Vân Ngữ Tịch kể lại mọi chuyện cho Lục Tiểu Hi nghe, cả hai luôn thắc mắc vì sao Phong Tiêu lại đối tốt với cô như vậy.

Việc Phong Tiêu thích cô đã bị loại bỏ ra ngoài, bởi Lục Tiểu Hi cũng cảm thấy cho dù Vân Ngữ Tịch làm bạn thân của cô nhưng thật sự là kém xa Diệp Ngọc Dao kia.

Cuối cùng Lục Tiểu Hi nói: "Đau đầu, sao cậu không trực tiếp hỏi anh ta vì sao lại đối xử tốt với cậu như vậy?"

Vân Ngữ Tịch thật sự làm theo đề nghị của Lục Tiểu Hi, trực tiếp hỏi Phong Tiêu vào ngày hôm sau.

Lúc đó cô đang đứng ở trong bếp, đeo một cái tạp dề màu hồng, ngập ngừng hỏi.

Phong Tiêu nheo mắt lại, mặt không thay đổi nhìn cô, trong lòng nhanh chóng tính toán xem lời nói của Vân Ngữ Tịch là biểu tình như thế nào.

Đồng thời, anh cũng phải suy nghĩ xem mình có yêu cầu thư ký gửi địa chỉ quá nhanh hay không, hay là anh yêu cầu thư ký trực tiếp đến công ty của Vân Ngữ Tịch đưa chìa khóa là quá cường điệu, hay là hôm nay anh tan ca, giả vờ vô tình đi ngang qua công ty cô để cùng về nhà quá mức rõ ràng, cho nên trong lòng cô đang sinh nghi rồi?

Vân Ngữ Tịch không biết anh đang suy nghĩ cái gì, nhưng cảm thấy sắc mặt của Phong Tiêu sau khi nghe câu hỏi của cô có chút lạnh lùng, rõ ràng hiện lên nét không vui.

Trong lòng Vân Ngữ Tịch lúc này hiện ra sự xấu hổ, có phải là cô đã quá tự phụ hay không? Dù sao anh ấy cũng là chủ tịch của một công ty, đẹp trai lại có bạn gái vô cùng xinh đẹp, muốn tiền có tiền, muốn diện mạo có diện mạo, tình cảm ổn định, chắc chắn là một người thành công trong cuộc sống.

Mà bản thân cô lại không có gì đặc biệt để cho người như anh ấy lợi dụng.

Là cô đàng lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử sao?

Điện thoại đột nhiên vang lên, Phong Tiêu cúi đầu liếc nhìn điện thoại, sau đó ra hiệu đi ra ngoài nghe điện thoại trước.

Lúc này cả hai thở phào nhẹ nhõm.

Vân Ngữ Tịch ngượng ngùng kéo tạp dề, cô sẽ không bao giờ hỏi những câu ngớ ngẩn như vậy nữa.

"Alo."

"Boss, tôi đã gửi file kế hoạch vài mail của anh." - Người bên kia điện thoại cung kính nói, không biết có phải là ảo giác hay không nhưng tiếng Alo vừa rồi của boss ấm áp lạ thường.

"Ừm, vất vả rồi."

Người đầu bên kia suýt chút nữa thì làm rơi điện thoại, liên tục nhìn lại xem có đúng số điện thoại hay không.

Phong tổng từ khi nào ân cần như vậy chứ?

"Phong…Phong tổng." - Hắn liền nuốt nước bọt, cẩn thận nhớ lại xem bản thân có làm cái gì không tốt hay quá tốt hay không: "Anh khách sáo rồi."

"Ừm."

Phong Tiêu lơ đãng nhìn về phía nhà bếp, anh có thể nhìn thấy dáng vẻ cúi đầu cắt rau của Vân Ngữ Tịch, dưới ánh sáng, mái tóc đen và phần cổ trắng ngần của cô lộ ra.

Khi xây dựng ngôi nhà này, Phong Tiêu yêu cầu rất cao về phòng bếp này, được thiết kế mở và dùng đồ cao cấp nhất.

Tống Hiểu Minh còn cười nhạo anh, suốt ngày ở nước ngoài thì trang trí căn bếp để làm gì.

Anh vẫn không muốn giải thích.

Trong đầu vẫn hiện lên một cảnh tượng, sau khi tan làm quay về nhà, có một người ở trong bếp đang nấu cơm và anh yên lặng ngắm nhìn.

Khung cảnh hiện tại đúng như những gì anh mong muốn.

Trong bếp, Vân Ngữ Tịch gặp một chút khó khăn, cô không nắm rõ khẩu vị của Phong Tiêu, không biết anh thích ăn gì và không thể ăn cái gì.

"Tôi không kén ăn." - Phong Tiêu ngồi ở quầy bar nhỏ, rót một ly rượu vang đỏ.

Vân Ngữ Tịch bối rối, người này làm sao có thể đọc được suy nghĩ của cô.

Vậy nên cô chọn một số món sở trường của mình nấu một bàn ăn.

Phong Tiêu bày chén đũa lên bàn ăn, Vân Ngữ Tịch giật mình, sao có thể để anh ta động tay vào, nhanh miệng nói: "Anh ngồi xuống đi, tôi sẽ làm."

"Ngồi xuống đi." - Phong Tiêu đẩy cô lên ghế ngồi xuống, anh không thích bộ dạng khách khí và xa cách của cô.

"Không… không." - Vân Ngư Tịch xua tay, cô không có ý định cùng Phong Tiêu ăn cơm.

"Ăn đi." - Phong Tiêu nhìn thấu được Vân Ngữ Tịch đang nghĩ cái gì, sự bất mãn trong lòng ngày càng mãnh liệt.

Vân Ngữ Tịch nhìn thấy sắc mặt lạnh lẽo của Phong Tiêu, không dám mở miệng nữa, đành ngoan ngoãn ngồi xuống.

Đặt một ly rượu đỏ trước mặt cô, Phong Tiêu mới ngồi xuống đối diện cô.

Phong Tiêu gắp thức ăn lên, nhìn thấy đôi mắt xinh đẹp lo lắng và có vẻ khẩn trương của Vân Ngữ Tịch, sau khi chậm rãi cắn một miếng liền nói: "Thật ngon."

"Thật sao?" - Vân Ngữ Tịch đột nhiên cười rất tươi: "Tôi sợ anh ăn không quen."

Làm sao anh có thể không quen được, mùi vị quá quen thuộc, khiến sự tự chủ kìm nén của anh như muốn sụp đổ.

Nếu anh không phải lo lắng làm cô sợ hãi, anh lúc này chỉ muốn ôm thật chặt người trước mặt vào lòng.

"Tôi đã ăn ở nhiều nhà hàng, nhưng của cô nấu vẫn là ngon nhất."

"Haha, Phong tổng, anh làm tôi xấu hổ quá." - Cô xấu hổ nói, cô làm sao có thể so sánh với đầu bếp ở nhà hàng.

"Tôi không bao giờ nói dối."

"Hả."

Cô lén nhìn Phong Tiêu đang rất nghiêm túc, không phải là đang nói giỡn sao?

"Ở nhà hàng nấu rất nhiều món không như cơm nhà." - Phong Tiêu giải thích.

"À…"

Vân Ngữ Tịch tỉnh ngộ, đại đa số mọi người đều không thể quên vị cơm nhà truyền thống, ôi…ôi… suýt chút nữa cô lại suy nghĩ linh tinh.

Vân Ngữ Tịch thở phào nhẹ nhõm, không để ý tới nữa mà ăn cơm.

Phong Tiêu cũng thở phào nhẹ nhõm, anh luôn tự nhắc nhở bản thân không được hành động quá vội vàng, nếu dọa cô sợ mà bỏ chạy, anh lại càng khó theo đuổi hơn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play