Vân Ngữ Tịch vốn định cự tuyệt, nhưng Lục Tiểu Hi lại đoạt lấy điện thoại, thay cô nhận lời.
2h chiều hôm sau.
Hàn Nhất Thiên lái chiếc xe Audi màu trắng của mình đi theo định vị cho Lục Tiểu Hi phát ra để đến đón cô.
Vân Ngữ Tịch mặc một chiếc váy màu trắng, đứng dưới gốc cây mát, cúi đầu nhìn chằm chằm vào điện thoại. Hàn Nhất Thiên đi tới gần, cứ ngỡ cô là một cô học sinh đang đọc sách.
"Vân Ngữ Tịch."
Hàn Nhất Thiên dừng xe lại, gọi cô lên xe.
"Bác sĩ Hàn, anh không cần đến đón tôi như vậy đâu." - chỉ cần cho cô địa chi cô sẽ trực tiếp đến đó.
"Thật ra tôi có một số việc cần nói với cô." - Hàn Nhất Thiên cười nói.
Người cô giúp đỡ hôm nay là con trai của thầy Hàn Nhất Thiên, một nam nhân mới ở nước ngoài về, là một người ưu tú, học vấn cao, có năng lực, giàu có và đẹp trai, tiếc là từ nhỏ anh ta đã không hứng thú với cả nam và cả nữ.
Lần này về nước, gia đình anh ta muốn như vậy anh ta phải kết hôn trong nước.
Sư mẫu đã về hưu không có gì làm, vừa hay gần nhà cho một cô gái chưa có kết hôn, hai nhà liền nói chuyện để cho đôi bạn trẻ gặp nhau.
"Cái này không phải là không tốt sao?" - Vân Ngữ Tịch nghi ngờ, nếu nhờ cô đi phá hỏng người ta xem mắt, cô sẽ không đi.
"Khụ…khụ… đối phương là một người khá là phúc hậu, tôi e là con trai của sư phụ tôi không chịu nổi." -Hàn Nhất Thiên cười nói.
Ngồi trên xe, Vân Ngữ Tịch cũng không hiểu phúc hậu nghĩa là gì.
Khi cô đến địa điểm hẹn và nhìn thấy một cô gái chiếm hết hai phần ghế của hàng ghế bốn người, siết chặt bên cạnh là một anh chàng đẹp trai, lúc này cô mới hiểu ý của bác sĩ Hàn.
Hai người quả thật không xứng đôi chút nào, ít nhất về ngoại hình thì nữ nhân muốn gấp đôi nam nhân.
"Sư mẫu của anh chưa từng thấy cô gái nhà bên cạnh sao?"
Cô từng nhìn thấy bao nhiêu câu chuyện lừa cha lừa mẹ, nhưng chưa bao giờ thấy lại đi lừa con trai như vậy.
"Không có, người nhà bên kia còn khoe con của họ xinh đẹp như tiên. Còn đưa những bức ảnh pts, công nghệ khiến cô ấy xinh như thiên thần nên sư mẫu tôi mới nhanh chóng đồng ý."
Sư phụ của anh khi biết chuyện liền tức học máu nhưng không dám cãi lời lão bà.
Ông ấy đã gặp cô gái nhà kế bên, căn bản không giống như trong ảnh, nhưng lão bà của ông lại không tin.
"Anh ta căn bản có thể từ chối." - Vân Ngữ Tịch liếc qua nam nhân nhìn trông rất quen mắt, bên ngoài vô cùng anh tuấn.
Vẻ mặt Hàn Nhất Thiên hiện lên nét xấu hổ:"Mỗi nhà đều có nỗi khổ riêng."
Ở nhà họ Ngô, Ngô phu nhân tương đương Từ Hy Thái Hậu, ngay cả sư phụ còn không dám cãi lời, huống chi là cậu con trai.
Không còn cách nào khác, Ngô lão sư liền nói một học sinh của ông đã giới thiệu một cô gái cho Ngô Tranh, và Ngô Tranh cũng rất ưng ý.
Sư mẫu nghe xong liền vui vẻ, đành xin lỗi nhà hàng xóm.
Nhưng nhà hàng xóm lại đã gặp được Ngô Tranh và rất hài lòng với đứa trẻ này.
Quan trọng là con gái nhà họ lại nháo lên rằng rất thích Ngô Tranh, không phải Ngô Tranh thì không muốn ai cả.
