Hạ Nhất Đông cảm thấy có một ánh mắt quen thuộc đang nhìn mình, ngẩng đầu nhìn lại, toàn thân khựng lại.
Vẫn là một khuôn mặt điềm tĩnh, với ánh mắt trong veo thuần khiết.
Cho dù là hắn đã tận lực muốn quên đi cô, nhưng khi gặp lại, hình ảnh của cô vẫn tồn tại trong trái tim, nơi anh chôn giấu mãi mãi một người.
Hắn bất giác bước lên một bước.
"Nhất Đông." - Hoắc Phỉ Phỉ giữ chặt cánh tay của hắn, nũng nịu hỏi: "Anh đi đâu vậy?"
Vừa nói cô ta vừa nhìn theo ánh mắt của Hạ Nhất Đông, nhìn thấy người trước mặt, đôi tay ôm cánh tay hắn siết chặt một cái, cô gái nhỏ nhắn đầy ác ý trừng mắt nhìn Vân Ngữ Tịch không nói gì.
Vân Ngữ Tịch mỉm cười, không nhìn hai người nữa, quay người rời đi.
Buổi từ thiện bắt đầu, Phong Tiêu mới vừa đến.
Bộ vest thời trang cao cấp được đặt may ôm sát cơ thể, khuôn mặt tuấn mỹ lạnh lùng như tượng, cao lớn toát ra khí chất mạnh mẽ, khiến mọi người đều phải ghé mắt nhìn.
Trương Mỹ Kỳ đi bên cạnh anh, với tư cách người đồng hành với Phong Tiêu. Cô diện môt cây hàng hiệu từ đầu đến chân, sau lưng lộ ra một mảng lớn đầy quyến rũ, xinh đẹp động lòng người, đi cùng Phong Tiêu chính là, trai tài gái sắc.
Hai người vừa bước vào đã thu hút tất cả sự chú ý của bữa tiệc.
Anh đang bước vào, đột ngột dừng lại, liếc nhìn về phía Vân Ngữ Tịch, rồi đi thẳng vào bên trong.
Trước mặt có mấy người phụ nữ, sắc mặt đỏ bừng vì phấn khích: "Cô nghĩ vừa rồi Phong tổng nhìn ai?"
"Chắc là đang nhìn cô rồi." - Người phụ nữ bên cạnh tuy miệng nói vậy, nhưng trong lòng nghĩ khác, có lẽ là đang nhìn chính mình.
Bọn họ nghĩ nghĩ, liền đi về phía nhà vệ sinh kiểm tra lại lớp trang điểm.
"Cô đi vô phòng lạnh lấy rượu ra đây." - Người phụ trách bữa tiệc chỉ vào Vân Ngữ Tịch nói.
Vân Ngữ Tịch nhíu mày, không động đậy.
"Này, cô không nghe à." - Người phụ trách sốt ruột nói.
Vân Ngữ Tịch không đáp, quay người đi về phía phòng lạnh, trước đó cô nhìn thấy Hoắc Phỉ Phỉ nói gì đó với người phụ trách, sau đó hắn ta bảo cô đi lấy rượu, không phải có điều gì đó rất đáng nghi ngờ sao.
Ở góc khuất cuối hành lang, Vân Ngữ Tịch dựa vào tường chờ có người đi tới.
"Tịch Tịch." - Giọng nói của Hạ Nhất Đông vẫn dịu dàng và trìu mến như trước.
Cô không ngờ người tới là hắn, móng tay đã ghim chặt trong lòng bàn tay.
Đây là lần đầu tiên họ gặp lại kể từ khi hắn kết hôn.
"Đã lâu không gặp."
Vân Ngữ Tịch không biết bày ra biểu cảm gì ngay lúc này.
"Không phải em làm ở công ty thời trang sao, sao lại như vậy?" - Hắn nhìn cô với trang phục phục vụ mà hỏi.
Vân Ngữ Tịch thản nhiên nở nụ cười, không có ý định giải thích.
"Nếu em cần một công việc tốt hơn, anh có thể giúp em."
"Cảm ơn lòng tốt của anh, công việc ở đây rất tốt, dễ dàng tiếp xúc với những người có tiền và địa vị." - Câu nói sau cùng, lập tức chặn họng hắn.
Hạ Nhất Đông im lặng, trong mắt có một sự thống khổ khó tả.
"Hình như còn chưa chúc anh tân hôn vui vẻ." - Vân Ngữ Tịch cười cười, muốn giữ khoảng cách càng xa càng tốt với người này.
Hạ Nhất Đông cũng cảm thấy cô xa cách, cười trong đau khổ: "Em còn giận anh sao?"
"Tại sao tôi phải giận anh?" - Vân Ngữ Tịch cười hỏi lại, sau khi chia tay anh ta mới kết hôn, cô có lý do gì để tức giận và giận dỗi.
Hạ Nhất Đông cố kìm nén lại cảm giác muốn ôm cô vào lòng, cô gái mà hắn yêu nhất từ thời niên thiếu tới hiện tại ngày càng xa hắn, hắn hiện tại không có quyền ôm cô.
Và chính hắn là người đã từ bỏ cái quyền được ôm người hắn yêu nhất.
"Hạ Nhất Đông, đừng nhìn tôi như vậy, sẽ khiến tôi cho rằng anh còn thích tôi." - Vân Ngữ Tịch cố kìm nước mắt, cố gắng biểu lộ mình không quan tâm.
Chỉ là cô đang cảm thấy mắt mình rất đau nhức, chỉ sợ giây tiếp theo Hạ Nhất Đông nói muốn bắt đầu lại, cô sẽ từ bỏ mọi nguyên tắc mà rời đi với anh.
