Ngày hôm sau, nhân sự công ty gọi cho Vân Ngữ Tịch:"Sếp Lưu đã trở về, cô hãy đến công ty một chuyến."
Trên xe bus, Vân Ngữ Tịch dư định sẽ nhắn cho Phong Tiêu một tin, nhưng nhận ra hôm qua không có xin số điện thoại của anh ta.
Trong lòng mắng chửi bản thân ngu ngốc, nhờ người khác giúp đỡ lại không xin liên lạc… có lẽ cô sẽ đến tập đoàn NY một lần nữa sau khi rời công ty.
Lưu Huyên Huyên cùng các giám đốc đang ngồi ở phòng họp, nói về vấn đề vừa rồi xảy ra.
Khi Vân Ngữ Tịch bước vào công ty, có mấy nhân viên quan hệ tốt với cô liền kéo cô nhắc nhở: "Ngữ Tịch, lần này có vẻ lành ít dữ nhiều, tôi nghe nói bộ phận nhân sự đang tuyển trợ lý cho sếp Lưu."
Vân Ngữ Tịch chỉ cười cười, quả thật lần này nếu công ty không sa thải, cô cũng sẽ chủ động từ chức.
Mặc dù cô bị quấy rối tình dục nhưng trong công ty không ai tin cô.
Lãnh đạo trong công ty lẽ ra chính là hiểu rõ tư cách đạo đức của hắn ta, vậy mà lại ám chỉ cô để cô phải đi xin lỗi, còn nói bị chiếm chút tiên nghi cũng không phải là điều gì lớn lao, không thể nghĩ là quấy rối tình dục được.
Cô không quyền không thế, chỉ có rời đi để giữ lại chút tôn nghiêm.
"Đến cùng đã xảy ra chuyện gì?" - Lưu Huyên Huyên nhìn Vân Ngữ Tịch hỏi.
Vân Ngữ Tịch cũng không biết Lưu Huyên Huyên có tin mình hay không, chỉ có thể mang tất cả chuyện ngày hôm đó nói ra một lần.
"Cô còn ở đây ngụy biện." - một người lãnh đạo nhìn cô với ánh mắt khinh thường, các nhân viên ở nhà hàng đã làm chứng cô ta chính là người câu dẫn đàn ông, không được liền tức giận đánh người.
Vân Ngữ Tịch im lặng, chỉ nhìn về phía Lưu Huyên Huyên, có lẽ là do giấc mộng kia mà cô lại tin tưởng Lưu Huyên Huyên sẽ tin cô.
"Cô làm việc ở đây bao lâu rồi?"
Lưu Huyên Huyên tin tưởng Vân Ngữ Tịch đang nói thật, nhưng đêm qua Tống Hiểu Minh đã gọi điện cho cô và nói với cô về sự khác lạ của Phong Tiêu đối với Vân Ngữ Tịch.
Anh ta còn đặc biệt cười mỉa mai:"Trợ lý của cô không hề đơn giản, bây giờ còn đang mê hoặc Phong Tiêu, hiện tại trong mắt không chứa nổi người khác ngoài cô ta."
Lưu Huyên Huyên hiểu rõ ý của anh ta.
Phong Tiêu mấy năm nay bay ra nước ngoài cả năm chỉ để tìm kiếm một người.
Cô thật sự hâm mộ, có một người đàn ông thương nhớ tìm kiếm suốt chín năm.
Vậy mà khi tìm được người trở về, lập tức trở nên lạnh nhạt và thay lòng đổi dạ, thật sự làm người khác rét run.
Diệo Ngọc Dao tính tình lạnh lùng, trong lòng nghĩ gì đều không nói ra, với tư cách là bạn bè, cô không muốn người đàn ông của bạn mình bị người khác câu mất.
"Tôi đã làm ở đây hai năm." - Vân Ngữ Tịch cụp mắt xuống, che giấu cảm xúc.
"Để tài vụ gửi cô thêm hai tháng lương, tháng này cô bắt đầu bàn giao công việc." - Lưu Huyên Huyên không chút thương tiếc nói.
" Được."
Vân Ngữ Tịch cũng không có gì ngạc nhiên: "Nhưng hôm nay tôi có chút việc riêng, ngày mai tôi sẽ bắt đầu bàn giao công việc."
Lưu Huyên Huyên nhìn cô chằm chằm một lúc rồi gật đầu.
Khi mọi người ra ngoài, cô gọi Vân Ngữ Tịch ở lại vài phút: "Không biết vì sao Phong tổng đối xử với cô đặc biệt, hy vọng cô nên tự giác, đừng ảo tưởng chim sẻ sẽ biến thành phượng hoàng."
"Sếp Lưu, tôi chưa bao giờ nghĩ tới." - Ánh mắt Vân Ngữ Tịch bình tĩnh đáp.
Nói rồi Vân Ngữ Tịch cũng rời khỏi văn phòng.
Lưu Huyên Huyên bị ánh mắt bình tĩnh kia mà ngẩn ngơ.
Làm việc hai năm qua, cô biết Vân Ngữ Tịch là người cứng gắn và lạc quan, không bao giờ bộc lộ nỗi buồn ra ngoài với người khác.
Cô tin rằng người như vậy sẽ không thích phù phiếm và đi quyến rũ đàn ông, nếu không thì Hạ Nhất Đông hẹn hò với cô ta lâu như vậy sẽ không bỏ rơi cô ta mà đi kết hôn.
Cô muốn Vân Ngữ Tịch rời đi lần này, hy vọng cô ta sẽ hiểu và đừng xuất hiện trước mặt Phong Tiêu nữa.