Người hàng xóm liền nói, hiện nay phụ nữ ham mê phú quý rất nhiều, Ngô Tranh vừa từ nước ngoài về chỉ sợ là bị lừa nên cũng rủ con gái họ đi để có cái nhìn xem cô gái kia có phải có mục đích không.
Và cả để hai đứa trẻ gần nhà gặp gỡ làm bạn bè.
Hơn nữa bà ấy còn nói con gái mình rất là xinh đẹp, nếu cho hai đứa trẻ gặp nhau, con trai của Ngô phu nhân có thể sẽ yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Sư mẫu cảm thấy hơi có lỗi nên hết lòng đồng ý.
Thầy Ngô liền phiền muộn, lúc này Hàn Nhất Thiên gọi đến thăm hỏi, ông ấy liền nhờ vã anh.
"Ngô Tranh." - Hàn Nhất Thiên đi đến cười cười chào hỏi.
||||| Truyện đề cử:
Độc Tôn Tam Giới |||||
"Hàn ca." - Người ngồi đó ngẩng đầu, lộ ra một đôi mắt sâu thẳm, lễ phép đứng dậy chào hỏi Hàn Nhất Thiên.
"Xin chào, tôi là Vân Ngữ Tịch."
"Xin chào, tôi là Ngô Tranh."
"Ngô Tranh, hãy để hai cô gái ngồi cạnh nhau để họ bớt ngượng ngùng." - Hàn Nhất Thiên đã cứu Ngô Tranh khỏi bờ vực thẳm.
Nếu không phải là nhiều năm tu dưỡng, chỉ sợ anh ta đã lật bàn từ lâu rồi.
Cô gái trước mặt nói quá nhiều, dù là anh chưa nói hết cũng liền chen vào.
Hơn nữa thỉnh thoảng bị lên cơn động kinh, nhưng cô ta lại nghĩ đó là hành động dễ thương.
Hầu hết mọi ánh mắt trong nhà hàng đều tập trung vào họ.
Nếu nữa giờ sau Hàn Nhất Thiên không đến, có lẽ anh ta cũng sẽ bỏ đi.
Vân Ngữ Tịch ngồi bên cạnh cô gái:"Xin chào, tôi là Vân Ngữ Tịch."
Triệu Bối Bối nhìn Vân Ngữ Tịch cũng không thèm để ý đến cô, trong lòng khinh thường nói cô ta gầy như ma cô, không có gì tốt đẹp.
"Hai người muốn uống gì?" - Ngô Tranh lịch sự nhìn Vân Ngữ Tịch hỏi..
"Tôi uống trà xanh." - Hàn Nhất Thiên không thích nước trái cây hoặc cafe các loại.
"Tôi muốn một ly sữa ấm." - Vân Ngữ Tịch mỉm cười, đây là lần đầu tiên cô đi xem mắt, lại còn là xem mắt giả, không biết nói cái gì.
Ngô Tranh không nhịn được nhìn Vân Ngữ Tịch:"Cô cũng thích sữa ấm à."
Vân Ngữ Tịch khó hiểu, cô nhìn thấy Ngô Tranh uống trà, Triệu Bối Bối uống nước trái cây.
"Tôi có quen một người, cô ấy cũng thích uống sữa ấm." - Khi nhớ đến một người nào đó, Ngô Tranh nở nụ cười đặc biệt dịu dàng.
Vân Ngữ Tịch nhìn Hàn Nhất Thiên, nhìn xem gương mặt và giọng nói của anh ta, tựa hồ là thích người nào đó, sao có thể nói hắn ta không thích ai cả.
Hàn Nhất Thiên cũng kinh ngạc, hoàn toàn chính xác, lời Ngô Tranh nói giống như một chàng trai đang thầm mến một cô gái.
"Ngô Tranh, kỳ thật tôi cũng thích sữa bò ấm." - Triệu Bối Bối lắc lắc thịt trên mặt nói.
Bầu không khí im lặng trong hai giây.
Ngô Tranh làm như không nghe thấy, gọi phục vụ mang nước cho bọn họ.
"Vân tiểu thư, cô đang làm công việc gì?" - Ngô Trình tìm chủ đề mới.
"Gần đây tôi đang tìm việc." - Vân Ngữ Tịch không hề giấu giếm, sau sự việc kia cô e công ty sẽ sa thải cô, mấy ngày qua cô cũng đang tìm việc trên mạng.
"Ha… thì ra là thất nghiệp sao?" Triệu Bối Bối kiêu ngạo nói:"Tôi mở một cửa hàng quần áo, tự mình làm người mẫu."