May là hiện thực không giống với phim truyền hình, cũng không có nhiều nếu như.
"Nhất Đông, anh làm gì ở đó vậy? - Giọng nói nghi hoặc của Hoắc Phỉ Phỉ truyền đến.
Hạ Nhất Đông liếc nhìn Vân Ngữ Tịch, quay người rời đi.
"Nhất Đông, em vừa mới nói với chú Chu giới thiệu Phong tổng cho chúng ta. Trước đây không phải anh cũng học ở trường TH Nam Dương sao, biết đâu bạn học cùng trường gặp lại sẽ trở thành bạn bè." - Hoắc Phỉ Phỉ thân mật nắm lấy tay Hạ Nhất Đông, nở một nụ cười ngọt ngào.
Vân Ngữ Tịch yên lặng nhìn hai người rời đi, cuối cùng cũng không nhịn được cho nước mắt rơi xuống.
Cô cứ nghĩ mình đã vững tâm để đối diện với Hạ Nhất Đông, nhưng vì sao tim của cô lại đau như vậy.
Cô thật ngây thơ, nhìn thấy anh mắt kia cứ ngỡ hắn cũng thật khổ tâm.
Trên đời này có rất nhiều nổi khổ, nhung khổ tâm để cưới một cô gái xinh đẹp giàu có như anh ta, chỉ sợ đàn ông trên thế giới đều muốn loại khổ tâm này.
Nhưng ai cũng không để ý, ánh mắt đầy oán hận của Hoắc Phỉ Phỉ khi cô ta quay đầu nhìn lại.
Phong Tiêu chán ngán nhìn mấy ông già trước mắt đang nói nhảm, đều không là đầu tư cũng là muốn giới thiệu con gái.
Trò hề này, anh đã trải qua rất nhiều lần.
Nếu không phải là Vân Ngữ Tịch cũng ở đây, anh đã sớm rời đi.
Ở bên phía kia.
"Này, mang cho tôi đồ uống." - người phụ nữ mặc lễ phục kiều diễm nhìn Vân Ngữ Tịch nói.
Vân Ngữ Tịch vừa mới bưng khay đến, không ngờ có người đẩy mình, cô lao về phía trước, khay không giữ vững, đồ uống bên trên đều bay ra ngoài, đổ lên váy của các cô gái đứng phía trước.
"A…a…"
Không biết ai đó hét lên, tất cả sự chú ý đều đổ dồn về phía Vân Ngữ Tịch.
"Xin lỗi… xin lỗi.." - Vân Ngữ Tịch từ dưới đất bò dậy, không ngừng nói xin lỗi.
"Bốp."
Có người bước tới, hung hăng tát cô một cái: "Xin lỗi có lợi ích gì, cô có biết váy của tôi đắt cỡ nào không?"
"Xin lỗi, thật sự xin lỗi, là lỗi của tôi." - Vân Ngữ Tịch không để ý gương mặt đau rát, không ngừng xin lỗi.
"Được, bộ váy này của tôi trị giá hơn 500 triệu, của các cậu bao nhiêu?" - cô gái đánh người nhìn các cô gái bên cạnh hỏi.
Ba bốn người đều thốt lên những cái giá trên trời.
Sắc mặt Vân Ngữ Tịch tái nhợt, só tiền tiết kiệm bao nhiêu năm của cô chỉ có hơn 500 triệu, nhiều nhất cô chỉ có thể bồi thường cho một người.
"Sao vậy, cô không có tiền trả à?" - Người phụ nữ đánh cô ngạo nghễ nhìn cô.
Vân Ngữ Tịch cắn môi, nhỏ giọng: "Có thể mang đi giặt khô không, nếu không giặt được tôi…"
Cô còn chưa nói hết câu, người phụ nữ hung hăng kia dùng một ly rượu đỏ hất thẳng vào mặt cô: "Nhìn cái bộ dạng nghèo kiết xác của cô, không đền được thì nói thẳng đi."
"Xin lỗi, tôi không phải cố ý, có người đẩy tôi."
"Ồ…"
Lại một ly rượu nữa tạt vào mặt cô: "Nhìn xem, vì muốn chối bỏ trách nhiệm liền viện ra lý do, bên ngoài tầm thường bên trong xấu xa là dạng của cô sao?"
Những người đứng gần đều nhìn xem náo nhiệt, không ai muốn nói giúp một câu.
"Các bạn, tôi sẽ đền tiền giúp cô ấy."
Một giọng nữ trong trẻo từ bên ngoài tiến vào đám đông, Hoắc Phỉ Phỉ tiến vào.
"Hoắc tiểu thư, cô quen cô ta à." - Người phụ nữ đánh người hỏi.
"À." - Hoắc Phỉ Phỉ nhìn về phía Hạ Nhất Đông, biết hắn vừa rồi muốn lao ra giúp, cô ta liền nhanh chân hơn.
"Bạn bè. Là bạn học thời đại học của chồng tôi." - Hoắc Phỉ Phỉ nhỏ giọng.
"Hoắc tiểu thư thật tốt bụng, dạng người này cũng ra tay giúp đỡ."
Hoắc Phỉ Phỉ lắc đầu, đang định nói mấy câu khiêm tốn.
"Có chuyện gì xảy ra?- Một người đàn ông cao lớn chen qua đám đông, sắc mặt lạnh lùng bước tới.
Phong Tiêu quét một vòng trên mặt Vân Ngữ Tịch, nhìn thấy rượu đỏ và dấu bị tát trên mặt cô, sắc mặt hắn đen đi, giông tố kéo đến: "Ai làm?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT