Đến tối hôm sau, mẹ Ngô Tranh gửi một tin nhắn cho Vân Ngữ Tịch, nói rằng có hai tấm vé xem nhạc kịch, nhưng ba của Ngô Tranh quá bận rộn nên bà muốn hỏi Vân Ngữ Tịch có thể bớt chút thời gian đi cùng bà không.

Vân Ngữ Tịch đối với thể loại nhạc kịch cũng không am hiểu, nhưng mà người lớn mở miệng, cô cũng không tiện từ chối, ngày mai cũng không làm gì nên đồng ý.

Mẹ Ngô Tranh nhìn thấy Vân Ngữ Tịch đồng ý, hai mắt cười híp lại.

“Lâm Thanh, có gì mà em vui thế.” - Người đàn ông được miêu tả là bận rộn đến mức không về nhà ăn cơm được, đang ngồi bên cạnh bà, tò mò hỏi.

“Chuyện tốt.”

Mẹ Ngô Tranh vui vẻ đứng lên và đi về phía phòng của Ngô Tranh: “Tranh Tranh, tối mai rãnh không?”

“Có chuyện gì sao?”

“Ừm, mẹ có hai vé xem nhạc kịch, con đi cùng mẹ nhé.”

“Ba không phải rất thích nhac kịch sao, mẹ đi cùng ba đi.” - Ngô Tranh nghi hoặc.

“Ba của con rất bận, không có thời gian.”

“Tôi không bận.” - Ba Ngô Tranh đang đứng ở cửa, ông vừa đi ngang thì nghe vợ ông nói rằng ông bận.

“Sau chuyện gì cũng có phần ông vậy, mau về phòng đi.”- Mẹ Ngô Tranh tức giận đuổi người, sau đó tiếp tục nở nụ cười thân thiện, nhungư trong mắt Ngô Tranh bà giống như một con cáo đầy mưu mô: “Tranh Tranh, chỉ cần trả lời có muốn cùng mẹ đi không?

“Mẹ, mẹ xác định là muốn đi xem kịch với con?” - Anh cảm giác nó giống một cái bẫy.

Mẹ Ngô Tranh liếc con trai một cái, chuyện cần thông minh thì ngây ngây ngơ ngơ, chuyện không cần thông minh thì lại quá thông minh.

“Cầm hai tấm vé náy đi, ngày mai không cần đón mẹ, đợi ở cổng là được.” - Mẹ Ngô đem hai phiếu nhét vào tay con trai, nhanh chóng rời đi.

Gần đến giờ công chiếu, Vân Ngữ Tịch ăn mặc kín đáo vì đi với người lớn, đón taxi đến địa điểm mà mẹ Ngô gửi đến.

Khi cô đến nơi, mẹ Ngô đột nhiên xin lỗi, nói rằng bà gặp chút chuyện gấp, không thể đến được, nhưng bà cũng không muốn cô phải quay về nên để con trai đến thay bà xem kịch với cô.

Vân Ngữ Tịch dở khóc dở cười, cái cớ này thật sự là không có chút thuyết phục.

“Ngữ Tịch.”

Ngô Tranh nhìn thấy Vân Ngữ Tịch xuất hiện ở dây, ngân người một chút, đột nhiên có chút hiểu ra, quả nhiên liền nhận được một tin nhắn: “Con trai, mẹ chỉ có thể giúp con tới đây.”

Vân Ngữ Tịch ngẩng đầu nhìn người trên bật thang, bộ vest màu trắng trên người rất đẹp, mái tóc màu hạt dẻ cùng đường nét khuôn mặt thâm thúy, giống nam thần trong truyện tranh.

Thời gian gần như sắp đến, hai người cầm vé bước vào bên trong.

Mẹ Ngô Tranh chọn một vị trí tốt, ngay chính giữa, tầm mắt rất rộng.

Cô ngồi ghế 46, Ngô Tranh là 47

Vân Ngữ Tịch nhìn số trên ghế, đi đến số 44, cô nhìn thấy một người đàn ông ngồi ở ghế số 45, muốn nói cho họ nhấc chân nhường đường cho cô đi qua.

“Phong…” - Nhìn thấy gương mặt quen thuộc, kinh ngạc.

Thế giới này cũng quá nhỏ.

Người đàn ông đang nghe điện thoại thu lại điện thoại xuống, khóe mắt nhìn một người phụ nữ đang ngơ ngác đứng đó, quay người lại, lộ vẻ mặt bất ngờ: “Em cũng đến xem nhạc kịch à.”

“À”

“Đi một mình?”

“Không phải.”

“Bạn trai?”

“Không…không… chỉ là bạn bè.”

“Người đâu?” - Phong Tiêu không hề có ý tránh đường, nghiêm nghị hỏi giống như cô là nhân viên của công ty.

“Đi mua bắp rang bơ rồi.” - Vân Ngữ Tịch ngây ngô đáp.

Cô chỉ thường đi xem phim với Lục Tiểu Hi, chưa từng đi xem nhạc kịch, nên theo thói quen muốn mua chút đồ ăn vặt khi xem.

Khi cô nói ra suy nghĩ này với Ngô Tranh, chỉ thấy cậu ta ngẩn người một chút, nói cô đi vào trước, còn cậu ấy đi mua.

“Em biết vở nhạc kịch lần này là ai trình diễn không?” - Phong Tiêu nhíu mày nói.

Vân Ngữ Tịch lắc đầu, chỉ là được mời đi xem hòa nhac, nên cô cũng không hỏi ai trình diễn.

Phong Tiêu tất nhiên biết buổi hòa nhạc này do một nghệ sĩ quốc tế nổi tiếng biểu diễn, có tiền chưa chắc mua được vé, trong dịp như vậy sẽ không ai ăn bắp răng bơ.

Khi Ngô Tranh ôm bắp rang bơ tới, anh cũng rất ngạc nhiên khi Phong Tiêu cũng ở đây.

“Phong tổng, anh đến xem hóa nhạc một mình à?” - Ngô Tranh lịch sự hỏi.

“Tôi không may mắn như anh Ngô, đi hai người.” - Phong Tiêu thản nhiên đáp.

Ngô Tranh cười cười, không tiếp tục chủ đề, ngồi xuống đưa bắp rang bơ cho Vân Ngữ Tịch.

Khi vở hòa nhạc bắt đầu, cô mới biết vấn đề nằm ở đâu.

Mọi người xung quanh dường như không ai cầm đồ ăn vặt, đàn ông, phụ nữ, già trẻ, tất cả đều ăn mặc rất trang trọng.

Khó trách vừa rồi Ngô Tranh và Phong Tiêu đều tỏ ra kinh ngạc khi cô nhắc đến bắp rang bơ.

Vân Ngữ Tịch ngượng ngùng ôm túi bắp rang bơ, mùi vị ngọt ngào thật muốn nếm thử.

Trên sân kháu mọi người đang hát, cô nghe một câu cũng không hiểu, nhưng thấy mọi người đều mê mẩn lắng nghe, cô cũng giả vờ say mê nó.

Ngô Tranh dường như cũng rất thích thể loại này, cậu ấy rất chăm chú.

Ngược lại, Phong Tiêu tỏ ra không hứng thú.

Có trời mới biết, tối nay anh có một sự kiện cần phải có mặt, đột nhiên có người gửi tin nhắn nói Vân Ngữ Tịch tối nay sẽ cùng người khác đi xem hòa nhạc.

Anh hủy bỏ cuộc gặp, cho người đi tìm vé bằng mọi giá lấy được chổ ngồi bên cạnh.

Nhìn thấy Vân Ngữ Tịch xuất hiện, lửa giận trong lòng bùng lên như muốn thiêu đốt anh.

May là cô kịp phủ nhận mối quan hệ với Ngô Tranh, chỉ nhận là một người bạn bình thường.

Nhưng điều này cũng gióng lên hồi chuông cảnh báo cho anh rằng có người đang dòm ngó bảo bối của anh.

Một bàn tay to đột nhiên thò vào túi bắp rang, vô tình chạm vào tay cô, Vân Ngữ Tịch giật mình quay đầu nhin về phía Phong Tiêu.

Dưới ánh đèn mờ ảo, Phong Tiêu bình tĩnh lấy ra một miếng bắp rang bỏ vào miệng, thấy Vân Ngữ Tịch đang nhìn anh chằm chằm, anh đưa gương mặt ngây thơ nhìn cô, giống như sao vậy, không muốn cho anh ăn có vấn đề sao?

