Phong Tuân thích chơi cờ, điều này không phải là bí mật trong Phong gia.

Chỉ là ông ấy không thường xuyên đánh cờ với người ngoài.

Rất nhiều người nói rằng kỳ nghệ của ông rất cao và không phải ai cũng đáng làm đối thủ của ông.

"Không được, không được, ngựa của tôi không đi ở đây."

"Không được ăn pháo của tôi, tôi đánh lại."

…..

Cũng may là Vân Ngữ Tịch tính khí rất tốt, như người khác đã lật bàn cờ bỏ đi từ lâu rồi..

Ông ngoại đã dạy cô từ bé, đánh cờ không được nóng nảy, đi một bước phải chắc một bước không được hối hận.

Vì vậy, cô đi từng bước rất thận trọng.

Cuối cùng là gặp một ông lão, tiến một bước hối hận ba bước, một trận không biết muốn đi lại bao nhiêu lần.

"Diệo tiểu thư, mời uống trà." - Dì Trương đặc biệt thích cô bé trước mắt.

Cô gái trầm tính, ít nói, chơi cờ với Phong lão lâu như vậy, lại không hề cảm thấy thiếu kiên nhẫn..

Rất ít người trẻ tuổi muốn ở một chỗ với người gìa lâu như vậy.

Hơn nữa dì Hứa cũng từng chứng kiến Phong lão và Phong tổng chơi cờ, cả hai đều chơi kém, bình thường đối xử với nhau điềm đạm, lên bàn cờ liền cải nhau như trẻ con, không biết lật bàn cờ bao nhiêu lần.

Thậm chí có khi, vì hối hận đòi đi lại, cả hai sắc mặt đỏ lên, muốn đánh nhau một trận.

Vậy nên Phong thiếu đối với môn này, tránh không kịp, nhất quyết không học.

"Cảm ơn."

Vân Ngữ Tịch lễ phép nói, uống một ngụm trà, cảm nhận được loại trà thượng hạng.

Khi Phong Tiêu đi vào nhìn thấy một cảnh, ông nội hắn tóc bạc phơ đang cau mày nhìn chằm chằm vào bàn cờ, cô gái đối diện bình tĩnh chờ đợi, bầu không khí có chút ấm áp lạ thường.

"Thiếu gia."

Dì Trương kinh ngạc nhìn anh, trên người còn phủ hơi sương động trên người anh, buổi sáng còn có chút nắng ấm, về đêm khí trời lạnh hơn.

Phong Tiêu nhếch môi, thần sắc trầm tĩnh lại một chút.

Nhận được điện thoại từ Phong gia, nói Diệp Ngọc Dao đang làm khách tại nhà họ Phong. Phong Tiêu liền lo lắng cô gặp ủy khuất nên vội vàng chạy tới.

Vân Ngữ Tịch cũng đưa mắt nhìn anh, khóe mắt cong lên ngụ ý chào hỏi.

Anh đi tới, ngồi bên cạnh cô:"Từ giờ trở đi anh không muốn nhìn thấy em ngồi trên xe của người khác nữa."

Phong Tuân ngẩng đầu trừng mắt với cháu nội:"Ta là ông nội của cậu, mời bạn gái của cậu chơi cờ với ta, anh có phản đối gì sao?"

Vân Ngữ Tịch xấu hổ, hai người này đang nói gì vậy?

Phong Tiêu dường như hài lòng với câu hỏi này của ông nội, sắc mặt hòa hoãn không ít:"Lần sau nếu ông ấy tìm em đánh cờ, em phải từ chối. Đánh cờ không tốt coi như không nói, cờ phẩm cũng không tốt nốt."

Phong Tuân tức giận mắng:"Có cháu trai nào như con không?"

Vân Ngữ Tịch ở một bên cười trộm một tiếng, xem ra quan hệ ông cháu cũng không quá tệ.

"Lão gia, cơm đã chuẩn bị xong." - Dì Trương nhìn thấy có khách đến, đã sớm chuẩn bị rất nhiều món ăn.

"Không cần." - Phong Tiêu muốn kéo Vân Ngữ Tịch rời đi.

Phong Tuân trừng mắt nói:"Tôi mời con bé ăn cơm, nếu cậu không muốn ăn có thể rời đi."

Vân Ngữ Tịch sợ Phong Tiêu nổi nóng nhanh chóng siết chặt tay của anh lại, chỉ một bữa cơm thôi mà.

Ba người ngồi xuống bàn cơm, Phong Tuân cũng không hỏi cô muốn uống gì, trực tiếp rót cho cô một ly rượu đỏ.

Vân Ngữ Tịch:"..."

Cô có nên uống không đây?

"Dì Trương, cô cũng đến đây uống một ly đi." - Phong Tuân xem như hôm nay có chuyện vui, rất có hứng thú uống chút rượu.

"Được." - Dì Trương lau khô tay, ngồi vào cái ghế trống bên kia.

