc bén, giống như có thể liếc mắt một cái là nhìn thấu tâm tư của người khác.
" Lá trà này từ đâu mà có?"
Mộ Du bị khí thế của hắn ngăn chặn, nhất thời đắn đo không không hiểu ý của hắn.
Y vội vàng hỏi hệ thống:" Cái này phải trả lời như thế nào?"
Hệ thống:" Ngươi tự bịa đi nha!"
Mộ Du nhếch khóe miệng nhỏ đến không thể nhìn thấy, đành phải căng da đầu nói: " Ta tùy tiện mua trên đường phố."
Ánh mắt Bách Lý Tiêu Minh vẫn không đổi, nhìn lấu đến trong lòng Mộ Du đã có chút chột dạ, nhưng nhớ tới đối phương không bại lộ thân phận, y lại lớn gan chất vấn: "Không biết các hạ có tư cách gì mà cướp trà của ta."
Hộ vệ thấy Mộ Du nói năng lỗ mãng, hắn định chuẩn bị động thủ liền bị Bách Lý Tiêu Minh giơ tay ngăn lại.
Tâm trạng hắn bây giờ không cần thiết phải đánh đổ hai ly trà, tiếp theo hướng hộ vệ nói: "Đưa hắn trở về."
" Vâng."
Thẳng đến khi Mộ Du bị đưa về phòng, đầu óc vẫn còn ngốc ngốc, như vậy là xong rồi à?
Chuyện ôm đùi thật tốt đã nói đâu?
Hệ thống bất đắc dĩ:" Hôm nay không diễn nữa, trở về đi."
Mộ Du không cam lòng:" Chúng ta cứ đi như vậy sao?"
Hệ thống:" Bằng không làm sao bây giờ? Làm cho hắn đem nước trà thừa trả lại hả?"
Khí thế Mộ Du có chút yếu đi":......!Cũng không phải là không được."
Hệ thống:" Ngươi có thể chơi lại hộ vệ kia sao?"
Mộ Du nhụt chí, vừa vặn lúc này Song Hỉ cầm kẹo hồ lô, vẻ mặt nôn nóng trở về, ngữ khí mang theo lo lắng, hỏi: "Du thiếu gia, ngươi vừa đi đâu vậy?"
Cậu vừa trở về thì thấy của mở toang, Mộ Du lại không ở đó, vội vàng đi xuống hỏi chưởng quầy, người đó nói là không có thấy y, lúc này hắn mới trở về kiểm tra lại xem.

Mộ Du: "Không có gì, gặp được một người kì lạ, nên ta đi uống một ly trà."
Song Hỉ thở dài nhẹ nhõm, đem kẹo hồ lô đưa cho y.
Mộ Du vẻ mặt ngượng nghịu, lấy hay không lấy bây giờ?
Cuối cùng chỉ có thể căng da đầu cầm kẹo, trước mắt Song Hỉ không cảm xúc mà ăn một viên.
Song Hỉ vẻ mặt vui mừng, rất có cảm giác thành tựu của người làm cha.
Mộ Du đưa Song Hỉ đi tính tiền, thừa cơ đem kẹo hồ lô ném đi, theo sau Song Hỉ cùng nhau hồi phủ.
- -----------------------------------------------------------------
Trên trà lâu bên cửa sổ, Bách Lý Tiêu Minh nhìn bóng dáng hai chủ tớ bọn họ, khóe miệng cong cong.
Hương vị của trà không tồi, người cũng có chút hứng thú.
Cũng không biết, cậu ta là vô tình hay là cố ý đây.
Hộ vệ nhìn Vương gia nhà mình, lại đem ánh mắt dịch đến khay trà hảo hạng cùng kẹo hồ lô ngào đường, nhất thời nhìn không thấu ý tứ của chủ nhân.
Bất quá hắn vẫn là báo cáo đúng sự thật: "Vương gia, vị vừa nãy là Mộ thiếu gia của Mộ phủ, là song nhi của Mộ Dương Trác và tiên phu nhân."
Bách Lý Tiêu Minh xoay người, nhướng mày hỏi: "Mộ Du?"
Bộ dạng kia cùng mõ đầu còn kém xa.
Hộ vệ thấy Vương gia nhà mình ý vị thâm trường, gật gật đầu, "Đúng vậy."
Bách Lý Tiêu Minh đi đến án thư bên cạnh bàn, ánh mắt dừng lại ở xâu kẹo hồ lô chỉ ăn có một viên, lại cầm lấy trà cổ ngửi ngửi, cái này có thể tùy ý mua trên phố sao?
"Đi về."
"Vâng."
Bên kia Mộ Du mới vừa trở về phủ, Song Hỉ liền bị kêu đi mất.
Nhìn dáng vẻ, hẳn có người gấp không chờ nổi muốn biết Mộ Du xuất phủ để làm cái gì rồi..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play