"À, hai đứa nói sẽ lái xe đi du lịch ở thành phố Lục Sơn bên cạnh." - Ba Lục bối rối nói trong điện thoại, không hiểu sao Phong Tiêu lại hỏi ông tung tích của hai con gái.

Phong Tiêu nghe xong cũng không còn thời gian, cùng Hà Bách Niên rời đi.

Bên ngoài bầu trời rất âm u, trên xe dự báo thời tiết thông báo thành phố Nam Dương không tốt, sắp tới có mua lớn.

Dự báo cũng thật chính xác, chưa đến một giờ trời đã bắt đầu mưa lớn, hai nam nhân ngồi trong xe sắc mặt đều không tốt.

Cả hai cô gái rời đi đều không gọi điện thoại được, cuối cùng không biết bọn họ thế nào?

Trên xe, Phong Tiêu lạnh như băng, nếu không có chuyện giữa Hà Bách Niên và Lục Tiểu Hi, thì Vân Ngữ Tịch cũng không đi cùng Lục Tiểu Hi, anh thậm chí không thể liên lạc với cô: “Đến cùng có chuyện gì xảy ra với các người.”

Hà Bách Niên cũng không giấu giếm, Lễ giáng sinh đó hắn nhận được điện thoại của Sở Nhiên nhưng là giọng người khác, nói Sở Nhiên ở quán bar uống say, có một số người có ý đồ xấu với cô ấy và hỏi hắn có phải bạn cô ấy không, nhanh chóng đến đưa người đi.

Hắn sợ Lục Tiểu Hi suy nghĩ nhiều, cho nên mới không dám nói thật.

Hắn nghĩ chỉ cùng lắm đi đưa Sở Nhiên về nhà liền quay lại mất khoảng một giờ, sau đó sẽ cùng Tiểu Hi đi xem phim.

Ai ngờ đến nơi liền phát hiện Sở Nhiên say khước, ôm bụng đau đớn, mồ hôi túa ra trên trán, hắn mới vội vàng đưa cô ta đi bệnh viện.

Khi ở quán bar lại bị móc túi lấy mất điện thoại, hình như là lúc đỡ Sở Nhiên ra khỏi quán bar, bị ai đó tông phải, loạng choạng ôm lấy Sở Nhiên, muốn liên lạc về cũng không có, lúc này bác sĩ lại báo Sở Nhiên đang mang thai, hơn nữa còn có dấu hiệu sẩy thai.

Sở Nhiên tỉnh lại, biết tin đứa bé không giữ được, đòi sống đòi chết, hắn cũng không biết cha đứa bé là ai, hỏi Sở Nhên một câu liền thấy cô ta kích động hơn, vậy nên hắn ở lại bệnh viện mấy ngày, đợi cô bình tâm lại mới rời đi.

“Cậu không thể buông được Sở Nhiên?” - Phong Tiêu sắc bén hỏi.

“Hà Bách Niên trầm mặc, mối quan hệ mấy năm không thể nói buông liền buông không còn chút gì.

“Hừ, cần quyết đoán mà không quyết đoán, sẽ hổn loạn.” - Phong Tiêu không thèm đợi câu trả lời mà hừ lạnh một tiếng: “Nếu còn tiếp tục như vậy, chẳng thà cứ chia tay với Lục Tiểu Hi.”

“Không thể.” - Hà Bách Niên lập tức phản đối, cái gì cũng được, duy nhất chỉ có chia tay Lục Tiểu Hi là không được.”

“Sao thế, còn muốn một chân đạp hai thuyền.” - Phong Tiêu mỉa mai nói.

“Không phải.” - Hà Bách Niên lắc đầu: “Tôi chỉ là lo lắng cho tình trạng của Sở Nhiên mà thôi, tôi có thể đảm bảo rằng tôi không còn tình yêu nam nữ với cô ấy nữa, chỉ là chỉ còn chút cảm tình không buông xuống được thôi.”

“Cậu có biết trong mắt Lục Tiểu cậu là dạng gì không?” - Phong Tiêu khinh thường hỏi.

Hà Bách Niên: “...”

“Bạn trai của cô ta liền vì bạn gái cũ mà nói dối có việc rời đi, đã đi liền không quay về, cũng không thèm gọi điện thoại giải thích, triệt để cắt đứt liên lạc, Lục Tiểu Hi sẽ cho rằng cậu chính là muốn chia tay.”

Chuyện này Vân Ngữ Tịch trước khi rời khỏi Phong gia cũng nói sơ với anh trong sự lo lắng, để anh không có lý do ngăn cô lại được.

“Cậu nói… Tiểu Hi biết tôi đi gặp Sở Nhiên?” - Hà Bách Niên lập tức giật mình, ngồi thẳng dậy hỏi.

“Nếu không thì tại sao Tịch Tịch lại đi cùng cô ta.” - Nhắc tới chuyện này, Phong Tiêu trong lòng đủ loại oán hận.

Anh hiện tại chỉ muốn đánh tên khốn ngồi bên cạnh một trận.

“Làm sao bây giờ.” - Hà Bách Niên lẩm bẩm.

Khó trách Lục Tiểu Hi không chịu nghe máy của hắn, hắn chỉ nghĩ cho cô leo cây nên cô tức giận, không dám nghĩ lại nghiêm trọng như vậy.

“Tôi thật sự không cố ý nói dối, tôi chỉ sợ cô ấy nghĩ quá nhiều.”- Hà Bách Niên lẩm bẩm, không biết đang nói với Phong Tiêu hay là nói với chính mình.

“Tìm được người trước rồi nói.” - Phong Tiêu không muốn nói chuyện nữa.

Anh hiện tại không quan tâm ai, chỉ muốn biết Vân Ngữ Tịch đang ở nơi nào?

Nhìn cái thời tiết chết tiệt này, trời mưa như trút nước, không biết chổ của cô ấy có mưa không, có gặp nguy hiểm không?

Trong một trạm dừng chân ở đường cao tốc, Vân Ngữ Tịch và Lục Tiểu Hi đang ngồi ăn mì gói, nhìn ngoài trời đang mưa như trút nước.

“Tiểu Hi, thời tiết e rằng không thích hợp đi ra ngoài.” - Hay chúng ta trở về đi.

Nhưng câu cuối cô không nói ra miệng, cô biết tâm tình Lục Tiểu Hi không tốt.

“Ừm.”

Lục Tiểu Hi đưa mì vào miệng thì thấy nhợn từ ruột gan lộn lên: “Ọe…”

Lục Tiểu Hi bụm miệng, còn chưa chạy đến nhà vệ sinh đã phun ra. cả buổi sáng không ăn cái gì, khi phun ra chỉ có mấy sợi mì, còn lại đều là nước.

“Cậu sao vậy?” - Vân Ngữ Tịch lo lắng đuổi theo, nhìn sắc mặt Lục Tiểu Hi tái nhợt, vội vàng đi mua một chái nước suối.

Khi quay lại, Lục Tiểu Hi vẫn nôn khan không ngừng.

“Tiểu Hi, chúng ta đi bệnh viện đi.” - Vân Ngữ Tịch nhìn người nôn không ngừng liền nói.

“Không cần, tớ nào yếu đuối như vậy?” - Lục Tiểu Hi liền đáp, vừa nói xong, cơn buồn nôn lại kéo tới.

Vân Ngữ Tịch lo lắng, bát buộc Lục Tiểu Hi phải cùng cô đến bệnh viện kiểm tra.

"Chúc mừng." - Bác sĩ xem kết quả siêu âm, hỏi Lục Tiểu lần cuối đến tháng là khi nào: "Cô mang thai hơn một tháng rồi."

“Ha ha.” - Khóe miệng Lục Tiểu Hi nhếch lên một cái, nở một nụ cười xấu hổ.

Chuyện giữa cô và Hà Bách Niên còn chưa giải quyết, bây giờ lại đột nhiên xuất hiện một đứa trẻ, triệt để khiến cô muốn gục ngã.

“Tiểu Hi, chúng ta trở về đi.” - Vân Ngữ Tịch vẻ mặt rất kích động.

“Đi đâu?” - Lục Tiểu Hi ngơ ngác.

“Đi tìm Hà Bách Niên, nếu biết hai người đã có con, xem thái độ của anh ấy thế nào?”

“Không, tớ không muốn nhìn thấy anh ta.” - Lục Tiểu Hi bướng bỉnh lắc đầu, nghĩ đến Hà Bách Niên, nhớ đển ngày đó anh ta bỏ cô chạy tìm người yêu cũ, Lục Tiểu Hi chua xót:” Tịch, không được phép vói với ai chuyện tớ mang thai.”

Vân Ngữ Tịch có chút hoảng hốt: “Tiểu Hi… câu không phải là muốn bỏ thai chứ?Không được, tớ nói cho cậu biết, chuyện này cậu phải nói cho Hà Bách Niên, mặc kệ anh ta có muốn quay về với tình cũ hay không. Chuyện con cái, không phải là chuyện của một mình cậu, nếu anh ta sự thật không cần đứa bế này, tớ sẽ nhờ Phong Tiêu tìm người đánh anh ta, còn có mang công ty Thiên Tân thu về, không cho anh ta làm việc nữa.”

“Tịch, được nha.” - Lục Tiểu Hi bị chọc cười: “Cậu đã học được cách uy hiếp người khác rồi.”

“Ai bảo Phong Tiêu nhà tớ giàu có, thỉnh thoảng tùy hứng ra tay cũng không ảnh hưởng.” - Vân Ngữ Tích thấy Lục Tiểu Hi vui vẻ liền tiếp tục nói đùa.

‘Đừng lo, tớ không nghĩ đến việc bỏ thai, tớ chỉ không muốn nói với anh ta mà thôi, dù Hà Bách Niên có muốn chia tay, tớ cũng sẽ giữ lại đứa bé này, mẹ của tớ cũng đang muốn ôm cháu mà… đúng lúc lắm…”

Sau khi ra khỏi bệnh viện, Lục Tiểu Hi nhắm mắt dựa đầu vào ghế phụ, không biết là đang ngủ hay đang nghi đến điều gì khác.

Bên kia, Phong Tiêu đi theo đường cao tốc và không ngừng đuổi theo, anh đã mất dấu cô, không biết cô đang ở nơi nào, khuôn mặt anh rất u ám.

Hà Bách Niên cũng lo lắng nhìn ra bên ngoài, mưa ngày càng nặng hạt, xe cô cũng đã thưa dần. Hắn bây giờ đang thật sự hối hận và lo lắng cho Lục Tiểu Hi.

Mưa rơi ngày càng lớn, chiếc xe của ba Lục vậy mà lại bị hỏng cái gì đó khiến Vân Ngữ Tịch phải lái vào làn khấp cấp, mở đèn cảnh báo nhấp nháy.

Lúc này cô mới tự hỏi tại sao lại để điện thoại ở nhà, bầy giờ không thể gọi cứu hộ được.

Lục Tiểu Hi đã nhủ quên trên xe, có lẽ đã kiệt sức vì nôn mấy lần.

Bên ngoài mưa như trút nước, cô cũng không thể ra khỏi xe.

Phong Tiêu lái xe trên đường cao tốc, nhìn thấy trạm giao thông, lúc này mới sực nhớ ra cái gì đó, đúng là liên quan đến Vân Ngữ Tịch khiến anh hổn loạn, chỉ muốn lao tới tìm người, lại không nghĩ đến biện pháp đơn giản nhất.

Phong Tiêu lấy điện thoại ra, huy động lực lượng cảnh sát giao thông phối hợp tìm kiếm chiếc xe nhà họ Lục.

Một giờ sau..

Trời cũng đã bớt mưa, chỉ còn lất phất, Vân Ngữ Tịch đi xuống xe, nhìn chiếc xe từ phía xa đang đi tới, cô phải tìm cách dừng xe đó lại cầu cứu.

Cô vừa định đưa tay xin dừng xe thì chiếc xe cũng từ từ dừng lại.

Người ngồi ở ghế lái trực tiếp bước ra khỏi xe, Vân Ngữ Tịch chưa kịp phản ứng đã bị ôm vào lòng.

Mùi hương nước hoa nam tính quen thuộc, Vân Ngữ Tịch lúc này thật sự muốn bật khóc.

Từ lúc xe bị hỏng ở cao tốc, cô luôn giả vờ bình tĩnh, thật ra cô rất hoảng sợ.

Hà Bách Niên cũng xuống xe, nhìn về phía xe thấy Lục Tiểu Hi đang ngủ nghiêng đầu trong xe, trên người quấn một chiếc khăn dày.

“Tiểu Hi.”

Lục Tiểu Hi cảm thấy mình nằm mơ, không như vậy thì sao cô có thể nghe thấy giọng nói của Hà Bách Niên.

“Tiểu Hi.”

Trên gương mặt lạnh lẽo của cô, một bàn tay của người nào đó chạm vào má cô.

Cô khẽ mở mắt, vì vừa mới tỉnh nên Lục Tiểu Hi có chut mơ hồ, chớp chớp mắt, muốn xác nhận là thật hay giả.

Sau đó khi xác nhận người trước mặt là ai, Lục Tiểu Hi lạnh lùng quay đầu đi, không muốn lại gần Hà Bách Niên.

“Tiểu Hi, anh xin lỗi.” - Hà Bách Niên vô cùng hối hận.

“Anh không cần nói xin lỗi với tôi, chúng ta không có quan hệ gì?” - Lục Tiểu Hi lạnh lùng nói.

Hà Bách Niên nhanh chóng giải thích: “Tiểu Hi, ngày đó anh biết là lỗi của anh. em muốn đánh muốn mắng bao nhiêu cũng được nhưng tuyệt đối đùng nói chúng ta không có quan hệ. Em là bạn gái của anh, bây giờ và về sau cũng chỉ có em.”

“Thật à?” - Lục Tiểu Hi lộ ra vẻ mặt xa cách, cô gắng vạch ra ranh giới rõ ràng giữa hai người.

Trên đường trở về, Phong Tiêu lái xe, Vân Ngữ Tịch ngồi ở ghế phụ, Hà Bách Niên và Lục Tiểu Hi ngồi ở ghế sau.

Không ai nói một lời.

Vân Ngữ Tịch không ít lần bất an nhìn Phong Tiêu, ngoài trừ lần đầu tiên Phong Tiêu ôm cô khi vừa mới đến, sau đó anh vẫn giữ sắc mặt lạnh nhạt, không nói chuyện và cũng không nhìn cô.

Hà Bách Niên muốn Lục Tiểu Hi về nhà của hắn thuê để ở cùng cô thời gian trước, nhưng Lục Tiểu Hi một mực đòi về nhà ba mẹ Lục.

Lúc về đến nhà ba mẹ Lục.

“Tiểu Hi.” - Hà Bách Niên đáng thương nắm lấy tay Lục Tiêu Hi, trước đây chỉ cần anh tỏ ra yếu đuối, Lục Tiểu Hi sẽ mỉm cười và chiều anh.

Nhưng lần này Lục Tiểu Hi lạnh lùng rát tay hắn ra, không thèm nhìn hắn, cũng phớt lờ mọi thứ liên quan đến hắn.

Vân Ngữ Tịch cũng mở cửa xe muốn đi xuống, định cùng Lục Tiểu Hi vào nhà ba mẹ Lục, Phong Tiêu nghiến răng nghiến lợi nắm lấy tay cô: “Em…”

Vân Ngữ Tịch ngơ ngác nhìn anh nói: “Phong Tiêu.”

Trái tim Phong Tiêu vô cùng chán nản và rất muốn hét lên một tiếng.

Anh rất muốn hỏi Vân Ngữ Tịch hôm nay lại để anh về một mình và cô lại tiếp tục ở bên canh Lục Tiểu Hi sao?

Anh thật sự muốn ôm cô ngủ và nói chuyện với cô rất nhiều.

Chẳng lẽ trong lòng cô, bạn trai của cô lại không bằng Lục Tiểu Hi?

Anh đã sợ hãi cả ngày chỉ để tim cô, cô không thể giải thích cho anh một lời rồi quay về cùng anh được sao?

Cô ấy không thấy anh cũng đang tức giận sao?

“Phong Tiêu, cảm ơn anh.” - Vân Ngữ Tịch cũng có nhiều điều muốn nói với Phong Tiêu, nhưng lúc này nhìn thấy Lục Tiểu Hi đã đi đến cầu thang, cô không thể để mặt Tiểu Hi một mình lúc này, nên vội vàng đuổi theo.

Cũng là Lục Tiểu Hi đang mang thai, mà tâm trạng lại thật tệ.

Sắc mặt hai người đàn ông bị bỏ lại rất khó coi.

Phong Tiêu cúi đầu chửi tục một câu, chỉ như vậy mới trút đi sự ngột ngạt lan tỏa trong cơ thể anh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play