Có dì Trương tham gia vào, bầu không khí trở nên sôi nổi hơn, dì Trương kể về tuổi thơ của Phong Tiêu. Có vẻ Phong Tiêu rất xấu hổ, nhưng anh muốn cô hiểu anh hơn, cho nên bày ra vẻ mặt lạnh lùng yên tĩnh uống rượu.

Nhìn thấu được tâm tư của cháu nội, Phong Tuân cười thầm, cuối cùng cũng có người trị được thằng nhóc này.

Nghĩ như vậy, nhìn cô gái trước mắt càng hài lòng.

Càng hài lòng lại càng mời rượu Vân Ngữ Tịch mấy ly.

Rượu đỏ ngọt trước rất dễ uống nhưng rất nặng, lúc đầu còn không cảm nhận được. Cho đến khi ăn cơm xong rời khỏi Phong gia, gương mặt cô đã đỏ bừng, mem say phảng phất.

Bên ngoài dường như mới mưa xong, Phong Tuân vốn định kêu tài xế đưa bọn họ về.

Phong Tiêu nhìn Vân Ngữ Tịch đang dẫm lên nước động liền từ chối.

"Ha ha."

Vân Ngữ Tịch nhìn đóng nước đọng phía trước, sau đó nhấc cả hai chân nhảy vào cho nước bắn tung tóe lên.

Nhìn hành động như một đứa trẻ của cô, Phong Tiêu cảm thấy rất thú vị.

Không thể tin rằng sau khi uống vài ly, cô ấy lại thành bộ dạng này.

Thường ngày cô luôn có vẻ ngoài chững chạc, anh hay có ảo giác rằng cô nhìn anh ồn ào bên cạnh giống như một đứa em trai.

Tống Hiểu Minh cũng từng nói, cô ấy không giống một cô gái mười bảy tuổi mà giống các cô gái nhân viên lâu lâu đến quán bar mà hắn hay gặp, trí thứ và lịch sự.

"Cẩn thận một chút."

Anh ôm eo cô, đường trơn trượt, suýt nữa thì bị ngã mấy lần.

"Không phải đã có anh sao?"

Nụ cười của cô hiện tại đặc biệt ngọt ngào, giọng nói đầy sự dựa dẫm và thân mật.

Phong Tiêu sững sờ, trong lòng tựa như ấm áp, anh thích cái cách mà cô đang dựa vào anh lúc này.

"Tay lạnh quá."

Vân Ngữ Tịch vừa nói vừa nắm lấy tay anh, sau đó hai bàn tay đan vào nhau, sau đó nghiêng đầu mỉm cười thật ngọt ngào đứng đối diện anh:"Anh có nghĩ chúng ta cứ như vậy sẽ già đi cùng nhau không?"

Trái tim Phong Tiêu như muốn văng ra khỏi lồng ngực.

Sửng sốt một giây, anh nắm chặt tay cô, giọng khàn khàn vì căng thẳng:"Em có biết mình đang nói gì không?"

Nhừng lời này khiến Vân Ngữ Tịch cười khúc khích, đôi bàn tay đan vào anh siết chặt:"Em thật kém lãng mạn, mỗi lần cùng anh đi dạo trong mùa đông, em luôn cảm thấy thật lạnh không chịu ở bên cạnh anh thêm một chút."

Phong Tiêu:"..."

Sự kích động trong nháy mặt bình tĩnh trở lại.

"Anh là ai?" - Anh cứng rắn hỏi.

"Anh sao? - Vân Ngữ Tịch nghiêng đầu, men say khiến mắt cô mờ đi, nhìn không rõ mặt người đối diện, nhưng dù cô nhìn không rõ cũng lại nhìn ra người khắc họa sâu trong tim, đặt tay lên trái tim cô:"Anh là người em yêu."

"Đây chính là em nói." - Anh thở ra một hơi mạnh mẽ, tay còn lại ôm chặt eo cô, siết cô vào lòng. Dù bây giờ cô nghĩ anh là ai anh cũng mặc kệ, hôm nay chính là cô tán tỉnh anh.

Sau này mặc kệ thế nào, anh cũng sẽ đều không buông tay.

Vân Ngữ Tịch bị siết đến choáng váng, nghe thấy có người nói gì đó bên tai, cô khiễng chân lên, hôn nhẹ vào môi anh:"Sau này chúng ta đừng cãi nhau nữa được không?"

Bên ngoài mới mưa xong, gió mang theo tia rét.

Nhưng toàn thân anh lại nóng bừng.

Phong Tiêu bị nụ hôn bất ngờ kia làm cho kinh sợ, nhưng động tác quá nhanh không kịp cảm nhận, chỉ càm thấy lành lạnh, mềm mại và hương thơm thoang thoảng.

Cơ thể đông cứng hai phút, anh đột nhiên tỉnh lại, và muốn đáp trả.

Kết quả phát hiện cô gái tựa vào lòng ngực anh đã ngủ thiếp đi, miệng lẩm bẩm điều gì đó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play