Vân Ngữ Tịch tất nhiên không dám lên tiếng có vấn đề, nhưng có người bắt đầu, cô đã nhịn một lúc rồi, nhưng không có lá gan ăn, hiện tại đã có Phong Tiêu ăn, nên cô quyết định nếm thử một cái.

Trên sân khấu hát càng ngày càng hưng phấn, khán giả càng ngày càng chăm chú.

Vân Ngữ Tịch ăn rất thích, Phong Tiêu thỉnh thoảng đưa tay ra, không biết là cố ý hay vô tình, mỗi lần tay của anh đều chạm vào tay cô.

Sau đó, Vân Ngữ Tịch dứt khoát đem bắp rang bơ đặt ở giữa hai người.

Sau khi vỡ hòa nhạc kết thúc, Ngô Tranh rất ngạc nhiên và hỏi Vân Ngữ Tịch có thấy nhàm chán không?

"Không đâu, không đâu, là do tôi lần đầu nghe hòa nhạc, xem như mở mang hiểu biết." - Vân Ngữ Tịch xua tay, vừa cười vừa nói.

"Tôi cũng là lần đầu tiên nhìn thấy một người chăm chú ăn bắp rang bơ trong một buổi hòa nhạc của vị nghệ sĩ nổi tiếng bật nhất như vậy." - Phong Tiêu lạnh lùng nói.

Vân Ngữ Tịch lúng túng nhìn anh ta, hình như anh ta cũng có ăn bắp rang bơ mà.

"Muộn rồi, tôi đưa cô về nhé." - Ngô Tranh nhìn Vân Ngữ Tịch đề nghị.

"À…"

"Hôm nay tôi lái xe, nếu không phiền có thể cho tôi đi nhờ không?" - Phong Tiêu ngắt lời trước khi Vân Ngữ Tịch trả lời.

Ngô Tranh liếc mắt nhìn Phong Tiêu, hai mắt chạm vào nhau, mùi thuốc súng nồng nặc.

"À… hay là cậu đưa Phong Tiêu về trước đi, tôi vừa mới nhận được tin nhắn của Tiểu Hi, cô ấy mời tôi đi ăn đêm."

"May quá, tôi cũng đang đói, không ngại cho tôi đi cùng chứ." - Ngô Tranh lịch sự đáp.

"Buổi tối tôi cũng chưa ăn gì." - Phong Tiêu nhìn Vân Ngữ Tịch.

Vân Ngữ Tịch dù không thông minh cũng phát hiện hai người này có vấn đề, bọn họ có khúc mắc với nhau sao?

"Ôi, trời mưa rồi, quán thịt nướng nhất định đóng cửa, Tiểu Hi chắc cũng không muốn đi nữa, lần sau có cơ hội, chúng ta cùng nhau đi ăn nhé." - Vân Ngữ Tịch ra vẻ tiếc nuối, nhưng trong lòng đang tán dương bản thân quá thông minh.

"Trời mưa không dễ đón taxi, để tôi đưa cô về."

Ngô Tranh vừa dứt lời, một chiếc xe màu đen đã dừng lại trước mặt họ, Vân Ngữ Tịch cười cười: "Khi buổi hòa nhạc kết thúc, tôi đã đặt xe công nghệ."

Từ khi nhìn thấy Phong Tiêu, cô đã dự cảm đêm nay sẽ không thể yên bình.

“Ngô Tranh, cậu đưa Phong Tiêu về nhé, tôi đi trước.”

Phong Tiêu mỉm cười với Ngô Tranh bằng một nụ cười đầy khiêu khích. Khi Vân Ngữ Tịch vừa lên xe, anh anh theo vào.

“Anh…” - Anh vào làm gì?

“Tôi không yên tâm, hiện tại rất nhiều tài xế xe công nghệ đã tấn công các cô gái trẻ. Tôi sẽ đưa em về nhà, tôi mới yên tâm.” - Phong Tiêu không để ý sắc mặt ngày càng đen của tài xế và nói với vẻ mặt đương nhiên.

“Cậu muốn yên tâm, tự mình lái xe mà đưa rước.” - Tài xế tính tình cũng hơi nóng nảy

“Ha ha, xin lỗi bác tài, anh ấy không biết nói chuyện, bỏ qua cho.” - Vân Ngữ Tịch cười cười, kéo tay Phong Tiêu, đại boss à, anh đến đây để gây sự sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play