Phong Tiêu và Diệp Ngọc Dao cuối cùng cũng đã tìm gặp nhau, cô không muốn bất cứ ai phá hỏng sự đẹp đẽ đó.
Và cả Tống Hiểu Minh cũng sẽ nghĩ như cô…
Sáng sớm, Trịnh Văn đã cảm thấy bồn chồn lo lắng, mí mắt giật giật liên hồi báo hiệu sắp có chuyện gì đó.
Trưởng bộ phận an ninh an ủi ông ta rằng nhà hàng Super Star chỉ là trực thuộc tậo đoàn NY, Phong tổng rất bận rộn sẽ không ghé qua.
Trịnh Văn gắt lên: "Vậy cậu nói cho tôi biết, tại sao Phong tổng lại đột nhiên hỏi đến chuyện camera."
"Có thể là sai sót."
Ngô Sang bên ngoài gõ cửa đi vào, vô tình nghe thấy chữ camera trong lòng có dự cảm không lành.
"Camera làm sao?"
Hắn nhớ lại vụ quấy rối gần nhất, người kia lại là bạn hữu, ông ta nhờ hắn không giao video hôm đó. Để giữ thể diện cho bạn mình, hắn đã nói camera bị lỗi và còn tìm hai người cho lời khai giả, cố tình nói người phụ nữ đó hãm hại bạn mình.
"Giám đốc Ngô, anh đến khuyên Trịnh tổng một câu đi. Mới sáng sớm anh ấy đã căng thẳng như vậy, chỉ vì hôm qua Phong tổng đột nhiên hỏi thăm về camera của nhà hàng. Nhưng camera của chúng ta một năm qua không hề gặp vấn đề gì, dù Phong tổng có tra đến, cũng không có gì phải sợ." - Trưởng bộ phận an ninh thẳng thắn nói.
"Đúng là như vậy." - Ngô Sang ánh mắt lóe lên, nói vài câu rồi kiếm cớ rời đi.
Bên ngoái có người chạy đến báo:"Ông Trịnh, Phong tổng đến rồi."
Trịnh Văn sửng sốt, nhanh chóng gọi giám đốc Ngô và trưởng bộ phận an ninh ra ngoài đón tiếp.
"Trịnh tổng, tôi có việc gấp, tạm thời không thể đến, tôi sẽ qua sau." - Hắn muốn xóa bỏ giám sát trước khi Phong Tiêu đến kiểm tra.
Là do hắn ta sơ suất, nghĩ đến người phụ nữ kia không có quyền lực gì nên không có quyền kiểm tra camera của nhà hàng bọn họ, nên hắn ta ỷ y không thèm xóa bỏ.
"Còn chờ cái gì, anh là giám đốc trực thuộc quản lý của nhà hàng, đại Boss đến rồi, chuyện lớn này tạm thời gác lại đi." - Giám đốc bộ phận an ninh kéo hắn ra ngoài.
Trong đại sảnh nhà hàng khách sạn Super Star, mọi người len lén nhìn người phụ nữ đứng bên cạnh Phong Tiêu.
Cô ấy mặc trang phục bình thường, không giống như thư ký riêng.
Cô đứng phía sau Phong Tiêu một chút, vì sợ bị hiểu nhầm nên cố tình lui về sau thêm hai bước.
Phong Tiêu quay đầu nhìn cô với nụ cười nửa miệng: "Cô còn có thể đứng xa hơn một chút."
Vân Ngữ Tịch xấu hổ nở nụ cười, chật vật tiến lên một bước.
Phong Tiêu cũng không muốn nhiều lời với cô, dùng tay kéo cô lại gần mình.
" Ôi… ôi… mau chụp ảnh, chụp ảnh đi." - mấy cô gái buôn chuyện nhanh chóng lấy điện thoại chụp ảnh lại. Đây là một tin chấn động, chủ tịch tập đoàn NY xuất hiện ở khách sạn với một cô gái lạ, nghe qua liền khiến người khác dễ tưởng tượng.
"Phong tổng." - Vân Ngữ Tịch vẻ mặt đầy xấu hổ: "Anh là người của công chúng, tiếp tục như vậy sẽ dễ bị hiểu nhầm."
Haiz, cô nhớ lại những ánh mắt tương tự khi cô rời khỏi công ty và đến tập đoàn NY để tìm Phong Tiêu.
Có lẽ hôm qua có người nhìn thấy Phong Tiêu đưa cô vào công ty, nên hôm nay khi cô đến, vừa mở miệng nói tìm Phong Tiêu, lập tức mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cô.
Kèm theo những lời đám tiếu và đánh giá từ đầu đến chân.
Sau khi nhân viên lễ tân gọi điện, ánh mắt của bọn họ lại càng mơ hồ hơn khi Phong Tiêu nói cô đợi anh ở phòng tiếp khách.
Nghĩ đến Phong Tiêu sẽ tự mình đi xuống tìm cô, chắc lần sau cô không dám đến tập đoàn NY tìm người nữa.
Những lời bàn tán còn chưa hạ xuống, nhưng khi Phong Tiêu đến nơi, anh liền cầm điện thoại di động của cô mà không nói một lời, lưu số điện thoại di động của anh vào và nói một câu gây hiểu lầm: "Đây là số cá nhân của tôi, hoạt động 24/24."
Những người xung quanh đang làm bộ bận rộn công việc nhưng thật ra đang ngóng tai nghe thật rõ ràng, tất cả đều đang đợi nổ tung.
Nói hai người bọn họ không có chút gì đó, đánh chết không ai tin.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT